Băng Cơ nhìn ra lo lắng của Huyền Minh. Hắn nhìn ra xà yêu đối với Khanh Nhan không có ý tứ kia, người hắn thích là một người khác. Hắn cũng không làm khó chuyện nhà người khác, liền thoải mái với Huyền Minh.
"Không cần lo lắng, tu vi của hắn có thể ngang với ngươi. Hiện tại hắn có thể cùng ngươi kề vai sát cánh."
Những lời này có tác dụng rất lớn, nhưng câu sau của Băng Cơ lại làm cho Huyền Minh bình tĩnh không được.
"Chỗ đó, hắn không có khả năng ra được."
"Đây là ý gì?"
Huyền Minh có chút kích động, cũng có chút phát điên, muốn xách cổ Băng Cơ. Băng Cơ là người phương nào, sao có thể để cho hắn làm càn như vậy.
"Ta cũng nói đủ nhiều. Được rồi, hiện tại chúng ta làm ít trao đổi đi. Ta đã nói cho ngươi biết mà ngươi cái gì cũng chưa nói, không công bằng. Khanh Nhan vừa rồi hỏi ngươi cái gì, ngươi chỉ cần nói rõ ràng. Ta cũng sẽ đem chuyện của Tiểu Ngư Nhi nói chi tiết."
"Sao ta tin tưởng được điều ngươi nói chính là thật sự?"
Huyền Minh vẫn còn có chút hoài nghi. Hắn trước kia còn có thể không cần cố kỵ, nhưng bây giờ không giống nữa, cái gì cũng không có, bạc nhược yếu kém.
"...... Như vầy đi. Ta có thể nói bọn họ ở nơi nào, hơn nữa còn có thể chỉ dẫn các ngươi tìm được bọn họ. Nhưng với điều kiện, các ngươi cũng phải đem ta đến nơi ngươi đã nói. Các ngươi thấy thế nào, xem như giao dịch."
Đôi mắt màu tím của Tử Hiên hiện lên một tia tà mị.
Ngón tay dài nhỏ vuốt những sợi tóc màu trắng. Hắn cầm vài sợi vê trên đầu ngón tay, để tùy ý vài sợi tóc chầm chậm rơi xuống.
Băng Cơ cười đắc ý, bộc lộ ý tứ nguy hiểm. Xà yêu có lá gan thật lớn, dám uy hiếp Khanh Nhan.
Tử Hiên tà mị âm hiểm cười nói.
"Ngươi cảm thấy mấy câu của ngươi đáng để chúng ta trả giá lớn như vậy sao? Quá xem trọng mình rồi."
"Một cái giá lớn? Ta không muốn nói, các ngươi giết ta cũng vậy sẽ không nói. Các ngươi cảm thấy không công bằng, vậy các ngươi có thể tìm người khác chỉ chỗ bọn họ đi. Ta không cản trở!"
Huyền Minh thật là đắc ý.
Trừ phi bọn họ thật sự không muốn tìm hai người kia. Hắn cũng chỉ có thể đánh cuộc một lần.
Huyền Minh đánh cuộc địa vị hai người kia trong lòng Liễu Khanh Nhan. Nếu để ý sống chết của hai người kia vậy sẽ không để ý yêu cầu của hắn.<HunhHn786>
Rất nhanh, Huyền Minh liền biết ý nghĩ của mình là chính xác.
"Được. Ta đồng ý, nhưng ngươi cũng phải giúp chúng ta tìm được bọn họ. Nếu như ngươi không có làm được, việc ngươi muốn cũng không thể thực hiện."
Không có bất kỳ trợ giúp nào sẽ không vô duyên vô cớ cứu người. Thất tín đồng nghĩa với lừa gạt. Đối với lừa gạt cũng sẽ không nương tay.
"Được."
Mặt Huyền Minh lạnh như băng, hiện lên một nụ cười quỷ dị.
Kỳ thật chỗ Huyền Minh biết lần trước Khanh Nhan cũng đã nhìn thấy qua. Khi Huyền Minh đến Thương Ngô Chi Uyên tu luyện trong lúc vô tình nhìn thấy, có thể nói là hoàn toàn trùng hợp. Thấy nguy hiểm nên Huyền Minh nhượng bộ lui binh, Lạc Hồng Bụi pháp lực cao thâm không thể trêu chọc. Nhưng chỗ này là chỗ Huyền Minh tu luyện nên hắn quen thuộc tình cảnh chung quanh là đương nhiên.
"Trong này?"
Đúng là lầu các lần trước Liễu Khanh Nhan đã nhìn thấy khi đến Thương Ngô Chi Uyên.
Tử Hiên cảm thấy lầu các này đúng là hợp ý hắn. Tương lai hắn sẽ tạo ra lầu các như chỗ này để sống cùng Khanh Nhan.
"Làm sao vậy?"
"Hình như đã từng thấy? Các ngươi có thể thấy sao? Lần trước bọn họ không tin ta nói, thật kỳ quái."
Mặc Dạ nhìn thấy lầu các này thì sắc mặt lạnh như băng.
"Ảo cảnh đã bị xóa, tất nhiên ai cũng có thể thấy. Lầu các đó chính là Lưu Vân Các, chỗ con hồ ly này đã tạo ra. Năm đó Ngọc Uyên từ trên trời xuống đã ở đây, mỗi ngày ở trong này vui đùa. Sau đó bởi vì Ngọc Uyên rời đi, ngươi liền đem cái Lưu Vân Các phong ấn như thế. Ngươi không thích hắn thì thôi cả chỗ trước kia hắn đã ở cũng đặt ở nơi này. Ngươi cho rằng lầu các bị chôn vùi là có thể chôn vùi tất cả!"
Mặc Dạ như muốn gây sự. Nếu không phải rất khó chịu, hay quá thịnh nộ, với tính cách Mặc Dạ sẽ cực ít nói chuyện.
"Cái này, cái này... là của ta à. Xem ra thật đúng là không tệ...... Á á......"
Ánh mắt Khanh Nhan lạnh lùng nhìn tới, tâm tình Tử Hiên đang vui vẻ lập tức bị diệt sạch sẽ.
"Khanh Nhan cái kia.... Ta thật không biết.... thật không biết ta... trước kia hỗn đản như vậy. Khanh Nhan nếu giận đánh ta được không. Đừng... Khanh Nhan đừng bỏ ta......"
"Bỏ đi! Giận ngươi, cũng chỉ mình ta khó chịu. Hiện tại ta muốn tìm Hồng Trần, không có thời gian dư thừa để ý ngươi."
Liễu Khanh Nhan rõ ràng là giận rồi, mặt lạnh bước đi.
Băng Cơ mỉm cười, rõ ràng nhìn có chút hả hê.
Về phần Mặc Dạ, lời nói đã có hiệu quả, tâm tình không tệ, đi theo phía sau Liễu Khanh Nhan.
Huyền Minh thì không nói lời nào, có vẻ không hiểu lắm. Bốn người này nhìn vào thì rất hài hòa, nhìn kỹ lại là có tranh phong. Họ dùng lời nói đả kích nhau nhưng chỉ cần tu chân giả nói một câu, nhíu mày một cái tất cả đều trở lại bình yên.
Ba người này đều có tình cảm với Liễu Khanh Nhan. Liễu Khanh Nhan không chỉ tỏ ra không biết, cũng không ngăn cản, ngược lại có vẻ âm thầm tiếp nhận cả ba nam nhân là sao? Còn hai nam nhân đang tìm kiếm nữa?
Chuyện này có gì đó không đúng. Hắn luôn nghĩ tình yêu là hai người, dù là nam nhân với nam nhân hay nam nhân với nữ nhân, như hắn và Tiểu Ngư Nhi. Sao có chuyện.... Huyền Minh cảm giác đầu óc mình có khả năng suy nghĩ quá nhiều. Ngàn vạn lần không cần tưởng tượng cái dạng kia.
Rất nhanh họ đã tới chỗ lầu các. Hồng Trần đúng là đang nằm trên ghế dài phía trước lầu các, hình như đang ngủ.
"...... Hồng Trần?"
Giọng hơi chút cất cao, Liễu Khanh Nhan đã đi lại rất gần. Nhưng Lạc Hồng Bụi không có bất kỳ phản ứng nào. Liễu Khanh Nhan ngồi xổm xuống, nhìn hắn gần trong gang tấc. Sắc mặt của hắn rất bình thường, thần sắc trầm tĩnh như nước, hai tay của hắn đặt ở trên bụng, rất là chỉnh tề.
"Hắn làm sao vậy?"
"Hồn phách của hắn đều ở đây, nhưng trạng thái rời rạc, cùng thân thể như gần như xa. Hiện tại ý thức vẫn còn, chỉ là không thể mở to mắt nói chuyện cùng ngươi."
Băng Cơ kiểm tra mạch đập cho Lạc Hồng Bụi, sau đó nói ra phán đoán.
"Ngươi nói vậy hắn vẫn có thể nghe được ta nói chuyện?"
"Hẳn là có thể, bất quá......"
Tử Hiên nhìn chung quanh một lần, kỳ quái là ở trong Lưu Vân Các lại không có người, Minh Vũ cũng không ở trong này. Nhưng trong phòng ngủ, phòng khách rõ ràng có người sử dụng, phòng bếp còn bày thức ăn gì đó.
Lầu hai tất cả đều là tro bụi có thể sặc chết người. Hắn chỉ tùy ý nhìn nhìn. Bên trong bố trí trang nhã, bài trí đều là vật tinh xảo quý giá. Ngay cả tranh trên vách cũng đều là quý hiếm.
Tử Hiên cũng hiếu kỳ trước kia hắn cùng Khanh Nhan ở chỗ này có lưu lại vật gì hay không. Nhưng hắn đã thất vọng vì không có, cái gì cũng không có. Ngay khi chuẩn bị rời đi, hắn nhìn thấy gian phòng bên trong, kỳ quái là cánh cửa không phải dùng khóa, mà là một trận hình không lớn không nhỏ.
Cái trận hình không khó với hắn. Nội tâm Tử Hiên cũng sinh ra một ý tưởng kỳ quái. Hắn cảm thấy chỉ cần mở cánh cửa này ra, hắn có thể biết rõ chuyện trước kia.
Trí nhớ bị phong ấn ngàn năm trước, còn có người bị lãng quên....