Đại Thời Đại 1958

Chương 130: Chỉ có càng vĩ đại hơn



“Serov có vẻ đang làm gì đó ở châu Phi?” Goryunov cười nói: “Có lẽ đồng chí trẻ tuổi của chúng ta trời sinh đã thích hoàn cảnh lớn, ở châu Phi huấn luyện đủ loại quân đội độc lập! Diễn một vở kịch hay cho những người bạn chủ nghĩa đế quốc lâu năm của chúng ta xem!”

Nghe Goryunov nói, những người có mặt bao gồm cả Shelepin đều cười lớn, cẩn thận suy nghĩ, đó cũng không phải là chuyện bất khả thi, chiếu theo biểu hiện trước nay của Serov, không phải là không có khả năng bày vẽ ra hành động như vậy.

Bản thân Serov thì không biết, những bạn bè của Shelepin đánh giá cao mình như vậy, có điều việc đó không cản trở cách nhìn của những người này, trong mắt họ, Serov chính là loại người rảnh rỗi sẵn lòng chạy rông khắp thế giới, chuyên môn đào góc tường chủ nghĩa tư bản, chỉ sợ thiên hạ không loạn.

“Được rồi, được rồi, tạm thời không cười nữa!” Shelepin thu lại nụ cười, chần chừ tính toán trong một chốc rồi nói: “Nếu như chiếu theo kế hoạch của Serov, hành động lần này cần số người thật sự không ít, không biết chừng còn có tổn thất...”

“Ừm!” Mọi người đồng loạt gật đầu, vấn đề quan tâm không phải rút cuộc là có bao nhiêu tổn thất mà là cần bao nhiêu nhân số. Không thể trách bọn họ máu lạnh mà là xét theo tầng diện quốc gia, bản thân một cá thể vốn đã là sản phẩm có thể tiêu hao, không riêng gì tính mạng của những binh lính bình thường đó, nếu ở hơn mười năm trước, chính bọn họ có lẽ cũng là một thành viên trong số sản phẩm có thể tiêu hao trong cuộc chiến tranh ấy. Trải qua thời kỳ Đại Thanh trừng tàn khốc và chiến tranh Xô – Đức sau này, những người này mới hình thành loại tư duy nhìn qua có vẻ máu lạnh như hiện tại.

Nói đến chuyện trên phương diện này, Tikhonov xuất thân từ Bộ Nội vụ hiển nhiên là người trong nghề, nói: “Không sai, mức độ động viên khá lớn, nếu như đáp ứng toàn bộ có khả năng quy mô một lần sẽ lên tới hai nghìn người! Đồng thời còn cần Ban 08, Ban 09, Ban 10 trực thuộc Tổng cục 01 phái người, hơn nữa còn cần sự ủng hộ của các đồng chí Cục Biên phòng...”

KGB là một cơ quan khổng lồ, hơn nữa ở dưới phân ra rất nhiều bộ phận khác nhau, phân biệt đối ứng các công tác cụ thê của mình. Ban 08 KGB, tên gọi trong nội bộ là Ban Trung Đông, đúng như tên gọi chính là cơ cấu tình báo chuyên môn phụ trách thế giới Ả Rập. Ban 09 và Ban 10 đều gọi là Ban Châu Phi, nhưng trong đó có điểm khác biệt, chính là Ban 09 chủ yếu phụ trách các vùng thực dân của nước Anh tại châu Phi, nhiệm vụ của Ban 10 thì ứng với các vùng thực dân của nước Pháp tại châu Phi.

Cục Biên phòng KGB thì là cơ cấu lãnh đạo quân đội Nội vụ KGB, tương đương với Bộ Tổng tham mưu của riêng KGB, phụ trách hoạt động tác chiến của quân đội Nội vụ. Đừng nói là Tikhonov bây giờ, ngay chính Serov hiện tại đang ở trong KGB kỳ thực cũng không quá rõ ràng trong KGB có bao nhiêu cơ quan đang đồng thời hoạt động, chỉ có Tổng cục 01 và Tổng cục 02 của Alexios là coi như quen thuộc. Trong có cơ quan hoạt động bình thường của hai tổng cục, Tổng cục 01 có 16 phòng ban, Tổng cục 02 có 12 phòng ban, trong đó còn chưa bao gồm những nơi không thể lộ ra ánh sáng như phòng Chấp hành hành động.

“Ồ, có thể phải tiêu tốn một khoản kinh phí không nhỏ, có điều KGB hiện tại có vẻ rất nhiều tiền, hẳn là sẽ không để ý tới điểm này!” Shelepin cười ha ha. KGB thông qua chiến dịch ở châu Âu, lợi dụng đa cấp lừa gạt số tiền lên tới vài tỷ, các cơ quan khác từng tính toán, cho dù KGB hai năm liền không xin kinh phí cũng có thể tự mình hoạt động bình thường. Có thể nói KGB đã trở thành một trong số ít những đơn vị không cần lo lắng bị Ủy ban Kế hoạch trung ương và cơ quan tài chính bóp chặt cổ.

Kinh phí hoạt động của KGB dồi dào đến độ gần như lãnh đạo của tất cả các cơ quan tại Moscow đều biết, nếu không phải kế hoạch lần trước là tuyệt mật thì đã sớm có người cấp bậc bộ trưởng yêu cầu cắt giảm kinh phí của KGB rồi.

“Ai biết được? Chỉ là báo cáo của KGB dính dáng đến rất nhiều phương diện, cho dù lãnh đạo của KGB có không hài lòng với tác phong gây chuyện liên tục của Serov thì cũng sẽ không dám đè lại không báo lên trên, nếu không! Tôi đã sớm muốn trở về KGB rồi...” Ý của Tikhonov vô cùng đơn giản, nếu như có người giữ lại điện bảo của Serov không báo cáo lên, ông ta cực kỳ sẵn sàng làm người lộ đầu, nói không chừng còn có thể trở về đơn vị nắm thực quyền KGB này.

“Nếu việc báo lên trên đã không cần chúng ta lo lắng nữa thì chờ bí thư thứ nhất quyết định là được!” Yegorychev vẻ mặt ung dung nói: “Aleksandr, Đại hội XX sắp sửa diễn ra rồi, bí thư thứ nhất có chỉ đạo gì không?”

“À, không có gì!” Sắc mặt Shelepin thoáng có chút trắng bệch, nhưng lập tức che giấu đi, không tiếp tục đề tài này nữa.

Là cán bộ lớp trẻ được Khrushchyov tín nhiệm, Shelepin gắng sức không để mình suy nghĩ tới những chuyện này, thầm nghĩ, chuyện sắp sửa diễn ra trong Đại hội XX là chuyện lớn, không ai biết rút cuộc sẽ có hậu quả như thế nào. Cho dù là Shelepin đã quen nhìn sóng to gió lớn cũng cảm thấy hậu quả có chút khó đoán.

Ở Moscow, trụ sở Tổng cục 02 KGB ở đâu không phải là điều gì bí mật. Mặc dù không phải có kiểu tấn công theo loại hình chủ động xuất kích của Tổng cục 01, nhưng công tác của Tổng cục 02 cũng không chỉ vỏn vẹn là chống gián điệp, giống phản bội. Nếu như nói các đồng chí Tổng cục 01 là người tấn công trên toàn thế giới thì công việc của Tổng cục 02 là chủ dộng xuất kích trong biên giới Liên Xô, mục tiêu chính là người nước ngoài đi tới Liên Xô.

Trưởng ban Ban 07 Tổng cục 02 chính là bộ trưởng Bộ Nội vụ tiền nhiệm của Serov tại Azerbaijan, thiếu tướng Alexios. Ban 07 là cơ quan nhân số đông đảo nhất trực thuộc Tổng cục 02, phụ trách giám sát người ngoại quốc tới Liên Xô, nhân viên Ban 07 được tuyển chọn từ quân nhân đang thuộc biên chế quân đố, xếp hạng về tố chất chuyên nghiệp có thể đếm trên đầu ngón tay trong Tổng cục 02, đồng thời còn lựa chọn những người mình cần từ hướng dẫn viên, phiên dịch và viên chức.

Trụ sở Ban 07 cách Đại sứ quán Mỹ tại Liên Xô chưa tới một cây số, nhìn từ bề ngoài, trụ sở Ban 07 giống như nhà kho của một nhà máy nào đó, người qua qua lại lại đều mặc quần áo công nhân, không ai có thể nhận ra được sơ hở gì. Người Mỹ cũng sẽ không thể ngờ rằng, trưởng ban Ban 07 Tổng cục 02, thiếu tướng Alexios thậm chí không cần ống nhòm quân dụng cũng có thể thu hết động tĩnh của Đại sứ Mỹ vào trong tầm mắt.

“Tướng quân, mục tiêu giám sát không có động tĩnh gì!” Một người đàn ông đứng sau lưng thiếu tướng Alexios đang cầm ống nhòm, cúi đầu báo cáo: “Biểu hiện của mục tiêu tại nước Đức không có gì khác thường, một người khác trước mắt cũng coi như an phận! Có điều nghe nói đã được sắp xếp tới Thổ Nhĩ Kỳ công tác, có hơi vượt quá phạm vi quyền hạn của chúng ta...”

“Ồ? Cứ tiếp tục theo dõi đi!” Alexios bỏ ống nhòm xuống, dặn dò với tâm phúc của mình, “Kỳ thực đây vốn là phạm vi quyền hạn của Tổng cục 02, chỉ là hiện tại đồng chí chủ trì hành động đang ở nước ngoài nên mới do tôi tiếp tục theo dấu! Cho dù là như vậy, nhét một người của chúng ta vào Đại sứ quán ở Thổ Nhĩ Kỳ, nhất định phải để mục tiêu duy trì trong tầm mắt của chúng ta...”

Là cán bộ cao cấp của Bộ Nội vụ thời kỳ Beria, Alexios có mạng lưới quan hệ của riêng mình, mặc dù vì Beria bị thanh tra mà gặp trọng thương nhưng những thuộc hạ còn lại của Beria vẫn là một lực lượng rất khả quan, muốn sắp xếp cho một người ở KGB ra nước ngoài thật sự quá đơn giản.

“Tôi biết rồi, tướng quân!” Cấp dưới của Alexios trả lời.

“Ừm, đi xuống đi!” Alexios chờ cấp dưới ra ngoài, trở về phòng làm việc của mình ngồi xuống, nếu như lần này thành công bắt giữ hai tên phản đồ trong miệng Serov nói, không nghi ngờ gì, các cán bộ được Beria đề bạt vẫn luôn bị theo dõi chặt chẽ sẽ đột ngột xoay chuyển thế yếu, một lần nữa tập kết được năng lượng của mình. Đây không chỉ vỏn vẹn là chuyện của bản thân Alexios mà có thể nói là sẽ quyết định số mệnh của một lượng lớn cán bộ trung cao tầng.

Sắp sửa đến lễ Giáng sinh ở châu Âu, đương nhiên, Serov không quan tâm lắm đến cái lễ Giáng sinh này, chỉ là dù sao cũng là một ngày lễ. Ai Cập cũng không lạnh lẽo như Moscow, tháng mười hai cùng lắm cũng chỉ tiếp cận thời tiết đầu tháng mười một ở Liên Xô, nhưng mà gặp ngày lễ lạt càng nhớ gia đình, câu nói ấy đánh thẳng vào lòng Serov, “Cũng không biết bà xã thế nào rồi, đứa bé đã thành hình hay chưa? Không đúng, không nhanh như vậy được! Mình có phải là hơi đụt quá rồi không, gửi một bức điện hỏi thăm đi!”

Có chức quyền trong tay mình, Serov luôn không hạn chế gửi điện báo về Moscow, số lớn điện báo không phải gửi về Tổng cục 01, cũng không phải Trung ương Đoàn Thanh niên cộng sản, mà là tới tay Valia. Mức độ dồn dập ngay cả hai hai thư ký giúp Serov ấm giường cũng phải cảm thấy hâm mộ, cảm thấy cấp trên của mình cũng không phải là tồi.

“Tướng quân, nhóm nhân viên thứ hai từ trong nước sẽ tới vào ngày mai, bây giờ đã sắp tiến vào lãnh hải Ai Cập!” Lucani trải qua một đoạn thời gian, chung quy đã thích ứng được với công việc của Serov, cũng không còn sợ hãi hắn như trước nữa. Bộ dạng lúc mới ban đầu khiến chính Serov cũng phải hoài nghi, loại sản phẩm thứ cấp này tại sao lại được Gatchina coi trọng huấn luyện, thời gian lâu dài dần, Serov mới phát hiện, năng lực của Lucani thật sự không tệ, nhất là khu vực Trung Đông này lại càng làm nổi bật lên khả năng của cô.

“Lãnh hải? Lần trước không phải đi máy bay tới sao? Chẳng qua cũng không vấn đề gì, chỗ chúng ta đây vốn đã là bến cảng mà! Ngày mai tới? Đến lúc đó chúng ta ra bến cảng tiếp đón là được rồi...” Serov đã từ Cairo trở về cảng Alexandria được một tháng, đang tổ chức mạng lưới tình báo của Liên Xô tại Ai Cập, đồng thời gặp mặt những nhân vật đứng đầu của một số giáo khu Cơ Đốc giáo, đàm phán đề những người này cung cấp cho Liên Xô một số tin tức bí mật.

Ngày thứ hai, Serov vẫn bị cảnh tượng trông thấy làm kinh ngạc, cả một chuyến tàu khách, số người mặc quân phục Liên Xô chiếm tới một phần ba, đó còn không đại biểu toàn bộ, ai mà biết bên trong có mật vụ mặc thường phục trà trộn vào hay không?

“Mình giống như có chút mua dây tự buộc, sớm biết vậy đã không kéo ra lý tưởng lớn như thế nữa, người trong nước không ngờ lại coi là thật!” Serov cảm giác mình tựa hồ vẽ một vòng tròn, sau đó tự nhét mình vào bên trong. Vốn tưởng rằng tối đa phái tới vài trăm người, sau đó Serov để những người này ở châu Phi thảo luận với các lực lượng vũ trang bản địa, luôn tiện diệt chủng tinh tinh ở Cameroon là coi như xong việc, bây giờ xem ra, trong nước rất coi trọng kiến nghị của Serov, một hơi phái ra nhiều người đến như vậy.

“Liền không thể coi kiến nghị của tôi như đánh rắm sao? Thật sự muốn tôi thúc đẩy phong trào độc lập ở châu Phi?” Serov chăm chú nghĩ tới cuộc sống sau này ngày ngày qua lại với các anh đen, chợt rùng hết cả mình. May mà năng lực tự điều chỉnh của Serov còn ổn, hắn tuy không để ý tới chuyện châu Phi độc lập nhưng kế hoạch, cái thứ này không có vĩ đại nhất chỉ có càng vĩ đại, tiêu diệt bệnh AIDS tuyệt đối là cống hiến lớn cho nhân loại!

“Chào anh, thiếu tướng Serov, tôi là người phụ trách quân đội Nội vụ lần này, thượng tá Igor!” Thượng tá Igor trông thấy Serov lập tức đi qua chào hỏi, giống như đã sớm biết bộ dạng của hắn, chắc chắn là trước khi đi đã từng xem ảnh chụp Serov.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.