Vào tháng chạp, Tiểu Đào liền bắt đầu bận rộn lo việc hôn sự của Tiểu Liễu cùng Trần Mẫn Đạt.
Năm trước, thời điểm Tiểu Đào thành thân, Diệp thị bận rộn mệt mỏi đến mức bệnh một trận, năm nay đã có kinh nghiệm, không cần lo lắng như vậy nữa, nhưng Tiểu Đào vẫn sợ mẫu thân mệt mỏi, liền tận lực hỗ trợ.
Nàng nguyên là muốn về nhà mẹ đẻ ở 10 ngày, giúp Diệp thị lo liệu mấy việc vặt trong hôn lễ của Tiểu Liễu, chính là Hoắc Trầm không chịu như vậy, đừng nói 10 ngày, một ngày không thấy được nàng cùng con gái, hắn buổi tối liền không ngủ được.
Vì thế sáng sớm, hắn đều tròng lên xe ngựa đưa hai người về Điền gia, cố ý trùm lên xe ngựa một tấm vải dày to làm xe ngựa thành một cái lều. bên trong xe lại lót chăn bông mềm mại giữ ấm rất tốt, hai người trong xe chính là người hắn cũng chiều trên đầu quả tim, căn bản không cần lo lắng gió lạnh tháng chạp thổi được vào lạnh hai người, có thể mỗi ngày đều ngồi trên xe đi lại.
Đến ngày thành thân, Tiểu Đào mặc cho a Huyên một bộ quần lụa bông màu đỏ, áo bông nhỏ cũng như vậy. Tiểu nha đầu trắng trẻo mập mạp, tóc dày đen nhánh, trên trán lại rơi xuống một ít tóc, tạo thành tóc mái cong cong. Đôi mắt to đen lúng liếng đặc biệt có thần, làn da trắng sữa lại mặc áo đỏ trông lại càng trắng mịn ửng hồng, càng thêm xinh đẹp dễ thương.
Hoắc Trầm cũng mặc một kiện trường bào màu đen bóng, hắn vốn có thân hình cao lớn, lại mặc một thân trường bào như vậy, càng thêm khí thế hơn ngày thường, lại ôm tiểu bằng hữu a Huyên trong ngực, hai cha con nhìn nhau một cái, ta xem ngươi, ngươi xem ta rồi cười ha ha.:)))
Tiểu Đào cũng mặc một kiện áo bông màu hồng đào, bên dưới mặc váy dài thêu hoa mai, che đi quần bông ấm áp bên dưới làn váy.
Áo bông được chiết eo cực kì tốt, mặc trên người, không chút nào nhìn ra được đây là một người mới sinh con, giống như trở lại vóc dáng lúc chưa thành thân, còn vẫn là một đại cô nương.
" nương tử, nàng lại đẹp hơn rồi, mặt cũng đẹp, eo cũng đẹp." Hoắc Trầm duỗi tay đánh lén nương tử một phen, một tay ôm con gái, tuy a Huyên không biết cha đang làm chuyện gì, nhưng bé cảm thấy chơi rất vui, vỗ lên bả vai rộng của lão cha nhà mình, cười quơ chân múa tay.
Tiểu Đào đỏ mặt đuổi theo tới, chính mình bò lên xe ngựa trước, lại đưa tay đón a Huyên, ai ngờ thế nhưng a Huyên lại không chịu để cho nàng ôm, dựa vào người cha không nhúc nhích.
" tiểu nha đầu này, không theo nương ôm, cha con đánh xe như thế nào a!" Tiểu Đào giận dữ hướng về phía a Huyên chu môi.
Hoắc Trầm cao hứng hỏng rồi, cười đến cảnh xuân sáng lạn, nếu không phải vì trời tháng chạp quá lạnh, hắn thật muốn ôm a Huyên đánh xe.
" a Huyên nhà ta thật là tri kỷ a, từ nhỏ liền theo cha, thật tốt thật tốt!."
Cho dù có luyến tiếc buông tay như thế nào đi nữa thì hắn cũng phảo giao con gái cho Tiểu Đào ôm, Hoắc Trầm cong người xuống, đem a Huyên đưa cho Tiểu Đào, còn sợ con gái không chịu rời khỏi hắn, ôn nhu dỗ dành: " a Huyên ngoan a, lát nữa cha lại ôm con."
A Huyên chớp chớp mắt to nhìn cha một cái, lại nhìn nhìn nương đang ôm mình, tựa hồ nhớ ra được nương so ra tốt hơn nhiều, bắt đầu ê a cười với nương.
Hoắc Trầm trong lòng liền hụt hẫng, vừa mới còn luyến tiếc ôm ấp không buông đấy nhé, như thế nào trong chớp mắt đã cùng nương bán manh chơi rồi. Xem ra vẫn là phải tranh thủ ôm nhiều hơn mới được, tiếp tục gia tăng tình cảm với con gái.
Đến Điền gia thôn, Hoắc Trầm cuối cùng thực hiện được nguyện vọng ôm con gái bảo bối.
Tiểu Đào đứng bên cạnh hỗ trợ muội muội,lại dọn xong bàn trà, muốn mang của hồi môn đều ấn theo quy củ bày biện ở những vị trí đã sắp sẵn, nhìn mấy đại nương toàn phúc đang sơ búi tóc cho Tiểu Liễu, liền chờ tân lang tới đón tân nương.
" Tiểu Đào đúng là tìm được một nam nhân tốt a, tính tình tốt, lại có năng lực, ôm đứa nhỏ nửa ngày trời, một chút cũng không thấy phiền." Thôi nãi nãi nhà bên cười nói.
Tiểu Đào nhìn thoáng qua nam nhân đang trò chuyện vui vẻ ở nhà chính, a Huyên được hắn ôm trong khuỷu tay, dong con gái đi lại trong nhà. Nam nhân này sức lực nhiều, ôm lâu cũng không biết mệt.
" hắn nha, ôm con gái giống như ôm bảo bối vậy, làm sao có thể mệt được? đại thiết chùy 100 cân hắn vẫn cầm như thường đó, ôm con gái liền không có vấn đề rồi."
Định thị cướp lời nói: " nhẹ là nhẹ, còn phải xem có kiên nhẫn được hay không, có chịu ôm hay không. Cô gia nhà ta chính là rất tốt, hiện tại nhị cô gia cũng không tồi, về sau ngày lễ tết còn thiếu thịt ăn hay sao?"
Mọi người liên tục khen tỷ muội Tiểu Đào có phúc khí, Định thị có phúc khí, cháu gái được dính ánh sáng của bà lên người nên có phúc, đem lão thái thái cười mặt mày như hoa cúc.
Bên ngoaig truyền đến âm thanh nhạc, pháo nổ tề minh, đội ngũ đón dâu đã tới cửa nhà. Tiểu Đào vội vàng ôm a Huyên ra ngoài, tiểu nha đầu tuổi không nhỏ, có nhiệm vụ rất quan trong, đó là cùng tiểu cữu cữu Điền Tùng làm đồng nam đồng nữ đi áp của hồi môn.
Hoắc Trầm lúc này mới lưu luyến không rời mà đem con gái giao cho nương tử, ánh mắt trước sau vẫn dính trên người con gái, đứng bên cạnh bảo vệ hai người sợ người đông làm bị thương hai mẹ con.
Xe ngựa Hoắc gia đi sau đội ngũ đón dâu, kéo theo một xe hồi môn tràn đầy, đưa đến nhà Trần Mẫn Đạt. Của hồi môn chủ yếu là 4 bộ chăn đệm, còn có hai rương gỗ sơn đỏ, cùng với mấy đồ dùng sinh hoạt bỏ vào theo tập tục của người trong thôn.
Tuy không tính là đặc biệt phong phú, nhưng so với khi Tiểu Đào xuất giá đã tăng hơn một ít.
Tiểu Đào nhìn sắc mặt Hoắc Trầm, chỉ thấy vui vẻ cũng không có biểu hiện không cao hứng. Nàng biết hắn không phải là người lòng dạ hẹp hòi, nhưng vẫn muốn nói rõ với hắn: " của hồi môn của Tiểu Liễu so với ta nhiều hơn chút, thật ra nếu theo đạo lí, chàng đã giúp đỡ nhà ta nhiều như vậy, của hồi môn của ta phải nhiều...."
Hoắc Trầm quay đầu lại vén cửa rèm xe lên, nhìn tiểu nương tử nhà hắn yêu thương nói: " Tiểu Đào, sao nàng lại cùng Tiểu Liễu so đo đây, nếu không có muội ấy, chúng ta có lẽ sẽ không đến được với nhau. Còn không phải là một chút của hồi môn thôi sao, họ thích cho bao nhiêu thì cho bấy nhiêu, đó là tâm ý. Chúng ta đưa cho một bộ đồ trong bếp cũng là tâm ý của chúng ta."
Tiểu Đào bị hắn trách móc không biêt nói gì cho tốt, bật cười: " chàng a, ta so đo lúc nào, là vừa rồi vẫn nói năm trước không có điều kiện, đưa cho ta của hồi môn kém chút. Ta là muốn cho chàng đừng để ý, ngược lại thành chàng khuyên ta."
Hoắc Trầm cười ha ha, đưa tay sờ soạng mặt Tiểu Đào một phen: " nam nhân của nàng có lòng dạ hẹp hòi đến như vậy sao, còn cần nàng phải giải thích?"
Tiếng cười sang sảng dẫn tới mấy người đón dâu liếc mắt nhìn qua, không nhịn được tán thưởng: " phu thể Tiểu Đào tình cảm thật tốt nha, đi trên đường còn ve vãn đánh yêu."
Bận việc cả một ngày dài, hai người buổi tối sớm tắm rửa nghỉ ngơi, làm tỷ tỷ, tỷ phu bọn họ khoonh thích hợp đi nháo động phòng.
Nhưng bị không khí tân hôn cảm nhiễm, đem nay Hoắc Trầm giống như trở lại đêm tân hôn, cảm thấy như thế nào cũng không đủ. Tiểu Đào ngượng ngùng mà theo hắn, cùng hắn cầm sắt hài hòa, uyên ương hí thủy.
- --
Ngày thứ hai, tân lang thỏa mãn đắc ý trong lòng tràn đầy vui mừng không có chỗ nói, liền chạy vào tiệm rèn: " Đại Trầm ca, thì ra làm tân lang mỹ vị như vậy a, khó trách nhân gia nói xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng."
Hoắc Trầm dùng ánh mắt đắc ý nhìn Trần Mẫn Đạt mới khai trai, cười nói: " ngươi lúc này mới biết thì thế nào, có bản lĩnh giống ta hay không, tháng chạp thành thân, tháng giêng nương tử liền có thai, cái này mới gọi là có năng lực."
Trần Mẫn Đạt không phục mà nhướn mày: " chúng ta chờ xem, xem ai có năng lực, đừng tưởng ngươi có cơ bắp to liền ngon, huynh đệ như thế nào còn chưa biết đâu. A Huyên mới có mấy tháng, cuộc đời dài lắm, xem ai hơn ai?"
" hắc! ngươi chỉ là một tên tú tài đọc sách, so bản lĩnh trên giường với thợ rèn sao, lá gan rất lớn nha." Hoắc Trầm nhướn mày nói.
" chúng ta chờ xem."
" được, chờ xem."
Hai nam nhân tranh đấu, nương tử của hai người cũng không biết gì.
Thẳng đến một ngày, Tiểu Liễu chạy đên trong nhà Tiểu Đào hỏi tỷ tỷ: " tỷ, tỷ phu mỗi ngày buổi tối đều không nghỉ ngơi sao? nam nhân bọn họ đều thích chuyện đó.?"
Eo Tiểu Đào vẫn còn đang đau xót đây, mặt ửng hồng lên, nghiêng mặt qua một bên, nhìn a Huyên đang chơi trống bỏi trong tay: " muội hiện tại mới có mấy ngày a, về sau sẽ tự nhiên liền biết, buổi tối nghỉ ngơi cái gì, hắn hận không thể làm cả ban ngày đâu. Bất quá về sau muội có thai liền không có chuyện gì, hắn không dám lộn xộn nữa."
Vì thế Tiểu Liễu hàng ngày ngóng trông mang thai, chính là chờ đến tháng 3 hao đào nở rộ, bụng nàng cũng không có động tĩnh, Hoắc Trầm lại càng thêm đắc ý, mỗi ngày phải ôm a Huyên dạo trước cửa nhà một vòng, trong lòng đắc ý kiêu ngạo.
Ngày này thời tiết tốt, Hoắc Trầm quyết định không buôn bán, mang nương tử cùng con gái đi đến vườn trái cây đi dạo, đi xem mấy cây đào có phải đã nở hoa rồi hay không.
Tiểu Liễu mấy ngày hôm nay đang vì chưa hoài được thai nên có chút sầu, Trần Mẫn Đạt tuy rằng càng muốn nàng có thai sớm một chút, nhưng lại không dám biểu hiện ra trước mặt nàng, sợ làm nàng áp lực thêm.
Thấy nhà thợ rèn kéo xe muốn đi vườn đào đi dạo, liền lôi kéo Tiểu Liễu đi lên xe.
Thời tiết không lạnh, Hoắc Trầm liền gỡ vải phủ trên xe xuống,lại lót trong xe ngựa một lớp đệm dày, để bé ngồi trên xe chơi đùa. A Huyên 6 tháng tuổi đã có thể ngồi được, cầm trong tay trống bỏi thích nhất, hướng về phía cha lắc lắc, lại hướng tới nương lắc lắc, miễn bàn có bao nhiêu đáng yêu.
Hoắc Trầm đem roi ngựa ném cho Trần Mẫn Đạt, bế a Huyên đặt lên đùi mình, dụ dỗ nói: " a Huyên gọi cha đi, gọi cha...."
" ai! A Huyên mau gọi a." Trần Mẫn Đạt quái thanh quái khí " ai" một tiếng, chọc Hoắc Trầm không vui, hắn liền không khách khí mà đá một cước qua: " ngươi ai cái gì mà ai, có chuyện của ngươi ở đây sao?"
Trần Mẫn Đạt cố ý chiếm tiện nghi của người khác nên không đánh trả, hắc hắc cười vỗ vỗ bụi trên quần: " ai kêu ngươi đi khoe khoang khắp nơi, có con gái thì ghê gớm lắm sao, nó còn phải gọi ta một tiếng dượng đấy, không ai cùng ngươi nói chuyện đâu."
Tiểu Đào cùng Tiểu Liễu bị hắn chọc cười ha ha, Hoắc Trầm đang tức cũng bị hắn chọc cười: " đương nhiên là lấy a Huyên nhà ta khoe khoang rồi, ngươi là có còn mặt mũi nói ra được sao."
Trần Mẫn Đạt mặt mũi nghiêm túc nói: " ngươi muốn có mặt mũi? Ngươi nếu không làm chuyện xấu hổ kia, có thể có được a Huyên sao?"
Tiểu Liễu tức giận đá hắn một cái: " chàng nếu lại nói mấy lời bậy bạ, liền về nhà bán thịt đi, đừng có đi theo cùng."
Trần Mẫn Đạt dám cùng Hoắc Trầm nói lại, nhưng với Tiểu Liễu thì hắn không dám, vội vàng thay một bộ dạng cười hì hì, chắp tay thi lễ xin tha: " nàng là dì hai, nàng nói đúng, không thể nói mấy lời nói bậy trước mặt hài tử được, bằng không sẽ đem a Huyên dạy hư."
A Huyên có lẽ là nghe được tên mình, đôi mắt đen to lúng liếng nhìn lại đây, hướng về phía Trần Mẫn Đạt cười cười, lộ ra bốn cái răng răng sữa mới nhú, một tia nước miếng liền theo khóe môi chảy ra ngoài.
" ai ui! A Huyên, dượng lớn lên đẹp như vậy sao, làm con chảy nước miếng rồi?."