Đại Thúc Có Yêu Khí

Quyển 2 - Chương 24: Không cách nào thay thế



Trải qua sự kiện thê thảm của Tử Hiên, Băng Cơ cùng Mặc Dạ xem như rất biết điều. Chỉ là khi nào có cơ hội, Băng Cơ liền theo cột bò lên trên, da mặt dầy không thua so với Tử Hiên.

Ăn sáng xong, nhóm người Liễu Khanh Nhan liền đi nghe ngóng tin tức bốn phía gần đây. Những tin tức này đều rất dễ thu thập, vì Liễu Khanh Nhan cũng không hỏi chuyện bí mật gì, chỉ hỏi thế cục đã thay đổi như thế nào.

Từ thời điểm hóa ma đến nay, đại quân yêu giới cùng ma giới không ngừng chiếm cứ lãnh địa nhân giới. Hiện tại tam giới ở vào thời kỳ xung đột, phàm là gặp không phải người bổn tộc là phải giết chóc. Tam giới máu chảy thành sông. Bởi vì lãnh địa nhân giới bao la, cho tới bây giờ ở phía nam nghiêm trọng, những chỗ khác coi như an ổn.

Phía nam là nơi giao nhau của yêu giới cùng ma giới, cho nên đại quân hai giới thường đánh nhau ở đó. Chỗ giao giới ở phía nam, cũng đã từng là chỗ của Minh Vũ, Thương Ngô Chi Uyên.

Liễu Khanh Nhan nhớ rõ khi mình đến Thương Ngô Chi Uyên lần trước đã gặp được Lạc Hồng Bụi. Lạc Hồng Bụi là người canh giữ Thương Ngô Chi Uyên. Hiện tại Thương Ngô Chi Uyên sụp đổ, hắn cũng bị thương nghiêm trọng. Nghĩ lại việc phía nam bị đánh chiếm một phần là vì phong ấn ở Thương Ngô Chi Uyên bị phá. Cửu Châu linh mạch bị đánh tan. Sau này nhân giới sẽ có càng nhiều yêu ma xuất hiện.

Liễu Khanh Nhan có chút lo lắng. Sự lo lắng này cũng không phải vì nhân gian có kiếp nạn. Có lẽ do nhân gian quá mức an nhàn đã lâu, loại an nhàn này phải dùng máu mới có thể cân bằng. Liễu Khanh Nhan cũng không quan tâm sống chết của người khác. Thiên hạ này có sinh ra thì phải có chết đi. Hiện tại chuyện Liễu Khanh Nhan lo lắng là Lạc Hồng Bụi, Thương Ngô Chi Uyên bị hủy, như vậy người canh giữ có thể bị tổn hại gì hay không.

Trực giác nói cho Liễu Khanh Nhan biết Lạc Hồng Bụi đang ở Thương Ngô Chi Uyên.

Liễu Khanh Nhan còn nhớ rõ khi tiến vào Thương Ngô Chi Uyên đã thấy được xa xa có một lầu các, mà những người khác không có thấy. Lầu các kia rốt cuộc là gì? Lúc đó Lạc Hồng Bụi giống như có chỗ cố kỵ...... Lạc Hồng Bụi vì sao phải giấu giếm?

Bốn người bọn họ trở lại, sau lưng liền có hai cái đuôi đi theo. Một là người đã lâu không gặp, một đạo sĩ bắt yêu Chiến Phong. Một người khác thì là người cùng Băng Cơ xuống núi, Thanh Viễn.

Thanh Viễn gặp Tử Hiên liền như là ruồi bọ gặp phân.

Sắc mặt Liễu Khanh Nhan lập tức đen.

"Chính ngươi muốn theo ta, làm không tốt thì từ nay về sau cũng đừng đi theo ta, ướt át bẩn thỉu ta nhìn đến phiền."

Liễu Khanh Nhan làm việc quyết đoán, trong lòng có cái gì là nói ra ngay. Nhìn thái độ của Tử Hiên trong nội tâm Liễu Khanh Nhan càng không thấy thích. Lại nhớ tới lời Băng Cơ nói hồ ly tinh có kỹ năng trêu hoa ghẹo nguyệt thay đổi thất thường. Tử Hiên chỉ biết nói những lời hay, còn có thể hoa ngôn xảo ngữ tìm nhược điểm công kích. Liễu Khanh Nhan không muốn mình bị thua trận, cuối cùng bị Tử Hiên gây thương tích. Liễu Khanh Nhan đối với loại chuyện này xử lý tương đối tỉnh táo.

"Khanh Nhan, việc này ta sẽ giải quyết, ngươi yên tâm."

Liễu Khanh Nhan tựa như nhớ ra cái gì đó cười lạnh.

"Ngươi xử lý khôn khéo để hắn buông tha cho ngươi. Nếu kết quả chuyện này đem tính trên đầu của ta, ngươi cần phải hiểu rõ hậu quả thế nào......"

Liễu Khanh Nhan không cho rằng Thanh Viễn sẽ bị Tử Hiên chọc cho tức giận, nhưng khẳng định Thanh Viễn đối với mình không vừa mắt. Bị kích động không chừng Thanh Viễn làm ra cái gì quá phận, việc này ai cũng không lường trước được.<HunhHn786>

Không nên như vậy....

Liễu Khanh Nhan sau khi nói xong, liền xoay người rời đi. Tử Hiên còn miệng mở muốn nói cái gì đó, đã bị Thanh Viễn giữ chặt bả vai.

"Tử Hiên, ta đã suy nghĩ cẩn thận, sau này bất kể như thế nào, không quản ngươi thích ai, ta cũng sẽ không buông tay."

Chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Liễu Khanh Nhan, Tử Hiên lúc này mới thu hồi tầm mắt, nhìn sang Thanh Viễn.

"Ta có ít lời muốn nói cùng ngươi. Ta cảm thấy hiện tại chính là cơ hội rất tốt."

Thanh Viễn lo lắng. Vừa rồi Liễu Khanh Nhan nói như vậy, chẳng lẽ Tử Hiên định nói cái này, Thanh Viễn lập tức có chút bất định.

"...... Cái kia, vậy được rồi."

Hai người đi đến chỗ quán trà gần đó, kêu một bình Bích Loa Xuân, vừa uống trà, vừa trò chuyện.

"Ta liền nói thẳng ra, ta cũng không hề giấu giếm ngươi cái gì."

Thanh Viễn cúi đầu, đau khổ cười.

"Ngươi nói đi, ta nghe."

"Được, tất cả mọi người đều biết chuyện, nói chuyện sẽ không cần phải vòng vo. Người ta thích ngươi cũng biết là Khanh Nhan. Về phần ngươi là người rất ôn hòa rất dịu dàng, như ngươi vậy rất nhiều người thích. Nhưng ta thực không thích loại tính cách này, ta chỉ lợi dụng ngươi vì lợi ích của mình. Ta thật sự tìm không thấy bất cứ lý do nào có thể ở cùng ngươi. Thanh Viễn, ngươi là người tâm thuần thiện lương, ta không muốn ngươi vì một người như ta mà mất nhiệt tình với người khác. Ngươi cũng biết ta chỉ lừa gạt ngươi, chúng ta không có kết quả."

Lời nói này giống như là đao kiếm sắc bén cắm vào trái tim Thanh Viễn, nội tâm của hắn đang nhỏ máu.

Thanh Viễn cảm thấy thích một người tư vị thật là tốt. Mỗi lần thấy người này tim sẽ nhảy loạn không dứt. Dù hắn luyện công bị tẩu hỏa nhập ma cũng không có như vậy. Trong đầu thường xuyên tưởng niệm, mỗi lần nghĩ đến người này sẽ vui mừng.

Rồi giờ cảm thấy, thích một người tư vị thống khổ. Đau khắp toàn thân, mỗi một chỗ đều đau nhức, đau nhức đến thở không nổi. Rõ ràng đau muốn chết còn phải giả bộ như không có chuyện gì, còn phải cười thật tươi cho người ta xem.

"Kỳ thật, ta không cần ngươi báo đáp. Ngươi chỉ cần đừng đuổi ta đi. Ta có thể chỉ nhìn ngươi là tốt rồi."

Thanh Viễn khóc, nước mắt rơi xuống. Hắn bối rối cầm lấy chén trà, uống nước trà, nước mắt rơi cả vào trong nước trà. Hắn uống hết. Hắn phát hiện nước trà cùng nước mắt là một hương vị, đều là đắng chát.

"Thực xin lỗi."

Tử Hiên tuy là ngoài miệng nói như vậy, biểu lộ không phải như vậy. Hắn vốn là hồ ly, trời sinh vì tư lợi, thiên tính giảo hoạt, cũng không an phận, hay thay đổi. Trời sinh hồ ly có khả năng mị hoặc, Thanh Viễn chỉ là một trong số những người bị dụ dỗ. Có một người sẽ có người thứ hai, người thứ ba, Liễu Khanh Nhan lập uy như vậy chính là giết gà dọa khỉ, cũng là cho người khác một cơ hội.

Bởi vì dù sao chuyện tình cảm cũng không cách nào ngờ tới, thủ đoạn của Liễu Khanh Nhan cũng đủ độc mới có thể giải quyết dứt khoát.

Nếu có thể thì thích, nếu không thể liền vứt bỏ.

Tử Hiên cũng đoán được ý nghĩ trong lòng Liễu Khanh Nhan. Liễu Khanh Nhan là tình nguyện không có, cũng không đồng ý người có tâm tư do dự.

Yêu chính là yêu, không thương chính là không thương, cho dù thống khổ cũng sẽ không đau xót.

Là người mình thích liền dùng toàn bộ sức lực giữ lấy, mà ngay cả liếc mắt nhìn người khác cũng không cho phép. Hắn cho rằng mấy người bọn họ bị ăn dấm chua, nhưng chính Liễu Khanh Nhan mới là thùng dẫm lớn nhất!

Bất quá như vậy chứng tỏ Liễu Khanh Nhan thật sự thích hắn, nếu không sẽ không thèm để ý, cũng sẽ không nói lời kịch liệt như thế!

"Ngay cả ta ở bên cạnh ngươi không làm gì, cũng sẽ không đả thương ngươi, cả cơ hội này cũng không cho ta?"

Đôi mắt màu tím của Tử Hiên nhìn thẳng Thanh Viễn, không có bất kỳ thương tiếc.

"Đúng vậy, như vậy cũng không được. Ta đã lựa chọn Khanh Nhan thì sẽ đối với hắn toàn tâm toàn ý. Nếu như ta còn tiếp nhận ý tốt của ngươi, chính là chấp nhận cho ngươi chờ đợi, đây cũng là nói cho ngươi một cơ hội. Đồng thời cũng cho những người bên ngoài biết ngươi là người sẽ thay thế Khanh Nhan sau này. Ta cũng như là một chân đứng hai thuyền."

"Cái này thì có gì, ta cũng không để ý. Ta chỉ muốn......"

"Đợi đã! Ngươi không thèm để ý, nhưng ta lại để ý. Ta đã yêu mến Liễu Khanh Nhan nên phải đối xử tốt nhất, nếu như ngay cả cảm giác an toàn tối thiểu nhất cũng không có, ta còn có tư cách gì đến với Khanh Nhan. Còn có rất nhiều người tốt, nhưng chỉ cần có Khanh Nhan là được, trên đời này không ai thay thế được vị trí của hắn."

Thanh Viễn đã khóc không thành tiếng.

"Ta chưa bao giờ nghĩ tới muốn thay thế hắn."

"Ta hiện tại pháp lực vô cùng yếu ớt, nếu là trước kia gặp phải người hướng ta lấy lòng cũng sẽ không có ai có cái kết cục tốt."

Thanh Viễn ngẩn người, sau đó đột nhiên ửng đỏ hai gò má.

"Vậy ngươi vì cái gì đối với ta không giống như vậy, kỳ thật......"

"Bởi vì pháp lực của ngươi cao hơn ta rất nhiều, đây mới là đáp án thực sự. Ta không có tâm tốt như ngươi. Ban đầu nếu như ngươi không có trị liệu tốt thương thế của ta, nội đan của ngươi đã bị ta lấy đi rồi......"

Có cần tàn nhẫn như vậy không. Thanh Viễn che mặt. Hắn không muốn nghe, hắn cái gì cũng không muốn nghe. Đều là giả, hết thảy là giả.

Tử Hiên đứng dậy, trả tiền. Hắn đi vài bước lại lộn trở về, nói với Thanh Viễn nằm ở trên bàn khóc.

"Chớ đem tất cả đau thương đổ trên người Khanh Nhan nhà ta. Ta đã hạ một đạo linh lực ở trên người hắn, nếu hắn bị tổn thương thì những đau thương trên người hắn cũng trở lại trên người của ta."

Thanh Viễn gạt lệ cười khổ.

"Ngươi suy nghĩ nhiều, hắn là người của chủ nhân. Chủ nhân sau mấy vạn năm mới động tâm một người, nếu ta tổn thương hắn chính là phản bội chủ nhân. Chủ nhân là tính mạng của ta, ta sao có thể phản bội chủ nhân."

"Như thế là tốt."

Dứt lời liền đi, không nhìn tới Thanh Viễn một cái.

Ở phía sau, Thanh Viễn nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tử Hiên kiên quyết rời đi, nước mắt lòa xòa.

Chẳng lẽ thật sự phải buông tay. Chủ nhân nói những lời kia đến tột cùng là nói với ta, hay là tự nói với mình. Ta phát hiện ta sai rồi, chủ nhân......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.