Đại Thiếu Gia Và Gái Hư

Chương 3: Chương 3




Tối...TẠI NHÀ TRỊNH HOÀNG BẢO
Cậu ngồi trên chiếc ghế salon trong phòng, tay cầm một ly rượu liên tục suy nghĩ về nhỏ, về chuyện hồi sáng nhỏ khiến cậu bẽ mặt trước đám đông, rồi lại nhớ đến chuyện hôm trước đã "ăn" một bộp tay rõ thốn từ nhỏ trước mặt biết bao thằng đàn em. "Choang"_ Chiếc ly từ trên tay bay thẳng xuống, vụn nát
- Con nhỏ chết tiệt! Cô dám chống tôi thì tôi sẽ cho cô biết thế nào là lễ độ!!!
Một bà osin chạy lên dùng chổi quét quét những miểng ly. Cậu bước xuống nhà
- Cậu chủ đi đâu vậy?_ Ông quản gia hỏi
- Tôi đi đâu cũng phải khai báo sao?
- Dạ ý tôi không phải vậy
- Bar .Tôi không muốn ở đây nhìn con mụ đàn bà đó dẫn thêm một thằng ranh nào về đây
Cậu bước ra nhà xe láy một chiếc xe mô to phân phối lớn vụt thẳng ra đường
Đến nơi.
Vũ trường ồn ào náo nhiệt. Những tiếng nhạc cứ như dội vào lỗ tay người khác. 2 nhân viên bảo vệ lui ra 2 bên kính cẩn chào. Vừa mới đặt chân tới cửa là đã nghe tiếng của 1 phụ nữ
- Ôi cậu TRịnh lâu quá không thấy tới, thật vinh hạnh cho chúng tôi.
Vừa nói bà Hoa vừa dẫn cậu đi vòng vèo qua các dãy phòng rồi dừng lại trước một phòng vip. Bà Hoa dùng chìa khóa định mở cửa thì "BỐP!!!" tiếng chay bia vỡ choang, phía cuối hành lang một cô gái cầm chay bia đã bị bể 1 nửa trên tay
- TÊN KHỐN!!!
Giọng nói khá quen đối với cậu, nhưng do xa quá cộng thêm ánh sáng mập mờ của hành lang nên khó nhận diện. Bà Hoa bước lại gần hét lớn
- MÀY LÀM CÁI GÌ THẾ HẢ???
- HẮN DÊ CON!!!_ Nhỏ hét to lại.
- Làm gái mà cũng cố tỏ vẻ thanh cao._ Người đàn ông vịn chán đã gướm máu của mình, chửi cô gái
- MÀY NÓI GÌ THẾ HẢ CON CHÓ!_ Cô gái gào, phần còn lại của chay bia cũng vỡ tan trên đầu ông ta
- Mày..._ Quay sang bà Hoa - Tôi sẽ phá tan cái quán này!

- Xin ông Hoàng đấy mất quán này tôi biết làm ăn làm sao._ Bà Hoa năn nỉ ông ta còn cô gái vẫn ung dung lại còn hút thuốc. Quay sang cô gái bà ta vung tay ra định tát cho cô gái một cái thì nhanh chóng cô né đi. Cậu thấy hành động này rất quen nhưng nhất thời không nhớ ra
- Mày xin lỗi người ta đi._ Bà Hoa gắt. Cô gái ung dung quay sang ông ta
- Có giỏi thì lật tung cái quán này đi, tôi cũng chả chết đói!!!
- Được thôi nếu mày đã yêu cầu.
Ông Hoàng bực tức bước đi. Cậu có cảm giác cô gái rất quen lại ấn tượng trước sự không sợ trời không sợ đất của cô gái làm cậu thấy thú vị. Dù sao cậu cũng không ưa ông Hoàng này lâu rồi, giơ tay ra chặn ngang đường của ông ta
- Mày là ai? Có biết tao là ai không mà làm thái độ đó hả?
- Ông không nhận ra tôi ư? TRịnh Hoàng Bảo!_ Cậu nhếch môi
- Con trai của...
- TRịnh Hoàng Duệ._ Mỗi chữ được phát ra là mỗi lần làm ông ta run sợ
- Cậu muốn gì?_ Ông ta run run hỏi
- Nếu không muốn tôi phá nát cái cty đó thì đừng đụng vào cái quán này và... cả cô gái đó.
Ông Hoàng sợ hãi bước nhanh ra và cũng chắc chắn là không có lần thứ 2 bước vào quán bar này
- Con đã bảo với mẹ con chỉ đồng ý tiếp ẹ những vị khách đàng hoàng thôi sao mẹ nhét cho con thằng cha dê xòm đó
- Mày còn nói nữa hả? Mau lại cảm ơn cậu Trịnh đi
- Mắc mớ gì con phải cảm ơn con đâu có mượn
- Mày muốn chết hả?
Trong khoảng khắc ấy cậu chợt nhận ra cô gái đó là... LÂM TIỂU BĂNG
- Tiểu Băng._ Cậu lên tiếng. Bây giờ nhỏ mới nhìn về phía cậu sửng sốt, quay lưng định bỏ chạy thì
- Lâm Tiểu Băng, cô định trốn tôi à?
Nhỏ mặt mày nhăn nhó biết mình đã bị cậu nhận ra không thể thoát đành phải đối diện vậy.
- Mày quen cậu Trịnh?_ Bà Hoa hỏi

- Bạn trai con đấy!_ Nhỏ lơ ngơ trả lời đại một câu khiến bà Hoa thốt lên lời
- Sao? Con có bạn trai là thiếu gia nhà họ Trịnh Hoàng? Sao con không nói ẹ biết?_ Đúng là thay đổi 180 độ mới lúc nãy còn xưng "mày tao" giờ là "mẹ con"
- Đùa thôi._ Nhỏ trả lời, mặt bà Hoa liền xụ xuống tưởng đã "trúng số" rồi
- Kẻ thù không đội trời chung với con đấy mẹ à._ Sau khi nghe lời nói của "con gái yêu" của mình bà Hoa đã biến sắc thật
- Haha_ Cậu cười gượng gạo. 4 mắt nhìn nhau mặc dù không thể nhìn bằng mắt nhưng người ngoài vẫn cảm nhận được có một ám khí ở đây.
Nhỏ lướt qua cậu còn nghe rõ ràng "Gái quán bar sao làm tôi cứ tưởng "con nhà lành" đấy"
- Bà Hoa à bây giờ đến lúc bà trả ơn khi tôi giữ lại cái quán này cho bà.
- Vậy cậu Trịnh muốn gì?
- Tôi muốn cô gái này tiếp tôi đêm nay.
Nhỏ nghe thấy khựng lại một chút rồi bước tiếp nhưng bị bà Hoa kéo tay lại
- Mày đi đâu đấy? Cậu trịnh muốn mày tiếp bữa nay kìa, coi như đây là lần chuộc tội của mày!
- Cái gì? Thứ nhất: Con không có lỗi chả phải chuộc tội. Thứ 2: Mẹ bắt con tiếp thằng nít ranh đó à? Con nói là tiếp người đàng hoàng làm ăn chứ không phải là thằng nhóc này!
- Mày im đi không hả? Mày biết mày đang nói với ai không?
- Rồi rồi cậu Trịnh! Ở trường thì anh Bảo anh Bảo đến ở đây thì cậu Trịnh cậu Trịnh!_ Nhỏ vừa nói vừa liếc xéo cậu. Hất tay bà Hoa ra nhỏ bước đi tiếp
- Mày mà bước tiếp bước nữa thì đừng có về nhà!
- Con sẽ về..._ Nhỏ quay lại nhìn bà Hoa. Cậu nhếch môi tưởng thuyết phục nhỏ sẽ khó ai ngờ
-... Nhưng là lấy đồ._ Nhỏ bước đi tiếp
- Mày đừng có mà làm phiền đến thằng Hoàng đấy!_ Bà Hoa hét lên
- Vâng vâng vâng không tìm đến thằng con cưng của mẹ._ Nhỏ vừa đi vừa ngoắc tay chào
- Con của bà thú vị thật!_ Và sau đó là cái nụ cười nửa miệng của cậu

****************
- Oa..._ Nhỏ ngáp ngắn ngáp dài sau một đêm ngủ ngoài công viên cùng đống hành lí. Liếc nhìn cái đồng hồ
- Oái đã 7h5 rồi sao?_ Nhỏ bật dậy xách chiếc vali đi đến một WC công cộng gần đó.
Xong xuôi nhỏ chạy như bay đến trường.
- Thưa cô cho em vào lớp._ Nhỏ nói lí nhí ngoài cửa, giờ nhỏ mới nhớ ra là hôm nay tiết đầu của bà cô Thắm biết vậy nhỏ cúp luôn rồi
- Sao giờ này mới vô hả? Còn cái vali đó là sao bỏ nhà đi bụi à?_ Bà cô chỉ cây thước vào cái vali to sụ của nhỏ. Nhỏ liếc xéo về phía cậu
- Dạ tại hôm nay em thích đi học bằng vali
- Được rồi vào chỗ đi mượn tập bạn mà chép vô
Nhỏ lôi xềnh xệch chiếc vali xuống bàn, lấy tập ra
- Mày bỏ nhà đi à? Có bao giờ tao thấy mày đem nhiều sách vạy đâu
- Ờ nhờ phước "ai đó" ấy mà..._ Nhỏ nói với con Mai nhưng miệng lại đá xoáy "ai đó"
- Lại chuyện gì?_ Mai hỏi han
- Đã bảo là tao được hưởng "phước" ra khỏi nhà được chưa?
- Người ta không nói được đâu._ Cậu lên tiếng. Hình như la nhỏ chưa nói chuyện nhỏ làm ở quán bar cho ai
- Hả?_ Mai ngơ ngác
- Hoàng biết chuyện này chưa?_ Mai trở lại bình thường quay sang nhỏ hỏi
- Chưa.
- Nó biết thế nào cũng lôi mày về nhà, khỏi cần giờ ra chơi là đã thấy hắn ở đây luôn không chừng
- Ờ chắc vậy._ Nhỏ chống cằm ừ ờ bậy bạ cho yên ổn
************
3 tiết trôi qua trong yên bình. Đúng như lời con Mai nói chưa gì là thằng Hoàng đã chạy tới lớp nhỏ.
- LÂM TIỂU BĂNG!!!_ Hoàng la hét cả tên lẫn họ nhỏ. Ngồi cuối lớp mà nhỏ phải bịt lỗ tai lại
- Sao?_ Nhỏ hỏi
- Sao hôm qua mày không về nhà?_ Sau câu hỏi quan tâm của Hoàng là một cái nhéo vào lỗ tay đau điếng

- Á! Á! Á! Chị Băng thả em xuống!_ Nhỏ buông tay ra
- Đã bảo là tao lớn hơn mày phải gọi tao bằng chị chứ.
- Rồi rồi rồi. Mà sao hôm qua chị chẳng về nhà?
- Mấy giờ mày mới phát hiện ra tao không có ở nhà hả?_ Nhỏ hỏi làm Hoàng hơi ngớ người
- Ờ thì 3h
- 3h mày mới về nhà đúng không?
- KHông em về lúc 2h30 cơ!_ Hoàng la hét
- Chơi đêm dữ nhỉ?
- Thôi chị đừng đánh trống lảng sao chị không về nhà?
- Mẹ đuổi, OK?
- Bả lại đuổi chị nữa à?_ Hoàng giận sôi sục
- Có nói lí do ra mày cũng chả dám đụng tới đâu con.
- Bả bắt chị tiếp thằng nào à? Rồi chị không chịu mới vậy đúng không? Nói đi để em xử nó cho!_ Hoàng dõng dạc
- Tao nói rồi có nói ra mày cũng chả dám đụng tới đâu
- Là ai mới được chứ?
Nhỏ chỉ tay ra ngoài sân nơi có hàng tá đứa con gái bu lại như kiến bụ mỡ
- Trịnh Hoàng Bảo đấy. Có giỏi thì ra đập nó đi._ Nhỏ thách thức. Hoàng thay đổi 360 độ liền từ sôi sục cũng trở về với trạng thái bình thường
- Chị này sao đêm qua chị không tiếp ảnh luôn cho rồi đi?_ Hoàng hỏi nhỏ
- LẸ LÊN CÚT KHỎI LỚP TAO!!!_ Nhỏ quát ầm trời Hoàng cũng phải co giò bỏ chạy
Nhỏ chống tay lên cằm thầm rủa cái tên "Trịnh Hoàng Bảo"
************
Ra về, nhỏ lại lôi chiếc vali ra khoi trường. Nhỏ thực sự bây giờ không biết đi đâu tất cả chỉ tại tên thúi tha đó, nhỏ rủa cậu. Bước đến một con hẻm vắng nhỏ lướt qua nhưng một bàn tay rắn chắc nào đó bịt miệng nhỏ lại. Chẳng đợi chống cự nhỏ đã bị thấm thuốc mê từ bàn tay đó rồi chìm vào giấc ngủ



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.