Đại Thợ Rèn Tiểu Mật Đào

Chương 50



Hoắc Trầmnhìn thấy người mình đợi đã đến, liền từ trong xe lấy ra huyền thiết kiếm, giao cho Hoàng Bằng.

" oa! Kiếm tốt." Hoàng Bằng tay vừa nhận kiếm, tay liền bị sức nặng của kiếm làm cho giật mình.

" kiếm này so với kiếm bình thường chắc chắn hơn rất nhiều, là dùng tinh cương chế tạo ra nó tự nhiên sẽ nặng hơn, ngươi hàng ngày luyện tập thật tốt thì sẽ quen ngay thôi."

Hoắc Trầmlạnh nhạt nói.

Hoàng Bằng rút ra bảo kiếm, một cỗ hàn khí bức người toát ra, dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ, không phải là ánh sáng chói mắt nhưng lại ẩn giấu uy mãnh.

Tuy rằng ẩn ẩn cảm giác được kiếm này lợi hại, nhưng Hoàng Bằng vẫn có một tia do dự: " kiếm này còn không nặng bằng thanh kiếm trước kia của ta đâu, thật sự có thể đem rìu bổ lên mà không sao chứ?"

Hoắc Trầmnghiêm túc gật gật đầu: " ngươi thử rồi sẽ biết, bảo kiếm cũng không phải là càng nặng càng tốt."

Hoàng Bằng bán tín bán nghi mà gọi tiểu nhị trong tưu lâu tới: " đi tới phòng bếp lấy dao phay ra đây."

Hoàng gia là đại tài chủ trong thành, Hoàng Bằng tự nhiên là khách quen của Vọng Sơn lâu, tiểu nhị nào dám không nghe lời hắn nói, vội vàng chạy một mạch tới sau bếp, lấy ra một con dao phay mới tinh lại đây giao cho hắn.

Hoàng Bằng cho hắn để dao phay xuống giữa hai viên gạch, lưỡi dao hướng lên trên, Hoàng Bằng cầm kiếm nhắm ngay lưỡi dao hung hang chém xuống, chỉ nghe thấy " ca" một tiếng giòn vang, mọi người ánh mắt đều đổ dồn về đây.

Hoàng Bằng thu hồi kiếm,khẩn trương nhìn lưỡi kiếm phát hiện lưỡi kiếm không có một chút tổn hại nào, lúc này mới vui sướng cười to. Lại cúi đầu nhìn dao phay mới tinh phát hiện lưỡi dao sứt một miếng to, đã trở thành một con dao vứt đi rồi không dùng được nữa.

Đám người vây xem cũng phát ra một trận tán thưởng, tiểu nhị lại không vui nổi choáng váng nói: " Hoàng thiếu gia, đây là dao phay mới mua của tửu lâu a, còn chưa dùng đâu,ngày làm thế này rồi chưởng quầy nhất định không tha cho tiểu nhân."

Hoàng Bằng hào sảng móc một miếng bạc vụn ra, ném cho tiểu nhị: " yên tâm đi, tiểu gia ta có thể để cho ngươi đền dao sao? Cầm đi mua dao mới đi dư lại cho ngươi công chạy vặt."

" vâng, nhị thiếu gia thật hào phóng."

Tiểu nhị đem dao hỏng quăng đi, cầm bạc cười ha ha chạy lên phố mua dao phay mới.

Hoàng Bằng đang muốn thu hồi kiếm vào bao, thì vị thiếu niên cẩm y bên cạnh lại một phen đoạt đi, từ trên xuống dưới cẩn thận nhìn thanh kiếm.

" Cố Thừa Nam, bây giờ ta luyện tập thật tốt, về sau chúng ta luận võ, người thua chắc chắn là ngươi!" Hoàng Bằng đắc ý nói.

Cố Thừa Nam cũng không tiếp lời hắn ta nói, chỉ đem huyền thiết kiếm tỉ mỉ nhìn mấy lần, mày kiếm nhíu lại, quay đầu nhìn về phía hoắc trầm: " nhìn thân kiếm cùng hoa văn ẩn trên kiếm, đây chắc chắn không phải là thuần tinh cương bảo kiếm. Có chút giống với huyền thiết kiếm mà nhị bá của ta từng nói qua, ta hỏi ngươi, kiếm này chính là đã thêm vào huyền thiết.?"

Hoắc Trầm sắc mặt lạnh lùng, hắn trăm triệu không nghĩ tới tại huyện thành nhỏ này lại có người nhận biết được, hơn nữa lại là một thiếu niên lang. Xem ra người này xuất thân không giống bình thường, trong nhà chắc chắn có người học tài hiểu rộng, gặp qua nhiều việc.

" không tồi, tổ tiên nhà ta truyền xuống một cây chủy thủ làm từ huyền thiết nhừn lại bị gãy, dù sao ta cũng không cần dùng đến nó, ta liền cho thêm tinh cương rèn thành cây kiếm này."

Trong lòng Hoắc Trầm lo lắng khẩn trương, may mắn trước đó đã chuẩn bị sẵn lí do, nếu không giờ phút này hẳn là bị dọa đến choáng váng. Cố thừa nam mặt đầy vẻ khó tin: " không nghĩ tới, nơi này của chúng ta lại thật sự có thể đánh ra một thanh tinh cương huyền thiết kiếm., nhị bá của ta ở biên quan nhiều năm, nhóm tướng quân đều chờ đợi thần binh này, lại không ngờ một người lại có thể thực hiện nguyện vọng này. Thật không thể tin được.!"

Thiếu niên này trên mặt tuy rằng còn chưa mất hết vẻ trẻ con trên mặt, nhưng là, nhìn dáng vẻ so với Hoàng Bằng trầm ổn lão luyện hơn nhiều, hơn nữa lại có kiến thức Hoắc Trầmkhông dám thiếu cảnh giác liền truy vấn hỏi: " xin hỏi vị tiểu gia này là người phương nào? Nhị bá của ngươi là Đại tướng quân đương triều sao?"

Hoàng Bằng cười hì hì vỗ vai hoắc trầm: " Không có việc gì,đại thợ rèn, ngươi đừng sợ hắn, hắn là hảo bằng hữu của ta. Trong nhà có mấy thân thích lợi hại, bất quá, hắn cũng giống chúng ta là người ở huyện này. Cố gia huyện Lại Thủy, ngươi nghe qua chưa? Hắn chính là con cháu nhà Cố gia, là Cố Thừa Nam là hảo huynh đệ của ta. Cha hắn tuy là đại tài chủ nhưng cũng chỉ sống ở nông thôn."

Hoắc Trầmlúc này mới âm thầm thở dài nhẹ nhõm, chỗ này không tính là quá Lại Thủy huyện,hắn có nghe qua ở đó có đại tài chủ làm giàu từ hai bàn tay trắng tên là Cố Thanh Sơn, phạm vị trăm dặm không ai không biết. bất quá thanh danh Cố gia không tồi, hẳn là sẽ không vì chuyện này làm cái gì.

Hoắc Trầmkhông muốn dây dưa thêm với bọn họ, liền thúc giục Hoàng Bằng: " Hoàng thiếu gia, ngươi xem kiếm này được không? Nếu cảm thấy thích chúng ta liền một tay giao tiền một tay nhận kiếm."

" được, ngươi muốn bao nhiêu bạc?"

Hoàng Bằng rất vừa lòng đối với thanh kiếm này, từ trong ngực lấy ra mấy tờ ngân phiếu, chuẩn bị cho hắn.

Hoắc Trầmliếc mắt nhìn Tiểu Đào một cái, không biết nên muốn của hắn bao nhiêu bạc thì thích hợp. kỳ thực hắn đã nghe sư phụ nói qua, tinh cương huyền thiết kiếm, khả ngộ bất khả cầu. có thể luyện ra được chính là tuyệt thế trân bảo, ngàn vàng không đổi.

Bất quá, hắn vừa đáp ứng Hoàng Bằng làm một thanh kiếm tốt thì gặp được huyền thiết. Hoắc Trầmcảm thấy đây là một loại duyện phận, hoặc chính là vận mệnh kiếm này nên dành cho hắn. Bây giờ giá thật khó nghĩ...

" vậy ngươi đưa 300 lượng cho ta đi, kì thật lúc luyện thanh kiếm này, ta luyện theo cùng một đoạn thanh chủy thủ huyền thiết của tổ tiên truyền xuống. Theo lý thuyết ngàn vàng không bán. Bất quá, nếu ngày đó ta đã đáp ứng ngươi làm cho ngươi một thanh bảo kiếm, thì sẽ làm được, cũng không nói giá quá cao gây khó dễ ngươi."

Hoàng Bằng liên tục gật đầu: " được, được, ta đưa ngươi 300 lượng là ngân phiếu, ngươi có thể đi đến quan phủ lãnh bạc, chờ ta về sau làm đại tướng quân. ta nhất định sẽ đến Đại Doanh trấn trịnh trọng mà cảm tạ ngươi."

Hoàng Bằng đem ba tấm ngân phiếu nhét vào trong tay hắn, một phen đoạt lấy bảo kiếm ôm trong ngực: " Cố Thừa Nam, chúng ta tính sổ, tuy là thân huynh đệ nhưng ngươi cũng không thể đoạt đi bảo vật của ta."

Cố Thừa Nam nhìn bằng hữu giống như lâm đại địch, biết rằng mình ra giá nào hắn cũng không chịu đưa. Chỉ có thể quay lại nhìn thợ rèn: " ngươi có thể giúp ta chế tạo một cây? Ta nguyện ý ra giá gấp đôi."

Hoắc Trầmkhông do dự mà lắc đầu: " thực xin lỗi, tổ tiên truyền xuống cũng chỉ là một mảnh nhỏ huyền thiết, tạo ra một cây kiếm của Hoàng thiếu gia liền không còn, không có biện pháp giúp ngươi rèn cây thứ hai."

Tiểu Đào lặng lễ đè bên hông, bên dưới áo bông buộc cây chủy thủ mà khi cầu thân Hoắc Trầmđã đưa cho nàng. Hắn cũng nói qua với nàng, đó là huyền thiết ngàn năm vô cùng hiếm làm thành chủy thủ cho nàng phòng thân.

Tiểu Đào hiện tại lo lắng, đồ quý giá như vậy vạn nhất nàng không cẩn thận đánh rơi thì làm sao bây giờ?

Cùng lúc đó, Tiểu Đào cũng cảm thấy thật cảm động, đồ vật quý như vậy còn chưa có thành thân Hoắc Trầmliền đưa cho nàng. Có thể thấy được hắn đối với nàng tin tưởng trân trọng.

Hoắc Trầmở trong nhà sư phụ đã nhìn qua ngân phiếu, lấy ngân phiếu Hoàng Bằng đưa cẩn thận nhìn, thấy không có vấn đề gì, liền đưa cho Tiểu Đào cầm giữ, kéo cương ngựa muốn đi. Cố Thừa Nam làm sao chịu để như vậy, chạy tới chắn trước mặt hắn, vạn phần chân thành mà khẩn cầu nói: " ta đặc biệt muốn binh khí tốt như vậy, ngươi giúp ta đi, không cần huyền thiết kiếm cũng không được, rèn cho ta một thương huyền thiết. Ta càu ngươi, cả đời này ta cũng không thể có may mắn gặp lại người có thể rèn được huyền thiết kiếm."

Tâm tình của hắn Hoắc Trầmcó thể hiểu được. Đối với người tập võ mà nói có một binh khí tốt, một bảo mã tốt so với mạng sống của bọn họ còn quan trọng hơn.

Từ khi Đệ nhất thợ rèn tiền triều Trương Gia Sơn mai danh ẩn tích, nhiều năm như vậy cũng không có thợ rèn nào nổi danh được như ông ta.

Mọi người đều sôi nổi nghị luận, năm đó đồ tử đồ tôn của Trương Gia Sơn đều bị chém tận giết tuyệt, cứ như vậy mà thất truyền.

Nhưng mà Hoắc Trầmbiết, cao thủ kỳ thật ở dân gian, sự phụ của hắn chính là một người phi thường giỏi. Chẳng qua, sư phụ chỉ vui ở hương dã rèn chút nông cụ nhà bếp. Cũng không chịu chế tạo binh khí. Tuy rằng đã dạy cho Hoắc Trầmchế tạo ra huyền thiết kiếm nhưng chính bản thân lại chưa mình thử qua. Nhưng mà Hoắc Trầmcũng không muốn tìm phiền toái vào người, liền xoay người giữ chặt tay Tiểu Đào: " chúng ta đi thôi."

Cố Thừa Nam thấy hắn nói với Tiểu Đào sắc mặt cùng ngữ khí ôn nhu hơn rất nhiều, liền đem Tiểu Đào giống như cọng cỏ cứu mạng: " tẩu tử, ngươi nói giúp ta thợ rèn đại ca đi, nói hắn làm giúp ta một cây, được không? Ta cầu ngươi, tẩu tử, ngươi lớn lên xinh đẹp như vậy tính tình lại tốt nhất định thợ rèn đại ca sẽ nghe lời ngươi nói."

Tiểu Đào theo bản năng sờ hông, lại sợ bị người khác nhìn ra sơ hở vội vàng rũ tay xuống: " ta cũng không có biện pháp... các ngươi cứ nói cái gì thiết. Chúng ta còn có chuyện phải làm, các ngươi để chúng ta đi đi."

Cố Thừa Nam thấy nàng huyền thiết là gì cũng không biết, trong lòng có chút thất vọng, chỉ đành phải tránh ra, lưu luyến mà nhìn họ đi xa. Hoắc Trầmmang theo Tiểu Đào đi đến các tiệm ăn vặt mỗi nơi đều mua một ít, mang về từ từ nghiên cứu. đi ngang qua tiệm trang sức, Hoắc Trầmnhìn thấy mấy nữ nhân bên trong đều vui vẻ ra mặt, liền dừng lại xe ngựa, quay đầu có chút ai oán mà nhìn Tiểu Đào: " Tiểu Đào, trâm bạc ta làm tặng muội đâu rồi, ta không thấy muội cài lần nào cả."

" một khối bạc to như vậy, vạn nhất đánh mất thì làm sao? muội không dám cài."

Tiểu Đào thành thật đáp, Hoắc Trầmnhe răng cười: " ta đi mua cho muội trâm cài mới, cái này không sợ mất. Hơn nữa chúng ta bây giờ có tiền nha, kiếm nhiều tiền như vậy phải dùng đúng không? Muội cũng tiếc không dám dùng."

Tiểu Đào vốn dĩ luyến tiếc để hắn tiêu pha, chính là Hoắc Trầmlần nữa kiên trì muốn tiêu tiền, nàng chỉ có thể đi theo hắn vào trong tiệm trang sức. Có cô nương nào không thích làm đẹp đâu? Tiểu Đào vừa nhìn thấy trâm cài vòng tay rực rỡ muôn màu liền không rời mắt đi được nữa.

" thật đẹp, ở trấn của chúng ta một tiệm đồ trang sức cũng không có, muội chưa bao giờ nhìn thấy nhiều trang sức đẹp như vậy." Tiểu Đào không nhịn được tán thưởng.

Hoắc Trầmmột lúc liền cầm ba cái châu thoa, từng cái một cài thử lên búi tóc trên đầu Tiểu Đào: " rất đẹp, Tiểu Đào nhà ta đeo cái gì lên cũng xinh đẹp, vẫn là do người đẹp a." nghe thấy hắn nói mấy lời này ở bên ngoài, Tiểu Đào đặc biệt ngượng ngùng. Đem mấy cây trâm trên đầu bỏ xuống, một lần nữa thả lại trên quầy, thật cẩn thận hỏi bà chủ: " cái nào rẻ nhất trong ba cái?"

Bà chủ bán hàng lâu năm, bán đồ này sẽ hiểu nhất chính là nhìn sắc mặt khách nhân mà đoán ý, nhìn ánh mắt của nam nhân sủng nịch, lại nhìn khuôn mặt đỏ ửng xinh đẹp của cô nương này, bà liền cười khanh khách nói: " vợ chồng son mới cưới đúng không, nam nhân của ngươi thương ngươi như vậy, khẳng định sẽ không mua đồ rẻ nhất tiệm ta đâu. Ngươi nếu không muốn hắn tiêu nhiều tiền, không chừng về sau hắn để cho người khác dùng a. hiện tại hắn mua cái gì ngươi cứ nhận lấy, cũng không cần báo đáp hắn cái gì, chỉ cần sớm chút sinh cho hắn một tiểu tử béo, như vậy là đủ rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.