Năm năm trước cha cô bị phá sản sau đó bỏ mẹ cô lấy người phụ nữ giàu có. Anh cô chán nản bỏ đi lập nghiệp. Mẹ cô vì lo lắng cho anh, đau đớn khi bị chồng ruồng bỏ. Một hôm bị tai nạn, mẹ cô đã trở thành gánh nặng cho cô. Một cô gái mười bảy tuổi làm việc gồng gánh thay thuốc cho mẹ.
May mắn cô gặp được Thiên Kỳ. Thiên Kỳ trước đây là bạn thân của anh hai cô, hay tìm cơ hội để tiếp cận cô, đơn giản vì cô xinh đẹp, thông minh và đặc biệt. Hai người quen nhau cô vì tiền, anh vì tìm kiếm cái mới lạ.
Không biết từ bao giờ một Thiên Kỳ đào hoa phóng khoáng thay bồ như thay áo đã nhu hòa, chung thủy hằng ngày chở cô đi học, chở cô đi làm, chở cô đến bệnh viện thay vì đi chơi đêm.
Họ yêu nhau năm năm, anh cũng yêu đơn phương cô năm năm, hơn nữa anh gặp cô trước.
*
*
*
"Này cô."
"Anh gọi tôi?"
"Cà phê của tôi cô bỏ gì vào đấy?"
"Đường."
"Tôi uống cà phê đắng."
"Ô.. Xin lỗi."
Chỉ vì hắn không vừa lòng mà cô bị đuổi việc. Cô thề sẽ trả thù, ly cà phê đường, ưm ưm. Tôi nhớ tên anh, anh nên nhớ mặt chị.
Quả thật trái đất tròn, Thượng Hải lớn như vậy, anh lại xui xẻo gặp lại cô lần nữa.
*
*
*
"Chủ tịch, đây là danh sách tất cả thư kí hỗ trợ phiên dịch tiếng Ấn Độ."
Thiên Hàn nhìn cũng không nhìn, tay vẫn cầm văn kiện kí tên.
"Anh chọn người giỏi nhất."
"Tôi rất ấn tượng với cô nữ sinh cấp ba này."
Thiên Hàn nhíu mi, công ty của anh sao lại để một đứa con nít ra vào, đây là mục rất quan trọng.
"Anh bị gì à? Tôi nghe lầm rồi, đúng không? Hửm""
Anh thư kí cúi đầu cầm hồ sơ đặt trước mặt Thiên Hàn, cùng với một USB. Thiên Hàn liếc qua một cái đã nắm được thông tin của cô gái này.
- Trường học: Sequel
Cái tên trường gì đây? Chưa có nghe qua.
-Lớp: 11A0
??? Thiên Hàn không kiên nhẫn đóng hồ sơ cái rụp, hai mắt như hai ngọn lửa đốt rụi tên kia.
"Diễn Phong, cậu bị điên à, tôi không đùa đâu? "
"Xem nó đi." Diễn Phong cắm USB vào laptop Thiên Hàn, ánh mắt khiêu chiến.
Màn hình nhanh chóng xuất hiện.
"Cô gái biết bao nhiêu thứ tiếng? "
"8."
"Wow, cô nói thật không? "
"Công ty cần dịch chữ Ấn, tôi có thể."
"Được, ngay bây giờ cô hãy dịch đoạn văn này." tờ giấy giày cộm chữ chi chít nhau.
Cô cầm tờ giấy lật qua lật lại, mắt nhìn từ trên xuống dưới một lần liền nhìn đối diện người phỏng vấn.
"Đây không phải chữ Ấn, sao lại bảo tôi dịch?"
"Trong hồ sơ cô có ghi, cô có thể dịch tiếng Thổ Nhĩ Kỳ bản địa, tôi rất hiếu kỳ. "
"Không chuyên nghiệp. "
"Tôi biết cô không thể, cũng không phải thông dịch chuyên nghiệp, mới tí tuổi ấy mà, không trách được. "
"Tôi là nói, cô không chuyên nghiệp đấy."
"Trên tuyển dụng có ghi, người phỏng vấn chỉ yêu cầu thí sinh dịch một lần, cô dùng một lần quý báu của tôi để thỏa mãn sự hiếu kỳ của cô. Nếu tôi trả lời câu hỏi này, tôi được thông qua, cô không lượng trước tôi không biết tiếng Ấn sao?"
"Còn nữa, cô cho tôi dịch một đoạn thoại phim Thổ Nhĩ Kỳ, nội dung sến sẩm, yêu đương nhăn nhít, nói năng nói cuội. Cô. Có. Vấn. Đề. À?"
"Cô...cô. ".
Người bị mắng lại là giám đốc tài vụ của công ty, thật mất mặt.
Cô gái trong clip đứng lên rời đi, thật sự rất kiêu ngạo.
Thiên Hàn nhếch mép cười. Hai chân bắt chéo lại.
"Cô gái cà phê đường cũng giỏi nhỉ? Muốn bỏ trốn à? Tôi sẽ bắt cô phải xin lỗi vì dám xỉ nhục nhân viên cấp cao của tôi. "
Chửi mắng nhân viên của tôi cũng là đang tạt gáo nước lạnh vào mặt CEO này.