Đây là cảm giác đầu tiên mà tất cả mọi người tiến vào cảm thấy.
Dãy núi cát màu vàng trải dài, cao ngất, dốc cực kỳ thẳng đứng.
Trong này bầu trời là mờ nhạt giống như sẫm tối. Nhưng ai cũng biết, Hồng Hoang không có đêm tối hay ban ngày rõ ràng, chỉ là như vậy.
Cực ít cỏ cây, nguồn nước không tồn tại. Nếu không có mang đủ lương khô và nước uống, tới nơi này chắc chắn phải chết đói chết khát. Rất nhiều người lúc tiến vào phát hiện vấn đề này, không có kinh nghiệm, hơn nữa không phải ai biết cũng sẽ nói ra. Bởi vì như vậy có thể giảm bớt đối thủ cạnh tranh. Thậm chí có đấu võ, không cho liền trực tiếp đoạt.
Những môn phái tới nơi này cũng mang theo một ít hành trang, bất quá đa phần đều là đồ vật chứa pháp khí.
Đường đi hẹp dài, bùn đất cũng vàng, có vài bụi cỏ nhỏ xuất hiện thu hút tầm mắt mọi người. Có người ùa lên hái linh thảo. Một lát sau bụi đất bay tứ tung cũng không còn thấy linh thảo đâu.
“Không phải linh thảo đâu. Ta có thể nhận ra, ven đường có không biết bao nhiêu.”
Tử Hiên cười nhạt. Chỉ một bụi cỏ dại mà đoạt thành như vậy, nếu gặp linh thú thì còn đến mức nào.
“Bọn họ mới đến đã cảm thấy trong này đều là thứ tốt, ở đâu còn quản cái khỉ gió gì. Nếu lần đầu tiên tới sợ là chúng ta so với bọn hắn càng kém hơn.”
Minh Vũ nói.
“Mọi người tận lực đi cùng nhau, đừng tách ra, đã có người bắt đầu chú ý tới chúng ta.”
Liễu Khanh Nhan nhắc nhở mấy nam nhân bên cạnh. Kỳ thật Băng Cơ đã sớm phát hiện, chỉ là hắn căn bản khinh thường những người này.
Hơi chút chú ý cũng có thể thấy vài môn phái nhân lực đông đảo, người ngựa cờ xí phô trương.
Nhóm của Liễu Khanh Nhan cũng thật sự quá rêu rao. So với những người ăn mặc đơn giản ở đây, quần áo bọn họ đều là chất liệu thượng đẳng.
Tử Hiên, một thân màu tím hoa mỹ. Áo rộng thùng thình bay phất phơ trong gió. Ngũ quan tinh xảo, đôi mắt màu tím lúc nào cũng lộ ra yêu mỵ. Phàm nhân ở đâu gặp qua người có dung mạo bực này. Tuy nói phi lễ chớ nhìn, nhưng vụng trộm nhìn cũng không phải ít. Mà chỗ mi tâm của hắn có một bảo thạch màu tím thể hiện thân phận yêu tộc, không người nào dám tiến lên nói cái gì.
Băng Cơ với mái tóc trắng, y phục thuần trắng, thanh dật thoát trần. Vẻ mặt lãnh đạm, tay cầm quạt phe phẩy uy nghiêm nói không nên lời. Nam tử như vậy có ai nhìn mà quên.
Mặc Dạ có mái tóc đen, đôi mắt vàng kim. Ngũ quan như điêu khắc, rõ ràng tuấn mỹ bất phàm lại lãnh khốc vô cùng. Toàn thân phát ra hàn khí, vừa xuất hiện là có thể chế trụ toàn cục.
Minh Vũ thì áo xanh, tóc xanh, đôi mắt cũng xanh, trời sinh khác thường. Tuy có gương mặt đáng yêu, thường xuyên mỉm cười, nhưng chỉ cần không có Khanh Nhan, nụ cười ngọt ngào sẽ biến thành nụ cười ác ma, đẫm máu quỷ dị.
Hồng Trần như tên của hắn. Một bộ y phục màu hồng, như tiên rơi xuống phàm trần, nhất cử nhất động đều thoát ra thần thái xinh đẹp, phong tình vạn chủng. Chỗ mi tâm là một chấm son đỏ chót. Người này trời sinh đúng là hồng nhan như lửa, can trường như lửa, khiến người ta rung động.
Về phần Liễu Khanh Nhan từ khi ra khỏi Tháp Ngàn Yêu cả ngoại hình và khí chất có chuyển biến thật to lớn. Dung mạo vẫn như trước kia, chỉ là đường nét càng thêm sắc sảo. Đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng càng thêm thâm thúy, ẩn giấu năng lực vô tận. Liễu Khanh Nhan vốn cực kỳ trắng, hiện tại có thể nói là trắng hơn tuyết, có chút phát sáng như bạch ngọc, trân châu thượng đẳng. Một bộ y phục trắng, tóc búi cài ngọc trâm, hai sợi tua cờ màu trắng dài đến eo, không gió mà bay. Mi tâm là một đóa hoa sen màu xanh lục, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.
Những người khác đều là tuấn mỹ phi phàm, khí vũ hiên ngang, trong mắt những tu chân giả và các đại môn phái chỉ có Liễu Khanh Nhan là người bình thường.
Trong số bọ họ có người dung mạo tà mị dị thường, trong lòng mọi người đều nghĩ yêu ma rõ ràng dám công khai đến Hồng Hoang, quả thật đáng giận đến cực điểm.
Mà toàn thân Liễu Khanh Nhan tỏa ra linh khí, xem ra sắp phi tiên, có người hâm mộ cũng có người ghen ghét.
Về phần Tiểu Bạch trong bộ đồ màu đen trùm kín thì làm cho người ta có một cảm giác thần bí. Dáng người gầy gò, bước chân rất nhẹ nhàng. Người này giống thầy tế hoặc là người của bộ lạc thần bí nào đó. Tóm lại ngay cả người cường hãn cũng e ngại, đại đa số người trốn tránh Tiểu Bạch.
Không có bất kỳ bụi đất, quần áo sạch sẽ như vậy, sắc mặt cũng bình thường. Đó hẳn là những người có tu vi thâm hậu. Một số người khác thì nói bọn họ rất giàu có mang theo đầy đủ nước ngọt cùng lương khô.
Có thể nói chỉ qua vài ngày chịu gió thổi, phơi nắng, lặn lội đường xa, mặt mũi mọi người đều đầy tro bụi, quần áo cũng vô cùng bẩn, sắc mặt xanh xao.
Liễu Khanh Nhan và mấy người này, sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái không nói, bước đi còn nhanh như bay.
Vì thế khiến mọi người chú ý, có thể nói là cây to đón gió.
Đáng tiếc chính là Mặc Dạ cùng những người khác không chút nào phát giác, nội tâm Liễu Khanh Nhan lo lắng. Vì dù sao Liễu Khanh Nhan cũng là phàm nhân, không giống với Mặc Dạ có tu vi thâm hậu, không sợ những người này. Không chỉ là hắn, mấy người còn lại cũng là một bộ không sợ trời không sợ đất. Có lẽ bình thường họ hoành hành ngang ngược thành quen, đối với mấy phàm nhân này xem như con kiến hôi, chưa từng để vào mắt. Nhưng bọn họ không biết là cũng bởi vì bọn họ chủ quan sơ sẩy, đưa đến nguy cơ cho Liễu Khanh Nhan trước nay chưa từng có.
Bởi vì liên tục đi hai ngày không nghỉ, lúc vào cửa Hồng Hoang, Liễu Khanh Nhan cảm thấy có chút mệt, đã kêu mấy người dừng lại nghỉ ngơi ăn một chút lại đi tiếp.
Mấy người họ chọn một chỗ bằng phẳng ven đường để nghỉ.
Tử Hiên nịnh nọt nhặt mấy tảng đá, sau đó từ trong không gian tùy thân lấy ra tấm vải sạch sẽ trãi cho Liễu Khanh Nhan ngồi. Mấy người còn lại chỉ nhìn, rồi tự tìm chỗ có thể ngồi xuống.
Sau đó.
Trước mấy cặp mắt nhìn trừng trừng của mọi người, Tử Hiên lại từ không gian lấy ra nồi chén đũa muỗng, một ít rau dưa cá thịt,... tóm lại làm người xem hoa cả mắt.<HunhHn786>
“Ngươi biết mấy cái này? Ngươi khi nào thì học được, ta vì sao lại không biết?”
Lạc Hồng Bụi trợn tròn tròng mắt, như là thấy được quái vật.
“Ngạc nhiên sao, cứu ngươi thì ta cũng biết. Tử Hiên ta đây có năng lực nhiều không đếm được, chỉ là các ngươi không biết mà thôi. Khanh Nhan chờ một chút, ta làm món ngon cho ngươi ăn. Hừ hừ, về phần các ngươi, ở một bên xem mà học hỏi nha.”
Tử Hiên tiểu nhân đắc chí.
Minh Vũ rất là hoài nghi. Tử Hiên kia mười ngón không dính nước, biết làm món ăn ngon sao? Quỷ cũng không tin.
“...... Ta nhớ lần trước Hồng Trần nướng thỏ...... Ta ăn xong liền cả đời nhớ kỹ. Ta từ nay về sau không ăn thỏ nướng nữa.”
Minh Vũ bĩu môi.
“Hừ hừ, đó là những người kém cỏi mà thôi. Cũng không phải tất cả mọi người đều vô tích sự như vậy.”
Tử Hiên rất đắc ý.
Liễu Khanh Nhan liếc mắt nhìn. Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhưng có chút kinh ngạc.
Cũng không thể ngờ Tử Hiên biết làm món ăn......
Nói ra ai cũng sẽ không tin, đối với mấy nam nhân ở đây mà nói, mấy thứ này không biết làm cũng không đáng để ý. Mấy người này cũng cười nhạt, có thể nói là rất xem thường. Chỉ đến khi Liễu Khanh Nhan thấy Tử Hiên quơ lấy một cái nồi để lên bếp lò bằng mấy cục đá, bếp lò đã nhóm lửa, thì không thể không tin.
Khi Hồng Trần nhóm lửa có thể nói làm mọi người hôn mê bất tỉnh, là bị khói làm cho ngạt thở......
“Cái này... thật đúng là không biết ngươi khéo tay nha......”
Lạc Hồng Bụi nóng mặt. Ánh mắt Khanh Nhan sáng ngời rất chú tâm. Thời điểm hắn làm hư chuyện thì nhớ rõ ràng như vậy, lúc hắn làm tốt sao Khanh Nhan không thể hiện nhiệt tình.
Tử Hiên cười cười, xuất ra cái sạn xào rau, còn bỏ thêm một ít củi. Hắn liếc nhìn mấy khuôn mặt rầu rĩ nói.
“Rửa rau cũng quan sát, thật sự là không kiến thức. Chưa thấy qua mỹ nam xào rau à!”
“......”
Thật sự chưa thấy qua!
Trong lòng mọi người đều nói như thế.
Liễu Khanh Nhan có thể nói thức ăn này mùi rất thơm. Mùi hương theo gió thổi đi làm những người xung quanh chỉ có nuốt nước bọt, âm thầm ngồi ở xa nuốt lương khô. Họ mang nước ngọt tới cũng không dám uống nhiều, vậy mà người kia lại lấy rửa rau. Thật là quá phung phí nước quý giá.