Đại Thú Tân Nương

Chương 28: Bị chặn cướp



Một tay Lăng Tử Nhan đặt lên bàn, tay còn lại để lên lưng ghế, mặt dán sát bên tai Dương Mạc Tuyền, hơi thở phả ra đều là một làn hương thơm ngát thấm lòng người, trong đầu đã sớm mê muội đến gần như trống rỗng.

Loại tư thế ái muội đến tận cùng này làm cho Dương Mạc Tuyền đứng ngồi không yên, mà đứng lên lại không ổn, nếu đứng lên thì vừa đúng bị Lăng Tử Nhan ôm chặt vào lòng, đành phải nói: “Nhan nhi, có thể cách xa ta một chút không? Ta hơi khó thở.”

Lăng Tử Nhan nghe âm thanh ôn nhu mềm mại của nàng, chẳng những không buông ra, ngược lại càng thấy hưởng thụ, đánh bạo vươn đầu lưỡi, liếm nhẹ vành tai nàng.

Tai là địa phương mẫn cảm nhất, chỉ nhẹ nhàng liếm một cái, cũng đủ để tâm Dương Mạc Tuyền run rẩy, một ý niệm mãnh liệt nảy sinh trong đầu nói cho nàng biết như thế này là việc không thể. Cái gì cũng bất chấp, trực tiếp bật dậy, theo phương hướng này bả vai lại vừa lúc đụng phải cằm Lăng Tử Nhan.

Lăng Tử Nhan thét lên một tiếng kinh hãi, không may cắn phải đầu lưỡi mình, đầu óc cũng theo đó mà thanh tỉnh.

Dương Mạc Tuyền thấy bộ dáng nàng khổ sở, nghĩ nàng giả vờ, có cảm giác vui sướng khi người khác gặp hoạ, nói: “Ngươi xứng đáng!” Cũng không thấy Lăng Tử Nhan cãi lại, tay vẫn còn che miệng, cau mày, khoé mắt rưng rưng, hình như thực sự bị thương, lúc này Dương Mạc Tuyền mới lo lắng hỏi: “Ngươi không sao chứ? Bỏ tay ra để ta xem sao.”

Lúc này Lăng Tử Nhan mới vươn đầu lưỡi, vẻ mặt uỷ khuất, ấp úng mơ hồ không rõ: “Rốt cục ta cũng biết cái gì gọi là ‘ăn trộm gà không được lại còn mất nắm thóc’.”

Dương Mạc Tuyền thấy lưỡi nàng cũng không bị cắn nát, yên lòng, nhịn cười nói: “Ai bảo ngươi làm mấy chuyện xấu cơ, xem lần sau ngươi còn dám hay không.”

Đợi cảm giác đau đớn giảm đi tương đối rồi, Lăng Tử Nhan mới khẽ đảo mắt, nói: “Cùng lắm thì lần sau ta không vụng trộm mà làm là được rồi.”

Dương Mạc Tuyền lắc đầu. Nói cũng đã nói, khuyên cũng đã khuyên, thế nhưng Lăng Tử Nhan lại thuỷ chung không chịu từ bỏ ý niệm đó trong đầu, càng đáng sợ hơn là chính mình chẳng những không kinh hoảng như lúc đầu mà lại còn có chút quen với hành động vô cùng thân thiết của nàng. Nếu cứ tiếp tục như vậy, ngay cả mình cũng không có cách nào bảo trì được ý thức thanh tỉnh nữa, phải làm sao đây? Lập tức vẻ mặt lạnh băng, nói với Lăng Tử Nhan: “Nhan nhi, ngươi vẫn nên trở về phòng đi!”

Bất quá chiêu này lại vô tác dụng với Lăng Tử Nhan, nàng đã sớm nhìn thấu tính mạnh miệng nhưng mềm lòng của Dương Mạc Tuyền, lập tức ngã xuống giường, còn lười biếng duỗi lưng, nói: “Tẩu tẩu thật nhẫn tâm nha, hôm qua bị người cắn nát môi, hôm nay lại bị ngươi làm thương đầu lưỡi. Người luôn nói lễ giáo với ta, vậy mà chính mình lại làm không được, không chịu nhận lỗi cũng thôi, lại còn liều mạng đuổi ta đi, đây là cái đạo lý gì?”

Quả nhiên Dương Mạc Tuyền không có biện pháp với nàng, nói chuyện đạo lý với vô lại thì có ích gì, hơn nữa nàng nói cái gì mà cắn nát môi, lưỡi bị thương,… rõ ràng là lỗi của chính nàng, vậy mà ăn nói ái muội như thế, làm cho Dương Mạc Tuyền không phản bác nổi, đành phải nằm xuống bên cạnh, không thèm nhắc lại.

Nếu châm chọc khiêu khích thì Lăng Tử Nhan còn có thể cùng nàng càn quấy một phen, thấy nàng không nói lời nào, trong lòng cũng bắt đầu hoảng, nắm lấy tay nàng, áp lên má mình cọ xát, nói: “Nhan nhi chỉ nói giỡn với người thôi mà, làm sao có thể trách cứ tẩu tẩu được?”

Dương Mạc Tuyền thở dài một hơi, nói: “Ta không giận ngươi.”

Lăng Tử Nhan hỏi: “Vậy vì sao người không nói lời nào?”

Dương Mạc Tuyền nghĩ thầm, ta làm sao cũng không thể nói cho ngươi biết ta càng ngày càng thích ngươi thân cận, phải không? Chỉ nói: “Ta đang suy nghĩ một điều.”

Lăng Tử Nhan hỏi: “Chuyện gì?” Hỏi xong lại chợt nghĩ ra một việc, hỏi: “Có phải nghĩ đến chuyện về ca ca không?”

Dương Mạc Tuyền không đáp, xem như cam chịu, đối với nàng Lăng Tử Hạo quả thật là một cái nan đề khác.

Lăng Tử Nhan biết mình đoán trúng, ngầm bực, ta còn ở bên cạnh mà lại nghĩ đến ca ca. Càng nghĩ càng giận, vừa lúc đang cầm tay nàng, liền tiện thể đặt lên miệng cắn một cái.

Dương Mạc Tuyền bị đau cả kinh bật dậy, rút cánh tay về, bất mãn nhìn nàng, thầm oán nói: “Đang yên đang lành sao tự dưng cắn ta?”

Lăng Tử Nhan lại kéo tay nàng qua, chỉ thấy trên cổ tay trắng nõn xuất hiện một dấu răng, lại còn lộ ra tơ máu, nhìn vậy cũng có thể thấy được nàng cắn mạnh đến mức nào. Trước tiên ở miệng vết thương của nàng nhẹ nhàng thổi thổi, sau đó mới nói: “Nàng bây giờ còn chưa thuộc về ta, ta chỉ là muốn trước tiên lưu lại chút ấn ký trên người nàng mà thôi.”

Trái tim Dương Mạc Tuyền đột nhiên tê rần, không ngờ Lăng Tử Nhan lại có ý niệm ngốc như thế trong đầu. Không đành lòng làm nàng tổn thương, nhưng mà cũng đành phải nói cho nàng một sự thật: “Nhan nhi, ta là thê tử của ca ca ngươi, giờ hắn về, nói không chừng ngay đêm đó liền…”

“Liền cái gì?” Lăng Tử Nhan nghi hoặc nhìn nàng.

Dương Mạc Tuyền thấy nàng vẻ mặt mờ mịt, nói tới đây mà vẫn chưa hiểu được ý tứ của mình, đành phải đỏ mặt nói: “Liền động phòng.”

Cũng khó trách Lăng Tử Nhan không hiểu, chỉ có cô nương sắp xuất giá thì mẫu thân các nàng mới có thể nói cho các nàng biết cái gì là chuyện phòng the, nhưng cách nói lại cực kỳ mờ mịt, ngay cả Dương Mạc Tuyền cũng chưa hiểu rõ hết, huống chi là khuê nữ như Lăng Tử Nhan. Mặc dù nàng rất thích Dương Mạc Tuyền, ngẫu nhiên tình cảm trào dâng khó kiềm chế thì hôn nàng một cái, còn đối với những việc kia quả thật đúng là không hiểu.

Lăng Tử Nhan nói: “Động phòng? Ngày đó thành thân không phải chúng ta đã động phòng rồi sao? Ngay cả khăn trùm đầu cũng là ta vén, vì sao còn muốn động phòng?”

Dương Mạc Tuyền cũng không có cách nào giải thích với nàng, chỉ nói: “Dù sao ta sớm muộn gì cũng sẽ trở thành người của ca ca ngươi.”

Mặc dù Lăng Tử Nhan không biết rõ rốt cuộc “động phòng” có nghĩa gì, nhưng câu này nghe cũng hiểu, lập tức chính nghĩa lẫm liệt nói: “Không được! Nàng không thể thích ca ca, ta biết nàng cũng không thích ta, nhưng ta sẽ khiến cho nàng thích ta!”

Dương Mạc Tuyền thấy nét kiên nghị trên gương mặt Lăng Tử Nhan, lại thở dài một hơi, nói: “Nhan nhi thực quá đơn thuần, đến khi nào ngươi mới có thể lớn lên đây?”

Lăng Tử Nhan lại nhìn nàng nói: “Ta sẽ đọc sách thật nhiều, luyện võ thật tốt, nhất định còn mạnh hơn ca ca, ta sẽ bảo vệ nàng.” Như thể dùng hết toàn bộ khí lực để thốt lên một lời thề, nói xong liền quay đầu nhắm mắt ngủ.

Dương Mạc Tuyền nhìn gương mặt nàng, thật lâu cũng không thể ngủ được.

***

Nếu không phải Lạc Nhạn đến gõ cửa thì có khi Lăng Tử Nhan đã sớm ngủ quên, quên luôn cả chính sự. Vội vàng đánh thức Dương Mạc Tuyền, nói với nàng: “Tẩu tẩu, hôm nay thời tiết quang đãng sáng sủa, chúng ta đi Báo Ân Tự dâng hương đi.”

Bởi vì ngủ muộn nên Dương Mạc Tuyền vẫn còn đang say giấc nồng, hoàn toàn không nghe thấy nàng nói cái gì, chỉ “ừ” một tiếng, lại nhắm mắt lại. Lăng Tử Nhan không có cách nào khác đành phải kéo chăn trên người nàng ra.

Một trận mát lạnh thổi qua, quả nhiên Dương Mạc Tuyền thanh tỉnh một chút, khó hiểu hỏi: “Làm sao vậy?’’

Lăng Tử Nhan lập tức nói: “Ở Tô Châu chúng ta có Báo Ân Tự rất linh nghiệm, cầu gì được nấy. Tẩu tẩu, chúng ta cùng nhau đi đi!”

Dương Mạc Tuyền không khơi dậy nổi hứng thú: “Đang yên đang lành dâng hương cái gì? Hơn nữa ta cũng không có yêu cầu gì, ta không đi.”

“Không được, ngươi không đi thì thế nào thành công được?” Lăng Tử Nhan cầm y phục của nàng, đưa tay hướng y sam của nàng kéo, không cẩn thận chạm phải một phiến mềm mại, lập tức có cảm giác khác thường, nhưng lại quên rút tay lại, hoàn toàn đặt gọn bên trên.

Lúc này Dương Mạc Tuyền đã hoàn toàn tỉnh lại, mặt đỏ tai hồng đoạt lại y phục, đi xuống giường, nói: “Ta đi là được chứ gì.”

Lăng Tử Nhan vẫn còn đang đắm chìm trong cảm giác tuyệt vời, chẳng nghe lọt vào tai câu nào.

Hai người chậm rãi đi ra, Bế Nguyệt bưng chậu rửa mặt, Lạc Nhạn bưng điểm tâm, đã đợi khá lâu rồi.

Lăng Tử Nhan vừa ăn vừa hỏi: “Lạc Nhạn, kiếm của ta đã mang theo chưa?”

Lạc Nhạn nói: “Rồi ạ.”

Dương Mạc Tuyền ngạc nhiên thắc mắc: “Đi dâng hương thì mang kiếm theo làm gì?”

Lăng Tử Nhan nuốt thức ăn còn trong miệng rồi mới nói: “Báo Ân Tự ở ngoài thành, ta sợ trên đường có kẻ xấu nên muốn mang theo phòng thân.”

Nếu Báo Ân Tự là nơi hương khói tràn đầy, như thế nào lại có kẻ xấu đây? Dương Mạc Tuyền biết trong đầu Lăng Tử Nhan luôn có đầy những ý tưởng ngạc nhiên cổ quái, cũng không định phản bác.

Dùng xong bữa sớm một chút, Lăng Tử Nhan định trực tiếp xuất phủ, Dương Mạc Tuyền lại không đồng ý, cùng nàng đi đến chỗ Từ Liễu Thanh. Từ Liễu Thanh nghe nói các nàng đi dâng hương, chẳng những đồng ý mà còn muốn đi cùng các nàng.

Lăng Tử Nhan lập tức bối rối, vội vàng nói: “Nương, người mới từ Kim Lăng về được vài ngày, đi lại mệt nhọc, người cứ ở nhà nghỉ đi, lần sau Nhan nhi sẽ lại đi cùng người.”

Từ Liễu Thanh khẽ gắt: “Con cho rằng nương của con là bà lão tám mươi tuổi sao, có chút lộ trình ấy mà không đi được? Ca ca con sắp về rồi, vừa lúc đi dâng hương bái phật, hy vọng Lăng gia chúng ta có thể sớm ngày thêm con cháu để kéo dài hương hoả, lại cầu Bồ Tát phù hộ cho con sớm tìm được như ý lang quân.”

Dương Mạc Tuyền nghe thế liền cúi đầu, Lăng Tử Nhan vẫn còn muốn khuyên, nhưng thế nào cũng không khuyên nổi nàng không cần đi nữa.

Lần trước khi các nàng xuất môn, dẫn theo nhiều người, gây động tĩnh náo loạn không nhỏ, lần này Từ Liễu Thanh nói đi dâng hương phải có lòng chân thành, không thể xúc phạm Phật tổ, vì thế chỉ một người dẫn theo một nha hoàn xuất phủ.

Trước tiên đi đến hương chúc điếm (cửa hàng bán hương và nến) mua mấy thẻ hương.Mới ra khỏi thành, sao biết đi được ba dặm đã bị một đám khất cái chặn đường.

Từ Liễu Thanh thấy bọn họ quần áo tả tơi thật đáng thương liền để Tu Hoa đi phát cho chút bạc vụn, nào biết nhóm khất cái kia cũng không đưa tay ra nhận, tất cả mọi người đều thầm lấy làm kỳ.

Khất cái cầm đầu đem lọn tóc rủ trên trán hất sau đầu, chắp tay sau lưng, mặc dù ăn mặc rách nát nhưng cũng trở nên có vài phần nhã nhặn, nói: “Tuy chúng ta ăn cơm trăm họ nhưng cũng không phải loại người ăn không trả tiền hay lấy không cái gì.”

Vừa rồi bị mớ tóc rối che mất, nhìn không ra niên kỷ của hắn, giờ lộ ra khuôn mặt, nhìn cũng bất quá chỉ mới ba mươi tuổi, trẻ tuổi khoẻ mạnh mà lại làm khất cái, lại nhìn những người khác cũng không khác lắm, không phải lão nhược phụ nhụ (ông lão già yếu, phụ nữ và trẻ em), Từ Liễu Thanh lập tức thu hồi lòng thương hại, nói: “Nếu không cần bố thí, vậy không nên cản đường chúng ta.”

Đám khất cái kia vừa không nhận bạc cũng không chịu nhường đường, làm cho Từ Liễu Thanh nổi giận, trầm giọng nói: “Chẳng lẽ muốn ta mời quan phủ đến thì các ngươi mới chịu rời đi?”

Trung niên khất cái kia nói: “Ta không nói không cần các ngươi bố thí, chỉ là không thể lấy không công, ta và vài huynh đệ đều có chút công phu chân tay, muốn khoa chân múa tay so chiêu với mấy người. Nếu huynh đệ ta may mắn thắng, vậy phiền phu nhân lưu lại một trăm lượng bạc làm phần thưởng. Nếu chúng ta thua, sẽ không nói hai lời liền lập tức nhường đường cho các ngươi.”

Từ Liễu Thanh cuối cùng cũng hiểu được, cười lạnh nói: “Nguyên lai các vị không phải kẻ hành khất mà lại là cường giả.”

Khất cái cười nói: “Vẫn là phu nhân tinh mắt, bất quá cũng giống nhau, đều là kẻ ăn cơm trăm họ thôi.”

Từ Liễu Thanh trong lòng lo lắng, trị an ở Tô Châu vẫn luôn tốt, thế nào lại tự dưng chạy ra một bang chặn đường cướp của thế này? Mặc dù đối phương chỉ có năm sáu người, nhưng tất cả đều là nam nhân, lại còn có võ công, mà bên này các nàng đều là nữ nhân, chỉ có Nhan nhi mới biết võ, mà lại còn là loại mèo ba chân. Rời khỏi nhà đã xa, có kêu cứu thì sợ thủ vệ cũng không nghe thấy, tự dưng nghe lời Nhan nhi, cái gì mà đường tắt, ngay cả bóng người qua lại cũng không thấy, giờ chỉ có thể lấy tiền miễn tai hoạ. Mà vấn đề là xuất môn đi dâng hương, sợ tiết độc thần linh lên không mang nhiều ngân lượng như vậy, đành tháo chiếc vòng ngọc trên cổ tay, đặt xuống dưới, nói: “Hôm nay chúng ta đi lên miếu bái phật, không muốn vũ đao lộng thương, vòng tay này của ta ít nhất có giá hơn hai trăm lượng bạc, các ngươi cầm lấy đi.”

Lạc nghe Lăng Tử Nhan quát: “Chậm đã, không phải là đánh nhau sao? Sợ cái gì? Hà tất phải để bọn chúng chiếm tiện nghi!”

“Nhan nhi!” Từ Liễu Thanh vội vàng giữ chặt lấy nàng. Nàng thật đúng là không biết trời cao đất dày gì, tiền tài là chuyện nhỏ, nếu bọn người này không có chủ ý với tiền bạc mà là thèm nhỏ dãi sắc đẹp của các nàng thì lại càng nan giải.

Lăng Tử Nhan không nghe khuyên bảo, rút kiếm ra nhảy lên phía trước, kêu lên: “Rút kiếm tiếp chiêu!”

Mấy tên khất cái chạy lại phía bụi cây, trong chốc lát đã lôi ra các loại binh khí, có trường kiếm, đoản nhận (dao găm), đem Lăng Tử Nhan vây lại.

Những người khác đều thối lui đứng sang một bên, nét mặt cấp bách, Dương Mạc Tuyền càng khẩn trương, khoé mắt rưng rưng lệ, chỉ có Lạc Nhạn biết rõ trong lòng, bộ dáng thuần tuý là xem kịch vui.

_Hết chương 28_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.