Lăng Tự Nhan tự nhận đã từng trải qua nhiều trường hợp ở cùng nhiều đại nhân vật, Hoàng Thượng hay Thái Hậu cũng đều từng ngồi chung bàn dùng cơm cùng, thế mà lại bị cảnh tượng trước mặt doạ cho nhảy dựng, từng bàn đều có nam nữ, người uống rượu, chơi đoán quyền, còn có… một đôi nam nữ thế nhưng ở trước mọi người hôn môi. Lăng Tử Nhan mặt liền đỏ bừng, xoay người trở ra.
Hồng Hạnh vẫn đang kéo tay Lăng Tử Nhan, thấy vậy vội vàng giữ lấy nàng: “Công tử, nếu đã đến đây, như thế nào rượu cũng chưa uống liền đi rồi?”
Lúc này Anh Tuấn Tiêu Sái cũng đi đến, thấy có người vô lễ với Quận chúa, lập tức tiến lên đẩy ra, đem Lăng Tử Nhan bảo hộ phía sau.
Lăng Tiêu Sái trừng mắt cả giận nói: “Không được vô lễ với công tử nhà ta.”
Lăng Anh Tuấn quay đầu nói với Lăng Tử Nhan: “Thiếu gia, ta đã nói rồi, đây không phải nơi người có thể tới.”
Nếu hắn không nói những lời này, Lăng Tử Nhan còn có thể quay đầu bước đi, nhưng hắn nói thế lại khơi dậy ngạo khí của nàng, liền vòng ra phía trước, ra vẻ thong dong nói: “Đến thì cũng đến rồi, sao lại phải đi? Ở đây có thượng phòng không?”
Ngân Liên lập tức hét to: “Ma ma, có quý công tử đến, một gian thượng phòng!”
Những người vào thượng phòng tất nhiên chủ nhân đều là người có tiền, tú bà tự mình ra cửa nghênh đón, nhìn thấy Lăng Tử Nhan một thân y phục đẹp đẽ quý giá liền càng tận tâm, lắc lắc cái eo phúc hậu, dẫn bọn họ lên lầu.
Tuy trong phòng tràn ngập vị son phấn nhưng bố trí coi như cao nhã, so với đại sảnh ồn ào dưới lầu, nơi này cũng thanh tĩnh hơn nhiều, Lăng Tử Nhan vừa lòng gật đầu, cả ngày chưa ăn cơm, bụng đã sớm đói đến kêu vang, lập tức phận phó: “Để người đưa lên chút rượu và thức ăn, các ngươi đều đi cả đi!”
Tú bà vẻ mặt cười có phần giễu cợt hỏi: “Vị công tử này hẳn là lần đầu đến Lâu Ngoại Lâu của chúng ta phải không? Không biết muốn vị tỷ tỷ nào đến hầu hạ?”
Lăng Tử Nhan sinh ra ở Vương phủ, quen được nha hoàn hầu hạ, lần này ra khỏi nhà không mang Trầm Ngư cùng Lạc Nhạn liền thấy thực bất tiện, nghe tú bà nói vậy, tưởng là giúp nàng tìm một nha hoàn đến hầu nàng rót rượu, liền đáp ứng: “Được!”
Tú bà còn nói thêm: “Vậy ta để Xuân Hạ Thu Đông tới hầu hạ công tử nhé?”
Rượu và thức ăn đã được đưa lên, Lăng Tử Nhan làm sao còn để ý tú bà nói cái gì, thuận miệng đáp ứng: “Được.”
Tú bà vui vẻ, lại nói: “Mai Lan Cúc Trúc cũng đến?”
“Được.”
Tú bà mừng đến nỗi nếp nhăn trên mặt đều dãn ra, càng thừa cơ nói: “Cả Tử Y cô nương cũng mời đến?”
“Được.”
“Công tử, Tử Y cô nương của chúng ta giá trị cũng không phải thấp đâu.”
Lăng Tử Nhan nghe ra ẩn ý của tú bà, trong lòng cười thầm nàng mắt cẩu nhìn người khác thấp kém, uống cạn chén rượu xong, nói: “Anh Tuấn, thưởng.”
Lăng Anh Tuấn bình thường quen cùng Lăng Tử Hạo đi đến những chỗ thế này, quy củ đều biết, lập tức từ trong lòng lấy ra một thỏi bạc, để trên bàn, cũng học khẩu khí Lăng Tử Hạo nói: “Cái này là thưởng cho ma ma, đi đem các cô nương của ngươi đến đây, nếu thiếu gia nhà ta nhìn vừa lòng sẽ còn thưởng nữa.”
Tú bà nhặt thỏi bạc ước lượng một chút, hơn năm mươi lạng, Lăng Tử Nhan vừa ra tay đã hào phóng như thế, xem ra hôm nay tóm được dê béo, bèn vui vẻ nói: “Công tử, ngài chờ chút, ta giúp ngươi đi gọi các cô nương tới.” Đi tới cửa, phe phẩy khăn tay, hô lên: “Xuân Hạ Thu Đông!”
Chỉ chốc lát sau bốn nữ tử tiến vào, đi đến trước mặt Lăng Tử Nhan: “Tham kiến công tử.”
Lăng Tử Nhan khoé mắt liếc qua một chút: “Đều nói Dương Châu toàn mỹ nữ, ta xem bất quá cũng chỉ như thế.”
Tú bà cười quyến rũ nói: “Công tử đừng nóng vội, những người này mới chỉ làm nền thôi.” Lại lập tức hô: “Mai Lan Cúc Trúc!”
Bốn nữ tử khác tiến vào.
“Vẫn bình thường lắm.”
Xuân Hạ Thu Đông mặc dù không tính là mỹ nữ nhưng cũng rất có tư sắc, Lăng Tử Nhan chướng mắt cũng thôi đi, nhưng Mai Lan Cúc Trúc là mặt tiền của thanh lâu này, bao nhiêu nam nhân đã vì các nàng mà tiêu tốn hết cả gia tài, thế mà Lăng Tử Nhan chỉ dùng ba chữ “bình thường” đánh giá, tú bà bất đắc dĩ đành phải xuất ra đòn sát thủ, danh tiếng Tử Y đứng đầu bảng ở phố hoa Dương Châu, vốn định dùng Tử Y để kiếm một món lớn, giờ cũng nên gọi ra.
Tú bà cười làm lành: “Các nàng chỉ là rót rượu hầu công tử, Tử Y cô nương đang trang điểm, trong chốc lát sẽ đến.”
Đang nói, một trận hương khí bay vào, một nử tử một thân tử sắc y sam, váy dài hở khoảng ngực, mái đầu nghiêng nghiêng, lúc ngẩng đầu lên, dung nhan tú lệ quả thật so với người khác đều hơn một bậc.
Đổi lại là người bình thường thì đã sớm bị Tử Y mê hoặc mà thần hồn điên đảo, thần sắc Lăng Tử Nhan lại vẫn như thường, không có nửa điểm vui mừng.
Tú bà mồ hôi liên tiếp chảy ròng ròng, nếu Lăng Tử Nhan ngay cả Tử Y cũng không vừa lòng, vậy nàng cũng hết cách.
Trong phòng này phỏng chừng cũng chỉ có Anh Tuấn, Tiêu Sái, hai gia đinh Lăng gia mới hiểu được nguyên do trong đó, Tử Y cô nương này tuy xinh đẹp như hoa, nhưng so với Quận chúa cũng còn kém xa, hơn nữa thân ở nơi yên hoa, có giữ mình trong sạch đi nữa cũng khó tránh khỏi nhuốm khí phong trần, huống chi Quận chúa vốn là thân nữ nhi, làm sao có thể bị nữ nhân mê đảo?
Cũng may Lăng Tử Nhan tuy cảm thấy tú bà nói quá sự thật, nhưng cũng chưa tới mức không coi ai ra gì, mở miệng khen: “Vị tỷ tỷ này quả thật là mỹ nữ, vậy nàng đi! Thưởng.”
Xuân,Hạ,Thu, Đông, Mai, Lan,Cúc, Trúc xếp thành một hàng, Anh Tuấn cùng Tiêu Sái cầm một bao bạc vụn, mười hai,hai mươi tuỳ ý phát, còn lại toàn bộ giao cho Tử Y, ít nhất cũng còn hơn hai trăm lượng.
Lăng Viễn Kiếm là một người thanh liêm, nhưng nhi tử cùng nữ nhi hắn lại từ nhỏ đã cẩm y ngọc thực (ăn sung mặc sướng), tiêu tiền như nước, cũng từng khiển trách nhiều lần, đáng tiếc nghiêm phụ từ mẫu (phụ thân uy nghiêm nhưng mẫu thân lại hiền) hơn nữa mẫu thân Từ Liễu Thanh lại là đại thương nhân phú giáp một phương (giàu có nhất một phương), cũng không để chút ngân lượng ấy vào trong mắt.
Lăng Tử Nhan nhấp vài chén rượu, trong phòng lại nhiều người, liền liên tục kêu nóng, tú bà thấy vậy vội vàng dẫn theo bầy yến yến oanh oanh này lui cả ra ngoài, chỉ để lại một mình Tử Y.
Nếu lúc này ngồi đây là Lăng Tử Hạo, Anh Tuấn cùng Tiêu Sái đã sớm thức thời hưởng thụ vui vẻ, nhưng trước mặt là Quận chúa, thế nào cũng phải lưu lại hầu hạ.
Tử Y vào thanh lâu đã lâu cũng chưa từng thấy người nào tuấn tú như Lăng Tử Nhan, trong lòng sớm đã có hảo cảm, càng khó có được là hắn không giống nam nhân bình thường ngả ngớn cợt nhả, liền âm thầm sinh lòng quý mến, mở miệng tiếp chuyện, tuỳ ý lấy lòng.
Lăng Tử Nhan là người trước giờ được nuôi dưỡng trong chốn khuê phòng, tuổi lại nhỏ, căn bản không hiểu việc giang hồ, không phải đối thủ với người vốn sớm lăn lộn trong chốn phong nguyệt như Tử Y, chỉ trong một lát công phu đã bị chuốc hết cả bầu rượu, có vẻ ngà ngà say.
Anh Tuấn Tiêu Sái thấy Lăng Tử Nhan hai gò má hồng nhuận, diễm lệ như đoá hoa đào, nếu uống nữa sẽ nhất định lộ ra thân nữ nhi của nàng, hơn nữa phu nhân cũng đã dặn, Quận chúa làm loạn thì có thể nhưng phải biết chừng mực, thấy thế liền lập tức đứng ra khuyên bảo: “Thiếu gia, rượu cũng uống rồi, chúng ta phải về thôi.”
Tử Y thật vất vả mới chuốc Lăng Tử Nhan quá chén, tự dưng lại ở đâu ra hai kẻ nhiều chuyện, trên mặt chợt loé ra tia tức giận, cười nói: “Công tử đã say, nơi này có ta hầu hạ, hai vị trước hết mời đi ra.” Dứt lời còn xuất ra hai đĩnh mười lượng bạc đặt vào tay Anh Tuấn cùng Tiêu Sái, coi bọn họ là hạ nhân, xem như cấp chút phí.
Anh Tuấn Tiêu Sái làm sao có thể đặt chút bạc ấy vào mắt, mà dù là một trăm lượng cũng không dám cầm, hiện tại trọng yếu nhất là khuyên được Quận chúa về, nếu Quận chúa có gì sơ xuất,bọn họ dù có đền mạng cũng không bù được, nhưng Quận chúa là lá ngọc cành vàng, lại nam nữ thụ thụ bất thân, thế nào cũng không dám đưa tay đỡ nàng.
Tử Y tựa hồ cũng nhìn ra điểm ấy, đứng dậy ôm lấy cổ Lăng Tử Nhan, trực tiếp ngồi lên đùi nàng, khoé miệng mỉm cười, khiêu khích nhìn Anh Tuấn cùng Tiêu Sái.
Hai người đang hết đường xoay xở, chợt nghe Lăng Tử Nhan “Oẹ” một tiếng, bám vào bàn, ói ra hết.
Nguyên lai Lăng Tử Nhan uống hết một bầu rượu, tửu khí dâng lên, đang cố gắng áp chế lại đột nhiên ngửi được một cỗ hương thơm nồng đượm, như thế nào cũng không nhịn được, nôn ra, nôn ra xong liền kêu một tiếng vui sướng thoải mái, người cũng tỉnh táo hơn rất nhiều.
Tử Y đã đứng sang một bên, Lăng Anh Tuấn vội vàng bưng lên trà nóng, để cho Lăng Tử Nhan súc miệng, Lăng Anh Tuấn thừa dịp vội nói: “Thiếu gia, chúng ta cần phải trở về.”
Lăng Tử Nhan thấy trong phòng một đống hỗn độn, hương vị cũng rất khó ngửi, làm sao còn muốn ở lại, trước khi đi cũng không quên bảo Lăng Anh Tuấn bỏ lại năm mươi lượng bạc, còn để lại Tử Y dậm chân thầm hận. Ngày thường vẫn tưởng bằng dung mạo của nàng có thể khiến nam nhân đứng chật đường, thế nhưng hôm nay lại gặp phải một kẻ không hiểu phong tình như thế.
***
Trở lại khách điếm, Lăng Tử Nhan sớm đã bước đi lộn xộn, hỗn loạn. Anh Tuấn Tiêu Sái tự nhiên không thể đem Quận chúa về nơi bọn họ ở, biện pháp duy nhất là giao cho Quận Vương phi, về phần Vương phi có thể phát hiện ra thân phận Quận chúa hay không, bọn họ cũng không quản được nhiều chuyện như vậy.
Lăng Tiêu Sái hô một tiếng “Quận Vương phi”, trong phòng liền có ánh sáng, tiếp theo chợt nghe thấy tiếng cửa mở.
Tuy Lăng Tử Nhan đem phòng tặng cho Dương Mạc Tuyền, nhưng nàng làm sao có thể ngủ an ổn, chính lúc chuẩn bị ngủ, vừa nhắm mắt lại thì nghe tiếng người gọi, mở cửa ra liền thấy một người uống rượu say mèm tựa vào khung cửa, hai gia đinh đứng phía sau, cúi đầu thi lễ, bộ dáng cung kính nói: “Thiếu nãi nãi, thiếu gia uống rượu, chúng ta đem hắn mang về đây.”
“Uống rượu?” Dương Mạc Tuyền nhíu mày, có chút tức giận nói: “Uống rượu thì đưa đến chỗ ta làm gì? Không biết chúng ta còn chưa thành thân sao?”
“Chúng tiểu nhân biết, nhưng mà, nhưng mà…” Lăng Anh Tuấn lắp bắp muốn giải thích lại không biết giải thích thế nào, lại sợ Quận Vương phi mặc kệ Quận chúa cho bọn họ, như vậy càng phiền toái, liền lôi kéo Lăng Tiêu Sái, nhanh chân bỏ chạy, chẳng buồn bận tâm gia quy cái gì nữa.
Dương Mạc Tuyền nhìn bọn họ nhanh như chớp đã không thấy thân ảnh, vừa tức giận vừa buồn cười, lại nhìn người trước mặt, một thân toàn mùi rượu, lung lay sắp đổ, tâm lập tức sinh phản cảm, phu quân này của nàng rốt cuộc còn có bao nhiêu tật xấu đây?