Đại Thú Tân Nương

Chương 12: Quận Vương phi trong truyền thuyết



Lăng Tử Nhan bị thương, Lăng Vương phủ rốt cuộc cũng thanh tĩnh được mấy ngày, bọn gia đinh nha hoàn không cần phải mỗi ngày lo lắng Quận chúa phá hư cái này, đánh vỡ cái kia, làm cho trong phủ gà bay chó sủa, lại còn muốn hỗ trợ thu thập cục diện rối rắm. Không có việc gì làm, người người đều nhàn rỗi, tự nhiên tránh không được cùng nhau ngồi phơi nắng, nói việc nhà.

Đầu tiên là Trầm Ngư cùng Lạc Nhạn, hai thiếp thân thị tì ở hoa viên lặng lẽ đàm thoại, nói Quận Vương phi không chỉ là một người xinh đẹp, mà còn ôn nhu hiền thục, lúc trước còn lo lắng phải hầu hạ một chủ tử khó hầu hạ, hiện tại cảm thấy nàng so với Quận chúa còn không ra vẻ hơn, khỏi phải bàn ở chung tốt đến mức nào.

Các nàng nói lời này bị một tiểu nha đầu đi qua nghe được, tự nhiên nàng nói cho các tỷ muội giao hảo với mình, như thế một người truyền một người, hạ nhân từ cao đến thấp trong Lăng phủ đều biết bọn họ có một Quận Vương phi xinh đẹp tựa thiên tiên, huệ chất lan tâm (rất tốt), người gặp qua lại càng thổi phồng thêm tốt đẹp, người chưa được thấy qua thì nghĩ nhất định phải được chiêm ngưỡng hoa dung của Quận Vương phi.

Cho nên vừa nghe nói Quận Vương phi ở trù phòng, nha đầu tiểu tử đều buông mọi việc trong tay, bu quanh trù phòng, kiễng chân ngỏng cổ muốn nhìn một chút xem Quận Vương phi có vừa xinh đẹp lại tốt bụng giống như trong truyền thuyết hay không.

Dương Mạc Tuyền đang cầm quạt thổi lửa, Bế Nguyệt đứng bên cạnh đã khuyên không dưới mười lần: “Thiếu nãi nãi, người về phòng trước đi, nơi này nhiều khói dầu, sẽ làm dơ y phục của người, cứ để cho Bế Nguyệt làm đi.”

Dương Mạc Tuyền một bên quạt lô hoả, một bên lau mồ hôi trên trán: “Không sao đâu Bế Nguyệt, ở nhà ta thường giúp nương nấu cơm mà, không cần ngươi giúp đỡ.”

Bế Nguyệt nóng nảy: “Nhưng giờ người là Quận Vương phi a.”

Dương Mạc Tuyền cười khẽ: “Quận Vương phi thì cũng là người, có tay có chân, vì sao không thể? Đừng nghĩ ta tự phụ, nhưng canh gà cẩu kỷ (gà tần thuốc bắc) này là làm theo thủ pháp của Dương Châu, ngươi cũng không hiểu đâu.”

Bế Nguyệt hỏi: “Vậy còn phải đun trong bao lâu? Thiếu nãi nãi người đã đun trong một canh giờ rồi!”

Dương Mạc Tuyền nhấc nắp nồi, cầm thìa quấy một chút, tiếp tục quạt lửa: “Nương ta có nói qua canh này có tác dụng lưu thông máu, phải đun trong hai canh giờ thì dược hiệu mới đạt tốt nhất, sẽ giúp ích cho thương thế của Nhan nhi.”

Bế Nguyệt cũng đành thôi không nói nữa, trong lòng nghĩ, Quận chúa, người còn muốn giả bệnh đến khi nào?

***

Lăng Tử Nhan ở trong phòng đi tới đi lui cũng được một canh giờ, Trầm Ngư cùng Lạc Nhạn nhìn mà hoa cả mắt.

Trầm Ngư nói: “Tiểu thư, người ngồi xuống nghỉ một lát đi.”

Lạc Nhạn cũng bắt chước nói: “Tiểu thư, người nói thật với thiếu nãi nãi đi.”

“Hai người các ngươi đều câm miệng cho ta!” Lăng Tử Nhan trong lòng buồn bực, liền đem tức giận trút lên đầu các nàng: “Tẩu tẩu định làm cái gì mà canh gà…”

Lạc Nhạn ở bên cạnh nói chen vào: “Canh gà tần thuốc bắc.”

“Đúng, canh gà tần thuốc bắc, như thế nào mà hai người các ngươi không ngăn lại?” Lăng Tử Nhan trừng mắt nhướn mày nhìn Trầm Ngư cùng Lạc Nhạn.

Trầm Ngư tính tình vốn ổn trọng, thấy thế liền nói: “Thiếu nãi nãi cũng là hy vọng tiểu thư sớm lành bệnh thôi, là một mảnh tâm ý của nàng.”

Nhưng tính cách Lạc Nhạn lại giống Lăng Tử Nhan, nghĩ thế nào thì nói thế ấy: “Ngay cả tiểu thư còn ngăn không được, chúng ta là hạ nhân lại càng không thể cản, rốt cuộc thì nàng cũng là thiếu nãi nãi, chỉ có chủ tử phân phó hạ nhân, nào có hạ nhân cản chủ tử làm việc.”

Lăng Tử Nhan lại bắt đầu không phân rõ phải trái, bướng bỉnh nói: “Dù sao thì cũng là lỗi của các ngươi, giờ các ngươi đi khuyên tẩu tẩu về đi!”

Lạc Nhạn nhỏ giọng nói thầm: “Ta cũng đi những ba lần rồi.”

“Đi tiếp, khuyên không được thì các ngươi cũng đừng trở lại.” Lăng Tử Nhan giận dỗi ngồi trên ghế, lúc này mới hối hận không nên giả bệnh.

Thương thế của nàng đã sớm đỡ hơn rồi, chính là nhìn thấy tẩu tẩu vất vả ngày đêm để chiếu cố nàng, chẳng những nói với nàng hết sức nhỏ nhẹ, lại muốn gì được nấy, ôn nhu đến không còn lời nào để tả, cùng vị tẩu tẩu trên đường đón dâu ngày đó quả thực như thể hai người. Có một tẩu tẩu như vậy làm cho nàng cực kỳ yêu mến, sợ một khi hết bệnh rồi tẩu tẩu sẽ lại khôi phục bộ dáng lạnh như băng nên mới chần chừ giả vờ mãi. Nàng cũng biết nếu cứ nằm mãi trên giường thế này thì dù không có bệnh cũng thành bệnh mất.

Mấy ngày qua, cơ bản là cứ hễ nàng mở mắt liền có thể nhìn thấy tẩu tẩu giúp nàng bóc hoa quả, đút cho nàng ăn, hôm nay sáng sớm tỉnh dậy lại không thấy tẩu tẩu ở bên, lập tức như thể đánh mất cái gì. Bế Nguyệt nói cho nàng biết là tẩu tẩu đã đến trù phòng hầm canh gà tần thuốc bắc, biết nàng lại vì mình mà làm thế, trong lòng có chút hối hận, chờ trái chờ phải, đợi đến hơn một canh giờ nàng còn chưa trở về, trong lòng lại càng lo lắng không yên.

Lăng Tử Nhan đứng lên: “Không được, ta vẫn nên tự mình đi thôi!”

Lạc Nhạn hỏi: “Vậy bệnh của tiểu thư?”

“Không giả vờ nữa!” Lăng Tử Nhan vừa dứt lời liền lao ra cửa phòng, đi thẳng đến bếp, Trầm Ngư cùng Lạc Nhạn cũng vội vàng đi theo.

Lăng Tử Nhan vừa bước vào sân liền nhìn thấy một đám đông đứng lố nhố quanh cửa phòng bếp, xuyên qua đám đông tiến vào, vừa lúc nhìn thấy Dương Mạc Tuyền đang đưa tay thấm mồ hôi trên trán.

Một động tác nhỏ không dễ dàng nhìn thấy này, Lăng Tử Nhan vừa chứng kiến, không hiểu sao tim lại lỡ một nhịp, một màn ưu mỹ như vậy lại bị nhiều kẻ nhàm chán thế này nhìn thấy được, tự dưng nổi giận, quát: “Các ngươi đều đứng ở chỗ này làm gì? Không có việc gì cần làm sao?”

Bọn hạ nhân lúc này mới nhìn thấy có Quận chúa ở đây, lập tức xô đẩy nhau, chạy tán loạn.

Dương Mạc Tuyền nghe thấy thanh âm Lăng Tử Nhan, ngẩng đầu lên liền thấy nàng vẻ mặt tức giận, tiêu sái tiến vào, vội vàng cầm cây quạt trong tay đưa cho Bế Nguyệt, hướng nàng đi đến: “Sao ngươi lại tới đây? Trên người ngươi còn có thương tích, sao không nằm trên giường nghỉ ngơi cho tốt đi, ta ở chỗ này một lát thôi.”

Lăng Tử Nhan trong lòng có phần áy náy, nói chuyện thanh âm cũng nhỏ đi rất nhiều: “Tẩu tẩu, ta có việc muốn nói với người.”

“Chuyện gì?” Dương Mạc Tuyền hỏi, không biết có đại sự gì mà nàng phải vội vàng chạy đến đây để nói cho nàng.

“Kỳ thật ta…” Lăng Tử Nhan nói đến đấy lại ấp úng. “Kỳ thật là ta muốn gặp tẩu tẩu.” Lời đến miệng rồi mà rốt cuộc vẫn không biết xấu hổ nói như thế.

Lạc Nhạn nghe nàng nói như vậy, thiếu chút nữa cười thành tiếng, phải vội vàng lấy khăn che.

Dương Mạc Tuyền bật cười, vừa rồi thấy nàng vẻ mặt nhăn nhó, còn tưởng có ai chọc nàng tức giận, chạy tới đây cáo trạng với mình, kết quả lại thành ra nói muốn thấy mình, liền nói: “Biết ngươi sốt ruột chờ rồi, canh cũng sắp xong rồi, ta sẽ lập tức cho người mang qua, ngươi về phòng trước đi.”

Lăng Tử Nhan làm sao chịu về một mình, cầm lấy tay nàng nói: “Ngươi cùng theo ta về đi, canh để Bế Nguyệt làm là được rồi.”

Dương Mạc Tuyền biết không nói lại được nàng, dù sao canh cũng tương đối xong, liền phân phó Bế Nguyệt một lát nữa múc canh ra, đưa vào phòng, lúc này mới dắt Lăng Tử Nhan ra khỏi trù phòng.

Dương Mạc Tuyền đi về phía phòng ngủ, Lăng Tử Nhan lại kéo nàng hướng ra mái đình bên hồ.

Dương Mạc Tuyền nói: “Thương thế của ngươi còn chưa lành, cơ thể còn yếu, chẳng may gió to sẽ dễ nhiễm phong hàn mất, chúng ta vẫn nên trở về phòng đi.”

“Ngày nào cũng ở trong phòng, không bệnh cũng buồn đến phát bệnh mất, hơn nữa thương thế của ta cũng đã đỡ nhiều, cần đi ra ngoài hít thở không khí mới mẻ trong lành mới có thể nhanh khỏi nhanh hơn một chút.” Lăng Tử Nhan quay đầu nhìn thấy Trầm Ngư cùng Lạc Nhạn vẫn còn đi theo, liền đem hai người đuổi đi.

Tuy rằng hoa sen đã gần héo tàn hết, hạt sen cũng đã hái xuống, nhưng từng đàn hồ điệp vẫn tung tăng bay lượn, gió nhẹ thoảng qua mặt hồ, lá xanh bồng bềnh trên sóng nước, trông rất đẹp mắt.

Hai người liền ngồi ở hai chiếc ghế trong đình, lúc này Lăng Tử Nhan mới phát hiện ra, từ phòng bếp đi ra đến giờ nàng vẫn nắm tay Dương Mạc Tuyền, chỉ thấy tay nàng trắng nõn thon dài, nắm trong tay có cảm giác man mát, lại ngẩng đầu ngắm nhìn gương mặt nàng, nét đẹp tinh tế, động lòng người nói không nên lời. Tâm tình hiện giờ cũng giống như ở thư phòng ngày ấy, nhưng cũng không dám làm gì, miễn khiến nàng tức giận, lại bỏ lại một mình mình.

Dương Mạc Tuyền nhìn hồ nước cùng trùng điệp lá sen, nghĩ đến cả đời đều phải gắn với đại trạch viện to lớn này, không khỏi thở dài một hơi, tức cảnh sinh tình khẽ ngâm một bài từ (1):

“Lê hoa phong động ngọc lan hương,

Xuân sắc trầm trầm tỏa kiến chương,

Duy hữu lạc hồng quan bất cấm,

Tẫn giáo phi vũ xuất cung tường.”

Về phần thi từ ca phú này tất nhiên Lăng Tử Nhan không hiểu được, nhưng từ giọng của Dương Mạc Tuyền cũng có thể nghe ra một chút ưu thương cùng bất đắc dĩ, liền hỏi: “Có phải tẩu tẩu có chuyện không vui không?”

Dương Mạc Tuyền chỉ liếc nhìn nàng một cái, lại đem ánh mắt phóng tới mặt hồ.

Ngày đó chiếu cố Lăng Tử Nhan, tuy các nàng nói với nhau rất nhiều, nhưng bất quá phần lớn thời điểm đều là Lăng Tử Nhan nói, nàng chỉ cần lắng nghe. Lăng Tử Nhan kể rất nhiều chuyện trong phủ, cũng nói một ít chuyện hoàng cung, nói cô mẫu của nàng là Thái Hậu, cực kỳ thương yêu nàng, về sau còn muốn mang mình đi gặp Thái Hậu, nàng chỉ cười mà không nói gì. Nàng chỉ là một nữ tử dân gian, cũng không nghĩ muốn gặp người cao cao tại thượng như Hoàng Thượng hay Thái Hậu, điều nàng muốn chính là ngày sau sống yên ổn trong Lăng phủ, vì thế liền kín đáo hỏi một chút chuyện về Lăng Tử Hạo, Lăng Tử Nhan tính vốn vô tâm, hỏi cái gì liền đáp cái ấy.

Hỏi nàng ngày thường Lăng Tử Hạo thường giao du với những người nào, Lăng Tử Nhan liền nói ra tính danh của một đống công tử ca(cậu ấm), đều là những người giàu có trong thành Tô Châu, có đôi khi đến phủ bái phỏng, thường xuyên qua lại nên cũng cần nhận biết một ít. Lại hỏi nàng bình thường Lăng Tử Hạo đi chơi đâu, trước kia Lăng Tử Nhan không biết vì sao ca ca luôn ra khỏi nhà lúc đêm hôm khuya khoắt, nhưng từ khi vào phố hoa ở Dương Châu xong nàng mới biết được thì ra nơi ca ca thường xuyên đi chính là địa phương đó. Lại hỏi một ít chuyện này nọ của hắn, từ miệng Lăng Tử Nhan kể ra rồi cân nhắc suy nghĩ lại, Lăng Tử Hạo đúng là một kẻ chơi bời phóng đãng, ngu dốt bất tài, tâm nàng đã sớm rét lạnh, lại còn phải cùng một kẻ như vậy chung sống cả đời này, có thể nào không nản lòng thoái chí?

Lăng Tử Nhan thấy nàng không nói lời nào, biết nàng có tâm sự, về phần là chuyện gì thì nàng không đoán được, nàng không định hỏi, cũng không muốn hỏi, chỉ thầm nghĩ biện pháp để giữ nàng lại: “Ta biết vì sao tẩu tẩu mất hứng rồi!”

Dương Mạc Tuyền nghĩ nàng có thể đoán được tâm tư mình, giúp mình bớt ưu phiền, mỉm cười hỏi lại: “Vì cái gì?”

Lăng Tử Nhan đứng dậy chắp tay sau lưng, ở nội đình đi qua đi lại, bộ dáng như thể đã hiểu rõ: “Tẩu tẩu đến Tô Châu đã nhiều ngày nhưng lại chỉ có thể ở nhà ngây ngốc, ngươi là muốn đi ra ngoài, đúng không?”

Lấy tâm tư đớn thuần của Lăng Tử Nhan mà có thể đoán được nàng muốn xuất phủ đã thực không dễ dàng rồi, tuy lý do có hơi ấu trĩ một chút, tưởng rằng người nào cũng giống như nàng vậy. Dương Mạc Tuyền cười nói: “Là chính ngươi muốn đi ra ngoài phải không?”

Lăn Tử Nhan tâm tư bị vạch trần, mặt không khỏi đỏ lên, lại nói sạo: “Ta là muốn mang ngươi ra ngoài thưởng thức nhân tình thế thái Tô Châu xem so với Dương Châu có gì bất đồng.”

Dương Mạc Tuyền cũng không phản bác nàng, chỉ nói: “Thương thế ngươi còn chưa lành, cha cũng đồng ý cho ngươi ra ngoài sao?”

Lăng Tử Nhan lập tức ngồi xổm xuống bên cạnh nàng, lay lay đầu gối nàng nói: “Cho nên mới phải nhờ tẩu tẩu xuất mã a, nếu người nói muốn xuất môn, khẳng định phụ thân sẽ đồng ý.”

Dương Mạc Tuyền bị nàng lắc đến đầu óc choáng váng, đành chấp nhận: ‘Được rồi, được rồi, ta đi nói với cha là được, còn có được đồng ý hay không thì ta không dám cam đoan.”

Thế này Lăng Tử Nhan mới chân chính vui vẻ đứng lên, thấy Bế Nguyệt ở xa xa hướng chỗ các nàng đi tới, phỏng chừng chờ đến nỗi canh nguội lạnh cả nên mới lại đây thúc giục. Nàng cũng không định lãng phí tâm huyết cả một buổi sáng của tẩu tẩu, liền kéo tay Dương Mạc Tuyền trở về.

_Hết chương 12_

(1) Bài thơ Cung Từ, nhà thơ Võ Diễn triều Tống.

Ý nghĩa: Thời phong kiến, rất nhiều thiếu nữ trẻ tuổi được “tuyển” để tiến cung, cả đời bị giam cầm trong bốn bức tường cung cấm, tuổi thanh xuân bị chôn vùi. Đây là bi kịch của nữ tử cổ đại. Bài thơ này lấy ý từ cảnh vật mà miêu tả cuộc sống cung đình, vì những cung nữ bất hạnh mà tố khổ. Bài thơ nói lên nỗi bi ai khi bị giam cầm,cùng nỗi oán hận khi khát vọng tự do mà không thể có được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.