Đại Thiếu Gia Tôi Ghét Anh

Chương 35: Mất trí nhớ



Tất cả những cảm xúc chợt yêu chợt nhớ tình cũ làm Thẩm Tiên Hạ không thể nào xác định, cô luôn nghĩ là trước mặt anh là mình giấu nó kĩ càng đến mức không thể nhìn ra nhưng anh còn hiểu rất nhiều, kể cả anh biết cô còn yêu Thiên Kì.

Anh ngàn lần hối hận, tại sao lao mình vào cô, không để cô hạnh phúc bên Thiên Kì.

Anh đã sớm có ý nghĩ buông tay giải thoát cho cô, anh biết tất cả, anh có thể làm tất cả để cô vui vẻ.

"Diễn Phong, sau khi tôi rời đi, cậu không được thông báo cho Thẩm Tiên Hạ, chỉ báo tôi đi công tác nước ngoài. "

Diễn Phong kéo hành lí cho Thiên Hàn, đưa hộ chiếu trên tay cho anh có chút không nỡ.

"Phu nhân sắp sinh rồi, anh không định ở lại nhìn mặt đứa bé sao?"

Thiên Hàn dừng chân, không ngoảnh lại, nuốt xuống ngụm nước bọt cổ họng chuyển động lên xuống:" Tôi ở lại cũng không có ý nghĩa. "

Diễn Phong gắt gỏng:" Anh là ba đứa bé, anh cũng không định chăm sóc cô ấy sao? Sinh con rất nguy hiểm anh có biết không? Không có chồng ở bên sẽ rất dễ tổn thương, tâm lí sau sinh rất phức tạp và nhạy cảm anh có biết không? "

"Thẩm Tiên Hạ đã có Thiên Kì chăm sóc, còn cần tôi làm gì? " Thiên Hàn tự hỏi mình.

"Anh trốn tránh, anh tưởng như vậy là sẽ chấp nhận được sự thật sao? Như vậy anh chỉ càng áy náy."

"Cậu không phải là tôi, cậu không hiểu."

Diễn Phong hung hăng bước đến nắm cổ áo Thiên Hàn, nắm đấm phanh phách lên mặt Thiên Hàn nhiều lần, đến mức mọi người xung quanh không hiểu việc gì túm lại xem.

Diễn Phong không chỉ là một thư kí mà còn là người bạn hồi đại học của Thiên Hàn.

Thiên Hàn ứa nước mắt, bình lặng một chỗ mặc cho Diễn Phong đánh.

Anh ra đi... Thiên Kì xuất hiện đúng lúc này sẽ làm cô vui vẻ.

*

*

*

Thời điểm Thiên Hàn cất bước rời khỏi chuông điện thoại reo lên.

Là của cô.

"Anh đang bận.". Thiên Hàn không chờ nghe cô nói gì chỉ vội vàng nói ba từ rồi cúp máy.

Khoảnh khắc chuẩn bị ngắt máy đầu dây bên kia thở hổn hển, âm thanh chói tai:"Xin anh bình tĩnh, vợ anh đang bị một tai nạn nghiêm trọng đang ở bệnh viện S."

Thiên Hàn run rẩy, môi tái nhợt, sắc mặt biến đổi, lông mi cong rũ xuống định thần lại mình, đại não vẫn còn đang mập mờ, không thể tin vào tai mình.

Cô bị thương, cô thật sự bị tai nạn. Cô có làm sao anh phải làm thế nào?

Anh lại còn nhẫn tâm bỏ mặc cô một mình sinh con.

Thiên Hàn mềm nhũn thân mình khụy chân hụt hẫng té ra sau, đôi mắt nhìn về một hướng kiên định bật ngồi dậy.

Không biết từ sân bay đến bệnh viện anh đã ngã bao nhiêu lần, chỉ biết khi anh đến được bệnh viện cả người anh đã bị dính đầy đất cát.

"Xin lỗi, đứa bé sinh non nhưng do tai nạn quá nặng chúng tôi không thể cứu được bé."

Bác sĩ trung niên lắc đầu nhìn vào Thiên Hàn nói, tay ông vỗ vai Thiên Hàn nhưng bị anh tóm lấy hung găn bóp cổ ông. Đôi mắt trừng lên đáng sợ, bờ vai anh hẳn run lên kịch liệt, lồng ngực bị bóp nghẹt:" cứu phải được cô ấy, nghe rõ không, tôi sẽ giết ông tại đây nếu cô ấy có chuyện. "

"Mau gọi tất cả cả bác sĩ các người tới đây, tất cả các người phải phẫu thuật thành công cho tôi, cô ấy chết các người nhất định chết trong ấy."

Diễn Phong bước tiến lên ngăn không cho Thiên Hàn làm náo nhưng bị lực của anh hất văng ra.

Anh chuẩn bị lao đến lần nữa thì có người đến trước anh một bước hung hăng đấm một cú thật mạnh vào đại boss.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.