Đại Thợ Rèn Tiểu Mật Đào

Chương 45



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: shitbaydaytroi

sáng sớm ngày hôm sau, Tiểu Đào cùng Tiểu Liễu đến nơi đứng trước cửa tiệm thợ rèn, đập vào mắt đầu tiên chính là " bát mì sắt" kia.

Tiểu Liễu cười ha hả: " phục, muội thật sự phục rồi, có thể làm ra chiêu bài như vậy, thợ rèn nhà tỷ đúng là có nhiều ý tưởng mới mẻ.

Tiểu Đào ngượng ngùng đẩy Tiểu Liễu một phen: " đừng có nói bừa, còn chưa có thành thân đâu, cái gì mà nhà tỷ."

Lời còn chưa dứt, cửa sắt mở ra Hoắc Trầm tử bên trong đi ra: " Tiểu Đào muội tới rồi, muội nhìn xem chiêu bài của tiệm mì nhà chúng ta a, muội xem chưa a?"

Tiểu Liễu che miệng, cười khanh khách không ngừng. Tiểu Đào trừng mắt liếc muội muội nhà mình một cái: " còn không mau đi bán đồ đi còn đứng đấy cười nữa hay sao?"

Tỷ tỷ tính tình luôn tốt, chưa từng có chân chính tức giận qua, Tiểu Liễu một chút cũng không thèm sợ đi vòng qua người Hoắc Trầm không chút khách khí đi tham quan tiệm mì.

" được a, thu thập rất sạch sẽ nhìn không ra nha tỷ phu dáng dấp cao to nhưng suy nghĩ lại rất tinh tế a." Tiểu Liễu dạo một vòng hài lòng gật đầu.

Hoắc Trầm được khen ngợi trong lòng đặc biệt cao hứng, trên mặt cũng xấu hổ gãi đầu, hắc hắc cười không ngừng: " đây chính là an bài tiệm mì cho Tiểu Đào nha, ta làm sao có thể không để tâm vào sao."

Vừa nói hắn vừa cầm lấy dây pháo nhỏ: " Tiểu Đào lát nữa người đi họp chợ nhiều lên chúng ta liền đem dây pháo này đốt lên, hấp dẫn mọi người đến xem, khai trương tiệm mì càng thêm náo nhiệt."

" a! được" Tiểu Đào giòn giã đáp lời rồi chạy tới phòng bếp nhỏ mà hắn dựng lên cho nàng nhào bột.

Tiểu Liễu muốn đi bán hàng nên không ở lại cũng bọn họ tán gẫu, bước nhanh xuống đường lớn bắt đầu rao hàng: " đường táo vừa giòn lại ngọt ăn một viên ngọt cả ngày đây, ăn mười viên ngọt cả đời nha, mau mau tưới mua a..."

Muội muội cao giọng rao hàng, truyền tới lỗ tai Tiểu Đào nàng xì một tiếng bật cười, quay ra nói với Hoắc Trầm: " Tiểu Liễu so với muội thật sự buôn bán tốt hơn rất nhiều, muội bán hai năm liền cũng chỉ dám hét to một câu kia, huynh nhìn nó cải từ như thế mà lại còn nói rất lưu loát."

" đúng vậy, Tiểu Liễu rất có khả năng có đôi khi vui đùa còn có thể mang hàng đem ra bán hết được, mấy người buôn bán trên phố còn rất phục tiểu nha đầu này a." Hoắc Trầm cười nói.

Tiểu Đào nhào bột xong đậy nắp thùng gỗ lại, đi đến chậu nước bên cạnh rửa sạch tay, lại dùng khăn lau khô tay rồi quay sang nói với Hoắc Trầm: " muội thấy mình bán hang không tốt lắm, vạn nhất tiệm mì này buôn bán kém...chỉ có thể xin lỗi huynh rồi, vất vả thu dọn cả gian phòng này, lại tiền vốn mua bàn ghế đều không có hồi lại được."

Lần đầu tiên mở của tiệm buôn bán, Tiểu Đào thật sự không quá tin tưởng vào bản thân mình cho lắm, Đại Doanh trấn người mở của tiệm ăn không nhiều, cũng chỉ có tiệm bánh bao Tạ gia cùng một tiệm bán đậu hũ, bánh quẩy vì ở nhà không thích ra ngoài mua đồ ăn, thấy đồ mình làm là ngon nhất vừa nóng hổi lại tiết kiệm được tiền.

Hoắc Trầm vừa nghe lời này, vội vàng xua tay: " Tiểu Đào, muội đừng lo lắng, không ai ăn thì không ăn đi ít nhất vẫn còn có ta, ta ăn mà muội xem, ta mấy ngày hôm nay đều không được ăn no bữa nào cả gày đến như vậy nha, muội ở đây là tốt rồi ta mỗi ngày đều được ăn ngon."

Được hắn an ủi một phen, Tiểu Đào tâm tình nhẹ nhàng không ít, mắt sáng lên nhìn hắn: " vậy nói như vậy là định rồi, nếu là tiệm mì không kiếm ra tiền, huynh cũng không được trách muội, coi như muội tới đây chuyên đi nấu cơm cho huynh ăn, kỳ thật mấy ngày nay muội cũng đã nghĩ tới chuyện này, huynh hàng ngày làm nhiều việc nặng nhọc như vậy, vừa rèn lại vừa buôn bán, cơm lại ăn không đủ no thời gian dài khẳng định sẽ sinh bệnh a."

Hoắc Trầm dùng sức gật đầu: " đúng vậy đúng vậy, ta đói đặc biệt thấy khó chịu liền mong muội tới đây a, Tiểu Đào, muội đừng nghĩ như vậy không kiếm ra tiền liền không cần, dù sao ta cũng không cần muội kiếm tiền làm gì, ta sao phải trách muội đây."

Hoắc Trầm trong lòng chua xót, hắn thương nàng như vậy cái gì tốt nhất đều muốn cho nàng, còn sợ nàng chịu khổ chịu thiệt, Tiểu Đào sao còn chưa chịu hiểu ra đây? Còn lo lắng sẽ trách nàng.

" thật ra muội cũng biết là huynh sẽ không trách muội, đúng rồi, mắt của huynh sao vậy? Có phải thức đêm làm chiêu bài này mà không ngủ đúng không? Nếu không như vậy làm sao lại có quầng thâm lớn như thế này."

Thật ra thời điểm nàng vừa nhìn thấy hắn, nàng đã để ý đến quầng thâm này, nhưng muội muội đang ở đây nên ngại hỏi hắn. bị Tiểu Đào phát hiện ra quầng thâm trên mắt Hoắc Trầm cao hứng laỊ ngượng ngùng, cao hứng chính là vì Tiểu Đào quan tâm đến hắn chi tiết nhỏ như thế mà Tiểu Đào cũng phát hiện ra được. ngại là vì nguyên nhân tối qua hắn ngủ không được hắn không nói ra được với Tiểu Đào.

Tối qua rửa mặt cởi áo chui vào ổ chăn hắn trong đầu hắn đều nghĩ đến đôi môi mềm mại ngọt ngào của Tiểu Đào, Tiểu Đào thật ngon a, là mĩ vị không cái gì có thể sánh bằng.hơn nữa việc làm hắn cao hứng chính là hắn làm vậy nhưng Tiểu Đào cũng không có giận hắn. nếu lần sau hắn cũng không thể chịu đựng được nữa hắn cũng có thể thân mật với nàng như hôm nay?

Hoắc Trầm miên man suy nghĩ trong đầu đều là khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Đào, miệng nhỏ hồng hồng, trước ngực nhô cao tất cả đều đang như đang xuất hiện trước mắt hắn, thân thể phản ứng không theo lí trí nữa rồi, cả người đều nóng rực khó chịu.

Tiểu Đào đang ở nhà không có khả năng biết được hắn đàng suy nghĩ cái gì đi. Hoắc Trầm trằn trọc, lăn qua lộn lại giống như bánh nướng áp chảo trên bếp, lăn lộn tới nửa đêm không thể ngủ được hắn đối với thân thể của chính mình đương nhiên hiểu rõ, xem ra hắn không ra tay tiểu huynh đệ nhà hắn không yên ồn được rồi, không có biện pháp hắn đành phải tự thân ra trận.

Sáng sớm tỉnh dậy Hoắc Trầm vội vàng dậy thu thập rửa mặt chải đầu, cả người sạch sẽ thoải mái đi gặp Tiểu Đào, chính là ở trong gương đồng nhìn thấy hai quầng thâm đen xì trong gương, làm sao lại có thể đen đến như vậy? Thân thể này thật là đáng giận, tiểu huynh đệ không biết cố gắng, khuôn mặt này cũng không biết cố gắng tối hôm qua trộm nghĩ đến đôi môi của Tiểu Đào thôi mà sáng nay lại nhận được hẳn một đôi mắt đen xì như vậy, làm cho hắn thật mất mặt mà.

" đêm qua....ta đói bụng...đói ngủ không được."

Hoắc Trầm nghĩ không ra nổi lí do nào khác tốt hơn, chỉ đành bịa ra lí do này. Tiểu Đào thật thà lại tin tưởng hoàn toàn lấy rau trong rổ ra đặt lên thớt: " muội làm trước cho huynh một bát mì nhé."

"được a!"

Tiểu Đào tới quả nhiên không phải chịu khổ nữa, hắn khồng phải chịu cảnh ăn bữa này lo bữa sau nữa rồi, sáng sớm liền có thể ăn một bát mì nóng hổi như thế này, Hoắc Trầm đặc biệt cao hứng chính là hắn không muốn ăn mì chay a, hắn muốn ăn thịt hắn muốn ăn mì thịt a, ăn mì thịt kho nha nghĩ vậy liền nhẹ giọng gọi Tiểu Đào: " ta đi mua thịt nha rồi nàng làm thịt cho ta ăn được không Tiểu Đào?"

Tiểu Đào quay đâu lại nhìn một cái, Hoắc Trầm đang bày ra vẻ mặt đáng thương vô cùng liền nhịn không được bật cười: " đương nhiên là được rồi, huynh muốn ăn thịt, chúng ta liền làm thịt, muội không có mua thịt là vì sợ nhỡ đâu không có người tới ăn mì thì không phải là lãng phí hay sao."

Hoắc Trầm cười haha: " sao lại lãng phí? Không phải có ta rồi hay sao? Muội chỉ cần làm, có dư lại thì để ta lo."

Trong lòng Tiểu Đào thực thoải mái, nam nhân như vậy có thể làm người ta không thích hay sao?

Hoắc Trầm xoay người đi đến tiệm thịt lợn đối diện rất nhanh liền xách về một khối thịt ba chỉ to trở lại, Tiểu Đào nhìn khối thịt chỗ này ít nhất cũng là hơn ba cân thịt, nhanh chóng nhận lấy thịt mang đi nấu.

" thơm quá a, mì rất nhanh chín ta ra ngoài đốt pháo."

Dựa theo tập tục trong thôn, thời điểm ăn tết khi đem bát sủi cảo đầu tiên ra khỏi nồi thì phải đốt pháo, bây giờ Hoắc Trầm cũng dựa theo tập tục này mà làm, chén mì đầu tiên làm xong hắn liền đốt, một dây pháo dài trước cửa, dưới đất cũng bày mấy cái pháo kép, lát sau ở bậc cửa tiệm mì vang lên tiếng pháo nổ vang dội, lại "u" lên một tiếng bay lên không trung ở trên nóc nhà phá ra bắn ra tứ phía, hấp dẫn rất nhiều người tới xem náo nhiệt.

Xung quanh hàng xóm không rõ nguyên do nói đùa: " cái gì a? hôm nay ngươi muốn thành thân sao? Cũng chưa có tới năm mới nha đốt pháo làm gì?"

Hoắc Trầm liền cười ha hả: " ngày thành thân của ta định vào ngày 16 tháng chạp, đến lúc đó mời tất cả mọi người tới uống rượu mừng, còn hôm nay là tiệm mì của Điền Đào khai trương. Nàng nấu mì thơm ngon đặc biệt a, mọi người khẳng định chưa bao giờ ăn qua mì nào ngon như vậy đâu, nếu không tin liền tới đây nếm thử đi."

Tiểu Đào bưng chén mì ra, làm cho hắn chén mì thật nhiều thịt, bưng ra ngoài miệng mỉm cười nhẹ, tên này trước kia bán thiết khí cũng không thấy hắn hét to như vậy đâu, hiện giờ lại vì tiệm mì nhỏ này lại ra không quan tâm mặt mũi ra sức khen như vậy, hắn nói thật khoa trương nàng làm đâu có ngon đến mức như vậy.

Hoắc Trầm nhận lấy chén mì trong tay Tiểu Đào, không chút do dự ăn một miếng to, đứng ngay cửa mà ăn, vừa ăn vừa nói: " ăn rất ngon, Tiểu Đào nhà ta làm đồ ăn chính là ngon nhất, không tin mọi người tới ăn thử a, không ngon liền không lấy tiền."

Hoắc Trầm nói lời này, cả đám người cười to, có người da mặt dày nói: " Đại Trầm, chúng ta rất muốn tới nếm thử nha, nhưng không ngon ta không trả tiền ngươu cũng không được đánh người a."

Người này nhìn Hoắc Trầm cao to cường tráng, nếu thật sự muốn động thủ ai cũng không đánh lại hắn, chỉ có thể ngoan ngoãn chịu trận. Hoắc Trầm rất hào phóng trực tiếp thay Tiểu Đào ra mặt: " được! Mọi người tới ăn, ta tuyệt đối nói được làm được."

" cho ta một chén mì, mì thịt kho! Ta ngửi mùi thôi đã thấy thèm rồi, thật thơm."

Vương Kiều nhà cách vách chưa có ăn sáng, nhìn Hoắc Trầm ăn như thế hắn đã thấy thèm lắm rồi đã thế mùi lại thơm dã man như thế. Hắn nhịn không được nữa rồi phải ăn thử mới được.

" cho ta một chén mì, hắc hắc"

Một lão hán nhà giàu góa vợ từ sáng cũng chưa ăn cơm, hắn không thể chiếm tiện nghi lớn của nhân gia được, có thể ăn một chén mì chay không phải trả tiền là hắn thỏa mãn rồi.

Tiểu Đào thấy mọi người bắt đầu gọi mì, vội vàng tới phòng bếp làm mì, rất nhanh liền làm xong mì thịt kho cùng mì chay bưng ra, mấy người ăn khen không dứt miệng đặc biệt là Vương Kiều ăn hang hái nhất.

Ăn xong ai cũng thể nào không biết xấu hổ mà nói ra từ " không ngon" được, thật sự quá ngon ở nhà họ, nương hay lão bà đều không thể làm ra chén mì có hương vị như thế được, vì thế đành phải ngoan ngoan bỏ tiền ra, khen không dứt miệng mà dời đi.










Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.