Đại Thú Tân Nương

Chương 39: Thổ lộ



Dương Mạc Tuyền thấy Lăng Tử Nhan nói với mình khách khí như vậy, lòng lại một trận khổ sở, không nghĩ tới chỉ mới đó mà các nàng đã xa lạ đến thế.

Lăng Tử Nhan đỡ nàng ngồi xuống, hỏi: “Muộn như vậy mà tẩu tẩu còn đến đây, tìm ta có việc gì sao?”

Dương Mạc Tuyền ngẩng đầu nhìn nàng, muốn nói lại thôi: “Ta…”

Lăng Tử Nhan thấy nàng gò má phiếm hồng, mi gian mang theo thẹn thùng, âm thầm vui sướng, liền không nghĩ lại làm nàng khó xử thêm nữa. Nghĩ lại mới thấy, tẩu tẩu luôn đem tâm tư giấu trong lòng, khiến mình phải đoán tới đoán lui, hôm nay vô luận có thế nào cũng đều phải làm cho nàng nói ra lời thực lòng, như vậy mới có thể an tâm, liền không nói nữa, chỉ nhìn nàng.

Dương Mạc Tuyền chạm phải ánh mắt Lăng Tử Nhan, lập tức cúi đầu, mặt càng đỏ hơn, nhìn quyển sách trên bàn, nói: “Ta nghe Bế Nguyệt nói gần đây ngươi thực bỏ công sức ra đọc sách nên mới tới đây nhìn xem.”

Lăng Tử Nhan cười thầm trong lòng, nguyên lai tẩu tẩu nói dối lại đáng yêu như vậy, nhịn không được liền tiếp tục đùa giỡn nàng: “Nương nói ta yêu cầu phu quân quá cao, chính mình cái gì cũng không biết lại còn muốn gả cho văn võ Trạng Nguyên, cho nên ta mới chịu khó luyện võ, đọc nhiều sách một chút.”

Thì ra nàng đột nhiên tiến bộ như thế là vì nguyên nhân này. Dương Mạc Tuyền trong lòng mất mát, chậm rãi nói: “Từ xưa tới nay trai tài gái sắc mới xứng đôi, Nhan nhi ngươi có mỹ mạo là đủ rồi, nam tử trong thiên hạ ngươi đều xứng.”

Lăng Tử Nhan nhìn nàng, thầm nghĩ, ta chỉ mong ước được xứng với một mình nàng mà thôi, liền nói: “Một khi đã như vậy, tẩu tẩu lớn lên xinh đẹp như thế, vì sao còn phải đọc nhiều sách vở, gảy đàn hay đến thế?”

Dương Mạc Tuyền nghe nàng khen mình, lòng có chút vui sướng, nhưng lại lập tức ảm đạm, thản nhiên nói: “Ta xuất thân hàn môn, thật sự nếu không học nhiều một chút thì như như thế nào có thể xứng gả vào nhà hầu môn thế gia này?”

Lăng Tử Nhan nói: “Tẩu tẩu thật nhiều phiền muộn, cái gì cũng phải lo lắng, người cùng chung sống thì chỉ cần tâm đầu ý hợp là tốt rồi, quản gì hắn môn hộ như thế nào.” Trong lòng lại bồi thêm một câu, ‘tựa như ta chỉ là thích nàng mà thôi, quản gì nàng là đại tẩu hay cũng đều là nữ tử?’.

Dương Mạc Tuyền nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó nói: “Ngươi là Quận chúa, Lí công tử là công tử Phủ doãn, tất nhiên không cần quản.”

Lăng Tử Nhan cuối cùng cũng nghe ra ý ghen tuông trong lời nàng, Liễu ma ma quả nhiên là người từng trải, chỉ cần một cái tiểu kế nho nhỏ liền khiến tẩu tẩu bị lừa, lại vẫn như cũ bất động thanh sắc, gật đầu nói: “Cái này cũng đúng.”

Dương Mạc Tuyền thấy nàng không phủ nhận, lại nhớ tới ban ngày thấy nàng cùng Lí Vi Tu đùa giỡn vui vẻ, lòng càng chua xót, bật thốt: “Nhan nhi, ngươi thích Lí Vi Tu sao?”

Lăng Tử Nhan thấy trong mắt nàng phiếm lệ quang, biết lòng nàng khó chịu, bởi vì mỗi lần bản thân nhìn thấy nàng cùng ca ca một chỗ cũng ủy khuất khổ sở như thế, không nỡ trêu đùa nàng nữa, cầm lấy tay nàng, ôn nhu nói: “Tẩu tẩu, người thích Nhan nhi sao?”

Dương Mạc Tuyền không dự đoán được nàng lại đột nhiên hỏi mình vậy, lòng không khỏi nhảy dựng, lại nhìn ánh mắt nàng, ôn nhu có thể khiến nàng hòa tan. Ánh mắt nàng mang theo mong đợi, đồng thời hỗn loạn một tia bất an cùng sợ hãi, đang chờ đợi mình trả lời. Tâm mình thì mình chính là người hiểu rõ nhất, nhưng thực sự có thể nói ra lời sao? Nhưng nàng là đại tẩu của Nhan nhi, các nàng lại đều là nữ nhân, nhất định không có kết cục, còn có thể bắt đầu? Nàng không thể cho Nhan nhi hy vọng rồi cuối cùng lại tổn thương Nhan nhi, nhưng bảo nàng phủ nhận lại cũng không thể. Nếu không có Nhan nhi, nàng không biết trái tim này nên trao gửi ai đây?

Lăng Tử Nhan nhìn thấy trên mặt Dương Mạc Tuyền thần sắc chần chờ, lòng lại thực bi thương, nghĩ tới mình làm nhiều như vậy, mong có thể khiến nàng hiểu rõ cõi lòng mình, thế nhưng nàng lại do dự. Nếu trong lòng nàng có mình thì căn bản không cần tự hỏi như thế, hoặc là nàng có chút thích, nhưng lại có nhiều nỗi băn khoăn nên lại đánh trống lui quân. Lòng sợ hãi nàng còn nói ra câu “Ta là đại tẩu ngươi” để cự tuyệt, Lăng Tử Nhan thả tay nàng, đứng lên xoay lưng lại, tùy ý cho nước mắt rơi xuống.

Tuy Lăng Tử Nhan xoay người rất nhanh nhưng Dương Mạc Tuyền vẫn nhìn thấy trên mặt nàng đầy lệ, trong lòng tê rần. Nàng luôn lo lắng về sau sẽ làm Nhan nhi tổn thương, nhưng không phải hiện tại cũng tổn thương nàng sao? Rõ ràng biết Nhan nhi đối với mình một lòng say mê, nhưng lại luôn dùng những lời lạnh lùng như băng giá để cự tuyệt, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới nếu nàng nghe xong những lời này thì có thể không khổ sở hay không, trái lại nàng mỗi ngày đều khiến mình vui vẻ, như thế sao có thể gọi là công bằng với Nhan nhi? Nàng không thể để Nhan nhi lại vì mình mà thương tâm thêm nữa.

Dương Mạc Tuyền đi qua, từ phía sau vòng tay ôm lấy nàng, dán sát bên tai nàng, ôn nhu nói: “Trái tim ta đã sớm không thuộc về ta nữa, ngươi muốn biết ta thích ai, vậy phải đi hỏi cái người kêu Nhan nhi kia rồi.”

Nước mắt Lăng Tử Nhan lại càng rơi như mưa, giờ phút này người nàng yêu thương nhất đang ôm nàng, dùng thanh âm động lòng người nói rằng trong lòng người đó cũng có nàng, chân thật đến khó có thể tưởng tượng nổi, nhất thời lại quên phải đáp lại, chỉ ngây ngốc đứng, khóc thành tiếng.

Dương Mạc Tuyền chuyển lên phía trước, dùng ống tay áo lau đi lệ vương trên khóe mắt nàng, Lăng Tử Nhan khẽ cười nói: “Tẩu tẩu, không phải ta đang nằm mơ đấy chứ?”

Dương Mạc Tuyền vỗ nhẹ gương mặt nàng, hỏi: “Có đau không? Không đau thì chính là nằm mơ.”

Lăng Tử Nhan bắt lấy tay nàng, đặt lên má cọ cọ, cười nói: “Không đau, nhưng không phải nằm mơ.”

Dương Mạc Tuyền giả vờ giận, nói: “Nhìn ngươi trong chốc lát khóc, thoáng sau lại cười, không thấy xấu hổ sao?”

Lăng Tử Nhan quả nhiên thẹn thùng vùi mặt vào cổ nàng, còn thừa cơ cắn một cái, nhẹ giọng: “Cho nàng cười ta.”

Dương Mạc Tuyền sủng nịnh vỗ bả vai nàng, nói: “Không tức giận thì tốt rồi, vậy ta trở về.”

Lăng Tử Nhan lập tức phản đối: “Không được, ta đã năm ngày không được thấy nàng rồi, đêm nay ta muốn hảo hảo ngắm nhìn nàng a.” Còn nhấn mạnh ngữ khí câu “hảo hảo ngắm nhìn nàng”, vẻ mặt cười cười trêu chọc.

Dương Mạc Tuyền lập tức nghe ra ẩn ý trong đó, mặt không khỏi ửng hồng, lại nhìn ánh mắt nàng cực nóng, đến mức có thể đem mình thiêu cháy. Thật sự nếu không đi ngay thì quả thật là không đi được, nói ra tâm ý đã muốn hao hết tất cả dũng khí, về phần chuyện đó, nàng còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, liền lắc lắc đầu nói: “Ta vẫn nên đi về thì hơn.”

Lăng Tử Nhan cũng không cưỡng cầu nữa, chỉ cần nghĩ đến việc nàng cũng thích mình, trong lòng liền tràn ngập hạnh phúc. Tiễn Dương Mạc Tuyền về phòng, rốt cuộc tiện thể trộm hôn nàng một cái mới rạo rực vui sướng trở về, tâm tình sung sướng nhịn không được rúc rích cười nhỏ, đêm nay ánh trăng thật đẹp.

Lạc Nhạn cùng Bế Nguyệt là người đầu tiên cảm nhận được biến hóa giữa Dương Mạc Tuyền cùng Lăng Tử Nhan, tựa hồ cũng không phải đơn giản là hòa giải.

Chẳng những vẻ âm u ảm đạm lúc trước của Lăng Tử Nhan đã được xóa tan mà trên mặt còn xuất hiện nụ cười tươi sáng lạn, đem mặt trời buổi ban trưa ra so cũng không sánh bằng, thần thái bay bổng như cả người đều thay đổi.

Mà Dương Mạc Tuyền tuy vẫn im lặng, nhưng khóe miệng lại thường xuyên cong lên thành nụ cười, tiết lộ rằng trong lòng nàng vui sướng, cả người dung nhan tỏa sáng, có vẻ như lại càng thêm xinh đẹp.

***

Lăng Tử Nhan ở trong viện luyện kiếm, dáng người phiêu dật, lạc hiệp phi hoa, mĩ đến mức làm cho người ta hoa mắt. Dương Mạc Tuyền ngồi bên cạnh, khóe miệng toát lên ý cười, tay bát cầm huyền, mĩ làm cho người ta tĩnh dật an tâm.

Dương Mạc Tuyền vừa đạn hoàn một khúc, cũng vừa lúc Lăng Tử Nhan luyện xong một bộ kiếm pháp, liền vẫy nàng lại gần, Lăng Tử Nhan lập tức chạy tới ngồi xổm trước mặt nàng. Dương Mạc Tuyền liền lấy ra một chiếc khăn, giúp nàng lau đi mồ hôi trên trán, ôn nhu nói: “Nghỉ một lát rồi hẵng luyện tiếp.”

“Hảo.” Lăng Tử Nhan liền ngoan ngoãn ngồi bên cạnh nàng.

Bế Nguyệt cùng Lạc Nhạn ở bên cạnh nhìn lại cực kỳ hâm mộ, cũng thực vui mừng. Cực kỳ hâm mộ vì một màn tốt đẹp này, vui mừng là vì rốt cuộc hai người cũng không giận dỗi nữa.

Lạc Nhạn thở dài: “Ta cũng muốn có một hồng nhan tri kỷ, như vậy thì thực quá tốt rồi.” Nói xong không tự chủ được liếc nhìn Bế Nguyệt một cái.

Bế Nguyệt nghe nàng nói vậy cũng quay đầu nhìn nàng.

Lạc Nhạn trốn tránh không kịp, vừa lúc chạm phải ánh mắt nàng, mặt hơi đỏ lên, chỉ biết cúi đầu.

Bế Nguyệt có chút kinh ngạc, Lạc Nhạn là đang thẹn thùng sao? Hơn nữa ánh mắt nàng có chút kỳ quái, trong lòng liền cả kinh, vừa rồi ánh mắt cũng tựa như bộ dáng tiểu thư nhìn thiếu nãi nãi vậy, nhưng lại lập tức lắc đầu, sao có khả năng đó được, nhất định là mình nhìn lầm thôi, sau đó không khỏi lo lắng nói: “Thiếu nãi nãi cùng tiểu thư hiện tại thoạt nhìn thì rất tốt, nhưng nếu muốn thuận buồm xuôi gió tiêu sái mà tiếp tục thì cũng rất khó. Vốn tình yêu đã không dễ dàng, huống chi là nữ tử cùng mến nhau, thật sự giống như gốm sứ, vừa tinh mỹ lại cũng vừa mỏng manh, khẽ chạm nhẹ cũng liền tan nát.”

Lạc Nhạn không đồng ý, nói: “Ngươi chưa từng nghe qua câu ‘Hỏi thế gian tình ái là chi, mà sao đôi lứa thề nguyền sống chết’ hay sao? Người chân chính hữu tình, ngay cả sinh tử còn không sợ thì còn cái gì không thể đương đầu? Ta tin tưởng tiểu thư cùng thiếu nãi nãi khẳng định sẽ xóa tan hết thảy muôn vàn khó khăn, hạnh phúc bên nhau.”

Bế Nguyệt nhìn thần sắc khao khát trên mặt nàng, có chút thất thần. Không nghĩ Lạc Nhạn bình thường cẩu thả tùy hứng thế nhưng lại có tín niệm như vậy. Tuy rằng nàng cũng hâm mộ cảnh tốt đẹp giữa thiếu nãi nãi cùng tiểu thư, nhưng nhất tưởng đến việc dù có tốt đẹp đến đâu thì cũng chỉ có thể là phù dung sớm nở tối tàn liền cảm thấy đáng tiếc, còn không bằng bình bình đạm đạm sống tốt. Hiện tại nghe Lạc Nhạn nói thế, mới biết được nguyên lai vẫn là do chính mình quá bi quan.

Lạc Nhạn thấy nàng nhìn mình không nói lời nào, có chút lúng túng, hỏi: “Ngươi nhìn ta thế để làm chi? Ta nói không đúng sao?”

Bế Nguyệt cười nói: “Đúng, chính là vì cái gì ngươi lại nghĩ đến nữ tử mà không phải nam tử?”

Lạc Nhạn lại đỏ mặt, giải thích: “Cái này gọi là cận chu tắc xích*. Không thèm nghe ngươi nói nữa, ta đi phụ tiểu thư lấy chút điểm tâm đến.”

(* = gần mực thì đen)

Bế Nguyệt nhìn bóng nàng, cân nhắc lời “cận chu tắc xích” này.

***

Tuy Thái Hậu còn ở phủ, nhưng có Lăng Tử Hạo cùng Vân La đưa trước đón sau, Lăng Tử Nhan cùng Dương Mạc Tuyền cũng đều rất ít đi qua tiếp khách, mà cũng không có người đến quấy rầy các nàng, mỗi ngày ở trong sân luyện kiếm đánh đàn, cũng coi như tiêu diêu tự tại.

Từ Liễu Thanh lại đây nói cho các nàng biết tin ngày mai Thái Hậu khởi giá hồi cung mới biết bất tri bất giác không ngờ đã qua nửa tháng, quả nhiên là khoái nhạc không biết thời gian trôi.

Lúc Lăng Viễn Sương gần đi, lần nữa dặn dò Từ Liễu Thanh không thể ủy khuất Vân La, Từ Liễu Thanh phải liên tục đáp ứng, Lăng Viễn Sương thế này mới đi. Khi đến thì im ắng, lúc đi, quan viên Tô Châu đi tiễn đến mười dặm đường, mà Lăng Viễn Kiếm lại còn điều theo một binh doanh hộ tống Thái Hậu hồi cung.

Trên dưới Lăng phủ bận rộn gần một tháng, cứ nghĩ cuối cùng cũng có thể có chút ngày thanh tịnh, sao biết Thái Hậu chân trước vừa đi, Lăng Vương phủ liền xảy ra một đại sự.

Vân La mới gả về đây có vài ngày, người một nhà còn không có dịp ngồi cùng nhau hảo hảo ăn cơm, Từ Liễu Thanh liền thỉnh đại trù ở Nghênh Phúc Lâu đến, làm một bữa tối phong phú, kê áp ngư nhục thứ gì cũng có, đầy một bàn. Những người khác đều đã ngồi đầy đủ, chính là không thấy Lăng Tử Hạo cùng Vân La, Lăng Viễn Kiếm chờ đến mặt mũi xanh mét, sắp phẫn nộ đứng dậy bỏ đi thì hai người kia mới khoan thai đến.

Chờ hai người ngồi xuống xong, mọi người vừa muốn động đũa thì lại thấy Vân La che miệng chạy ra ngoài, sau đó nôn thốc nôn tháo.

Từ Liễu Thanh đầu tiên là cả kinh, sau đó lại vui vẻ, vội vàng phân phó Tu Hoa: “Nhanh đi thỉnh đại phu.”

Quả nhiên đại phu bắt mạch một phen liền nói là hỉ mạch.

Tất cả mọi người đều lộ ra thần sắc vui mừng, Lăng Tử Hạo lại càng tâm đắc lặp đi lặp lại câu “Ta đã làm cha.”

Từ Liễu Thanh giúp Vân La đắp chăn cẩn thận, sau đó nói: “Nếu Vân La đã mang thai, vậy cần hảo hảo tĩnh dưỡng, vậy đêm nay Hạo nhi bắt đầu đến phòng Mạc Tuyền đi!”

Mọi người trong phòng nghe thế, trừ Lăng Viễn Kiếm thần sắc không thay đổi ra thì bốn người còn lại đều cả kinh.

Sắc mặt Dương Mạc Tuyền trắng bệch, ngay cả đứng cũng không vững, Lăng Tử Nhan vội vàng đỡ lấy thắt lưng nàng, cầm chặt những ngón tay có chút run rẩy của nàng, trái tim cũng theo đó mà thấp thỏm.

_Hết chương 39_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.