Đại Thiếu Trở Về

Chương 11



Cố Ngôn Tử lấy tốc độ kinh người để thích ứng với cuộc sống sau khi sống lại, còn thực thích.

Hắn đã thật lâu rồi không được nhẹ nhàng như vậy.

Đáng tiếc còn không vui vẻ được hai ngày, hắn liền gặp được một trong những người mà mình ghét nhất, mẹ của Bành Tĩnh Hoằng.

Hôm nay giữa trưa Trịnh Gia Hòa có bữa tiệc không trở về ăn cơm, hắn đi tới tiệc búp phê của khách sạn An Hoa, cùng nhân viên của mình cùng đi ăn tiệc.

Sau khi ăn xong, nhân viên của hắn trở về phòng nghỉ ngơi, hắn thì ở trong khách sạn đi dạo.

Sau khi chết qua một lần, hắn đặc biệt coi trọng dưỡng sinh, ăn cơm xong sẽ đi bộ một lúc.

Sau đó, hắn nghe thấy tiếng người gọi mình.

Tên của mẹ Bành Tĩnh Hoằng là La Thanh Đình, bà ta hơn năm mươi tuổi, bảo dưỡng rất tốt, nhìn bề ngoài, sẽ cảm thấy bà ta là một phu nhân cao quý tính tình ôn hòa xinh đẹp, nhưng thực tế thì… Có đôi khi Cố Ngôn Tử cảm thấy bà ta có phải là xem nhiều phim về cung đấu quá không, đặc biệt thích chơi thủ đoạn.

“Cố Ngôn Tử!” La Thanh Đình vừa thấy Cố Ngôn Tử, liền nổi giận đi tới trước mặt Cố Ngôn Tử.

“Có việc?” Cố Ngôn Tử cười như không cười nhìn La Thanh Đình.

Ở đời trước lúc này hắn rất nhút nhát trước mặt La Thanh Đình, cho dù bị ủy khuất, cũng sẽ không ầm ĩ với La Thanh Đình, bởi vì đây là mẹ của Bành Tĩnh Hoằng, hắn hy vọng có thể đi tới cuối cùng với Bành Tĩnh Hoằng.

Thế nhưng đó là trước kia, hiện tại thì….

Vóc dáng La Thanh Đình thấp, còn chưa tới 160 cm, bà già thấp bé như vậy, hắn có cái gì phải sợ?

“Vẻ mặt của cậu là sao, cậu rốt cuộc có được dạy dỗ hay không?” La Thanh Đình nhìn thấy vẻ mặt Cố Ngôn Tử liền tức giận, há mồm liền phun ra những lời khó nghe: “Cũng đúng, không thể trông cậy vào loại người bán mông mà được dạy dỗ….”

“Loại người há mồm phun phân như bà, mới thật là không có dạy dỗ, trách không được chồng bà ở bên ngoài có người khác.” Cố Ngôn Tử cười tủm tỉm: “Chắc là hắn cảm thấy miệng bà rất thối.”

Cùng Bành Tĩnh Hoằng một chỗ lâu như vậy, một chút chuyện của Bành gia, Cố Ngôn Tử cũng biết rõ ràng.

Cha của Bành Tĩnh Hoằng là chủ tịch của Tinh Duyệt, hằng năm được các minh tinh yêu thương nhung nhớ, hắn cũng không phải không có tiết tháo, đương nhiên là ngủ với không ít người.

Vì vậy trước kia Cố Ngôn Tử thực đồng tình với La Thanh Đình, cũng có thể hiểu sau khi La Thanh Đình bị chồng phản bội, tất cả trái tim đều đặt lên trên người con trai, cũng nhường nhịn bà ta rất nhiều, nhưng mà sự thật chứng minh, người đáng thương thì cũng có chỗ đáng giận.

“Cậu điên rồi!” La Thanh Đình cả giận nói: “Cậu là cái gì….”

“Bà nghĩ bà có thể đè hết mọi chuyện xuống sao.” Cố Ngôn Tử lại nói: “Được rồi, sau này bà đừng đến tìm tôi nữa! tôi cùng Bành Tĩnh Hoằng đã chia tay, bà muốn ầm ĩ thì tìm người khác mà ầm ĩ!”

“Họ Cố kia, đừng tưởng rằng cậu dùng chia tay để uy hiếp Tĩnh Hoằng, Tĩnh Hoằng sẽ đến tìm cậu….” La Thanh Đình lại nói.

“Tôi ước gì hắn đừng tìm tôi!” Cố Ngôn Tử xoay người bước đi, không muốn để ý tới bà già này.

La Thanh Đình nhìn thấy Cố Ngôn Tử rời đi, tức giận run cả người, bà ta lấy di động ra, liền gọi điện cho Bành Tĩnh Hoằng, khóc lóc kể lể, nói mình bị Cố Ngôn Tử mắng.

Sau khi kết hôn cha Bành một lòng đặt vào sự nghiệp, Bành Tĩnh Hoằng từ nhỏ tới lớn đều do La Thanh Đình chăm sóc, có cảm tình rất sâu với La Thanh Đình, lúc trước sau khi La Thanh Đình tìm Cố Ngôn Tử, liền ác nhân cáo trạng trước một phen…. Bành Tĩnh Hoằng sẽ an ủi mẹ mình một hồi, sau đó lại cùng Cố Ngôn Tử ầm ĩ một trận.

Nhưng lần này Bành Tĩnh Hoằng cũng không an ủi mẹ mình, ngược lại nói: “mẹ, con không phải đã nói với mẹ đừng tìm Cố Ngôn Tử rồi sao? Mẹ vì sao lại đi!”

“Mẹ chỉ là gặp hắn trên đường! ai biết còn chưa nói được hai câu, hắn liền mắng mẹ…. Tĩnh Hoằng, Cố Ngôn Tử này thật kỳ cục!”

La Thanh Đình càng nói càng tức giận, kết quả nàng còn chưa nói xong, Bành Tĩnh Hoằng liền cúp điện thoại.

La Thanh Đình ngỡ ngàng, mà lúc này, điện thoại trên tay nàng vang lên.

Bà ta còn tưởng con trai gọi điện lại giải thích, nhìn lại thì ra là Khương Tú gọi điện tới.

La Thanh Đình đối với người con dâu tương lai này, rất vừa lòng.

Tuy rằng gia thế Khương Tú kém, nhưng được cái dịu dàng nghe lời, quan trọng là một cô gái, còn một lòng ái mộ con trai bà ta.

“Bác gái, bác gặp Cố Ngôn Tử sao? Không thiệt thòi gì chứ?” thanh âm Khương Tú ôn nhu: “Tính tình hắn không tốt lắm….”

“Tính tình hắn đúng là không tốt lắm!” La Thanh Đình ủy khuất không có chỗ oán giận, lúc này trước mặt Khương Tú lại mắng Cố Ngôn Tử một trận, lại hỏi: “Đúng rồi Tú Tú, trước đây con nói có thể dạy dỗ Cố Ngôn Tử, việc này như thế nào rồi?”

Chuyện Bành Tĩnh Hoằng thích nam nhân, vẫn là đều gạt trong nhà, mà cha Bành tuy rằng nghe thấy một chút, nhưng chỉ cho rằng con mình nhỏ tuổi mê chơi, cũng không cho là chuyện gì to tát.

Mãi cho tới khi Bành Tĩnh Hoằng cùng Cố Ngôn Tử yêu nhau hơn một năm rồi vẫn không chia tay, mà lại càng ngày càng nghiêm túc, Khương Tú liền đem chuyện này để lộ trước mặt cha Bành mẹ Bành, đến bây giờ kỳ thật cũng đã mấy tháng.

Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, La Thanh Đình muốn dạy dỗ Cố Ngôn Tử, thế nhưng không thể lập tức ra tay.

Phòng làm việc của Cố Ngôn Tử là độc lập, không phải dưới sự quản lý của giải trí Tinh Duyệt, không chỉ như thế, phòng làm việc của Cố Ngôn Tử nhận việc, chủ yếu là bên ngoài.

Bành gia bọn họ không định làm lớn chuyện lên, cũng không thể đối phó ngay lập tức với Cố Ngôn Tử.

“Bác gái, bác yên tâm, con đã sắp xếp tốt rồi, nhất định sẽ khiến Cố Ngôn Tử không xoay người được!” Khương Tú nói: “Thế nhưng việc này phải chờ…”

La Thanh Đình nói chuyện với Khương Tú xong, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều.

Cố Ngôn Tử tuy rằng không biết cuộc trò chuyện của La Thanh Đình và Khương Tú, nhưng đã sớm đoán được một ít.

Thế nhưng, lúc này hắn không có tâm tình để ý những thứ này… ba mẹ hắn tới đây.

Hắn óan giận La Thanh Đình một chút, trở lại lầu Hải Đường, liền nhìn thấy trợ lý Chu đã đưa cha mẹ mình tới chỗ ở của hắn và Trịnh Gia Hòa.

Hai người bọn họ so với trong ấn tượng của hắn còn trẻ hơn, cũng so với trong ấn tượng của hắn…. còn dữ hơn.

Nhất là ba hắn.

“Tiểu vô liêm sỉ! cánh cứng rồi! thế mà dám bỏ nhà ra đi!” Cha Cố vừa nhìn thấy Cố Ngôn Tử, liền lộ ra khuôn mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Chúng tôi nuôi anh lớn như vậy, anh thì giỏi rồi, nói đi là đi!”

“Con có báo bình an.” Cố Ngôn Tử nói, mấy năm nay mỗi tháng hắn đều kiên trì gửi thư báo bình an về nhà, chưa từng dán đoạn qua.

Lúc này, hắn cảm thấy mình làm không có sai.

Từ nhỏ cha mẹ hắn rất bận rộn, không rảnh quản hắn, lại tìm cho hắn rất nhiều giáo viên, sắp xếp chương trình học rất nặng… hắn với cha mẹ rất khó gặp mặt, lúc gặp mặt chỉ có nói về việc học tập, cảm tình với cha mẹ đương nhiên cũng không sâu, thậm chí còn bài xích.

Sau đó, bọn họ còn cho hắn học những thứ hắn không thích, đã đem tương lai của hắn sắp xếp rất tốt… hắn rốt cuộc chịu không nổi, liền gây chuyện, cũng xuất quỹ, mà khi đó, cha hắn đánh hắn mắng hắn, kêu hắn cút đi, còn nói hắn không phải con mình….

Hắn chuẩn bị một chút, sau đó liền chạy.

“Mấy bức thư thì tính là gì? Tiểu vô liêm sỉ, thế nhưng năm mới cũng không về nhà…” bộ dáng cha Cố vẫn là nổi trận lôi đình.

“Trở về làm gì? Lễ mừng năm mới lúc trước, con thật vất vả chờ hai người về nhà, chẳng qua cũng bị hai người nhìn chằm chằm học bài, cũng không thấy hai người nói chuyện vui vẻ với con.” Cố Ngôn Tử nhìn cha mình một cái: “Con muốn làm cái gì, muốn cái gì, hai người có biết hay không, từ nhỏ đến lớn, cũng không ở bên con được bao nhiêu ngày. Trước đây con còn muốn mua xe đua đồ chơi, rốt cục lúc sinh nhật lấy hết dũng khí nói ra với hai người, kết quả hai người lại dạy dỗ con…”

Những lời này của Cố Ngôn Tử, từng nói qua một lần với cha mẹ.

Lần này… hắn quyết định nói lại lần nữa.

Cha Cố nghe, trên mặt lộ ra xấu hổ.

Hắn cùng vợ đều rất bận rộn, sau khi sinh con, toàn bộ đều để cho bảo mẫu chăm sóc, kết quả cũng bởi vì như vậy, chờ Cố Ngôn Tử lớn lên, bọn họ cũng không biết phải ở chung với Cố Ngôn Tử như thế nào, cũng không biết đứa nhỏ này đang suy nghĩ gì.

Nói tới chuyện xe đua… khi đó hắn sao biết Cố Ngôn Tử nói là xe đua đồ chơi, còn tưởng rằng hắn muốn xe đua thật, nghĩ không thể nuôi ra một đứa con hư hỏng ăn chơi, đương nhiên là phải răn dạy!

“Vài năm không thấy, hai người cũng không hỏi thăm con mấy năm nay sống như thế nào, thấy cái liền mắng con….” Cố Ngôn Tử nhìn cha mẹ mình, lộ ra vài phần tủi thân.

Đã qua một lần tiêu tan hiềm nghi với cha mẹ, hắn rất rõ ràng phải ở chung với cha mẹ như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.