Đại Thúc Có Yêu Khí

Quyển 3 - Chương 19: Dục Ma Tông và Hợp Hoan Phái (3)



Đi lại gần nửa canh giờ đã không còn yên tĩnh.

Mấy người Liễu Khanh Nhan không phải nhóm đến trước nhất, xem như nhóm chính giữa.

Khi đến một ngã tư đường, đã nghe phía trước có người tức giận mắng to.

Ở con đường chính giữa, ở rất xa có một con thú màu đen, uy phong lẫm lẫm, không giống bình thường. Đó là một con ngựa, bốn chân dài vô cùng.

Ở một con đường khác cũng thấy một ít sói với hai mắt sáng như tia lửa. Có hơn mười tu chân giả mặc quần áo sáng màu, ngự kiếm phi hành, dùng pháp khí đánh mấy con sói.

“Là linh thú?”

Có người kinh hô không nhỏ.

Mấy con sói nhìn rất lớn.

Mấy người khác nhìn ra mục đích của bọn họ, liền hô to.

“Đây là chúng ta thấy trước, các ngươi không thể đoạt!”

“Hắc hắc, vật này là thú ở Hồng Hoang, cũng không phải của riêng ai, ta sao lại không thể đoạt.”

“Các ngươi là phái vô sỉ, rõ ràng dám đoạt vật trong tay chúng ta!”

Một đám người ồn ào không yên.

Những người này dùng nhiều khí lực vây đánh mấy con sói. Mấy con sói bị giết chết toàn thân không có một chỗ nguyên vẹn. Lớp da lông cũng bị đao kiếm đâm gần như nát. Bất quá con sói này cũng không giống sói bình thường.

Lần này bọn người kia đã giết chết ba con, một số đã chạy mất.

“Chúng ta ra lực nhiều nhất, nội đan linh thú là của chúng ta.”

Những người tham gia truy đuổi lên tiếng phân chia con mồi. Người xuất nhiều lực lấy nội đan. Có người nói muốn da thú, còn có người phân chia thịt. Một đám người đến tranh đoạt, đều vui mừng vì có phần. Đây chính là giải pháp khẩn cấp.

Chờ bọn họ phân chia xong, lúc này con đường bên kia xuất hiện hơn mười mấy con sói điên cuồng chạy đến. Những con sói vừa rồi nếu cho là lớn, như vậy những con hiện tại phải gọi là khổng lồ. Những bước chân mạnh mẽ làm chấn động cả không gian.

Mặc Dạ nghĩ cũng không nghĩ liền ôm eo Liễu Khanh Nhan bay lên giữa không trung. Vài người khác lúc này cũng phi thân lên cao.

Thấy bọn họ như vậy, những người còn lại đều cầm lấy pháp khí bay lên giữa không trung quan sát. Chỉ còn những kẻ không có năng lực, lập tức bị những con sói hung dữ vồ lấy. Chúng dùng móng vuốt phá lồng ngực, cắn cổ, có kẻ trực tiếp bị một móng vuốt chụp chết!

Chỉ cần một con sói này cũng đủ làm náo động đến long trời lở đất. Lần này là hơn mười mấy con làm mọi người trở tay không kịp. Chỉ thế này thì vẫn chưa hết, càng có nhiều bầy sói từ trong các ngã đường chạy ra. Trong nháy mắt liền đem những tu chân giả cùng người các đại môn phái chưa kịp phản kháng chịu thê thảm.

Phía dưới là tiếng giết chóc, tiếng kêu thảm thiết, thân thể bị nghiền nát, tiếng sói tru không ngừng.

Máu văng ra tung tóe, mặt đất bị nhuộm đỏ, khắp nơi là mảnh vụn thân thể, còn có nội tạng tanh tưởi. Đợi cho tất cả người trên mặt đất bị giết chết hết, những con sói to lớn lần nữa trở lại hai con đường cũ. Bụi đất lại bay lên mù mịt.

Hồng Hoang.

Đây là Hồng Hoang.

Giết chóc, lãnh huyết tàn nhẫn, vô tình.

Trên mặt đất không có chỗ có thể đặt chân, khắp nơi là mùi máu tươi tanh tưởi. Người còn sống đều tim đập nhanh không thôi, lúc này mới ý thức được Hồng Hoang khủng khiếp.

Nhưng bọn họ cũng biết rõ, đây chỉ là mới bắt đầu mà thôi.

“Đi!”

Tử Hiên nói. Bọn họ cũng nhìn thấy con đường thứ hai trước mắt linh thú là nhiều nhất. Mục đích của bọn họ tới trong này là tìm bảo bối cùng pháp khí. Thường thường chỗ nguy hiểm nhất chính là nơi pháp khí cùng linh thú nhiều nhất.

“Chúng ta chọn đường chính giữa. Lần trước ta đã đi qua đường chính giữa một lần, cũng cách nay ba trăm năm. Ta nghĩ mình biết một chút ở đâu nguy hiểm, ở đâu có đồ vật tốt.”

“Được, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con.”

Băng Cơ cũng muốn biết Hồng Hoang thế nào. Minh Vũ không có ý kiến gì. Về phần Tiểu Bạch trong bộ áo choàng màu đen vẫn đi theo, cũng không biết vì cái gì, những ngày này không có nói chuyện, một đường trầm mặc.

“Được, bất quá nơi nào quá nguy hiểm đừng tiếp cận. Chúng ta chỉ là tới tìm bảo vật, không phải đến mạo hiểm.”

Liễu Khanh Nhan còn chưa hết bàng hoàng vì cảnh máu me vừa rồi.

“Đại thúc, nói như thế nào thì thế đó đi.”

Minh Vũ ở một bên cười hì hì.

Mấy người họ cũng không có dừng lại, liền lựa chọn đường chính giữa mà đi.

Những người còn sót lại cũng cân nhắc mấy phen. Có người vào chỉ là vì tò mò, có thể tìm được pháp khí coi như là vận may. Họ cũng không muốn vì pháp khí mà toi mạng. Lựa chọn của bọn họ lúc này cũng quan hệ trọng đại đến tồn vong sau này.

Chỉ có Dục Ma Tông và Hợp Hoan Phái chết cũng không hối cải, thấy Liễu Khanh Nhan lựa chọn đường chính giữa, không có bất kỳ do dự liền lựa chọn đường chính giữa.

Cuối cùng đường chính giữa được chọn nhiều nhất.

Không đi tranh thủ, vĩnh viễn không có cơ hội.

“Sao? Vừa mới nghe bọn dâm nữ đi câu dẫn. Mấy ả Hợp Hoan Phái chỉ có vậy. Còn tưởng rằng có thể thành công, vậy mà phải thất bại thảm hại.”

Một nam tử yêu mỵ nói.

Mà bên cạnh của hắn là một đám yêu mỵ, toàn thân đầy khí dâm mỹ, không phải thái độ ôn nhu, thì chính là lãnh khốc kiên quyết. Mỗi người đều tuấn mỹ.

Đám người kia đều là nam tử. Một đám nam tử mặc quần áo đỏ, trên mặt thêu hoa. Chẳng những không có diễm lệ tục khí, ngược lại tăng thêm vài phần quý khí.<HunhHn786>

Người nói chuyện chính là một nam tử nhìn có vẻ trong sáng có chút nghịch ngợm, đôi mắt đen nhìn như đơn thuần.

Bề ngoài của bọn họ có được do thuật thái bổ, nhưng cũng không phải như những tiểu quan đầy tục khí. Bọn họ chính là dùng khí chất hấp dẫn ánh mắt người xung quanh.

Bọn họ yên lặng theo dõi diễn biến. Đầu tiên là để Hợp Hoan Phái đi thử trước. Sau đó lại đi nghe ngóng như thế nào, như vậy mới có thể tìm phương thức hiệu quả nhất.

“Đúng như mọi người đoán, không có bất kỳ khác biệt nào. Hợp Hoan Phái để đại sư tỷ dâm nữ Mị Nhi đi câu dẫn. Người kia trúng kế, bất quá mấy người xung quanh hắn xác thực rất lợi hại. Như dâm nữ đã nói, nam tử áo tím chỉ hừ nhẹ liền phá tan mị thuật của ả. Xem ra không phải người tầm thường, mọi người phải chú ý. Tu chân giả kia xác thực là người yếu nhất trong bọn họ, hơn nữa trên mình có tiên khí.”

Nam tử thanh tú nhịn không được liếm liếm môi.

“Thật muốn ăn quá. Ta đoán linh khí của hắn còn tinh khiết, mùi thơm trên người hắn còn giữ nguyên.”

“Ôi......”

“Ta muốn ăn. Còn chưa có gặp qua người có thân thể mang linh khí loại này. Nhìn hắn như vậy, ăn vào tu vi của chúng ta không chỉ tăng một bậc đâu.”

“Đúng thế, nhưng ta nhìn ra mấy nam tử kia thật sự rất lợi hại, chúng ta không phải đối thủ của bọn họ. Nếu như không cẩn thận cũng sẽ bị bọn họ giết chết. Bọn họ cũng không phải người lương thiện, nhưng bọn họ mới thật sự là món ngon.”

Có người nói xen vào.

Nhóm người này rất lợi hại, đối với bọn hắn mà nói chính là cực phẩm trong cực phẩm, đại bổ trong đại bổ.

Nếu có thể ăn tất cả hẳn là tốt.

“Đáng tiếc, bọn họ thật sự rất lợi hại. Ta cũng nhìn ra quan hệ của bọn họ là gì. Bọn họ đều thích tu chân giả kia. Những người này chúng ta không thể ra tay, chọc giận họ, chúng ta không còn mạng sống, chỉ có thể lựa chọn tu chân giả. Cũng may trên người hắn linh khí đầy đủ, ít nhất có thể đủ cho ba người chúng ta.”

Nam tử thanh tú nuốt nuốt nước miếng.

Kỳ thật Mặc Dạ mới là mục tiêu cao nhất, nhưng do lực lượng chênh lệch thật sự là quá lớn.

Nói thật ra, mấy người Dục Ma Tông còn có lý trí. Không phải thứ mình có thể muốn thì châm chước lùi một bước, lựa chọn đối tượng tương đối dễ ra tay. Đám người kia mặc dù là thái bổ, nhưng bọn họ biết cái gì nhẹ cái gì nặng.<HunhHn786>

“Như vậy, chúng ta liền lựa chọn tu chân giả, nhưng người bên cạnh hắn đều quá lợi hại, xem hắn như bảo bối, bảo vệ cũng rất tốt, chúng ta không dễ ra tay.”

Có người lo lắng nói.

“Không có việc gì, ta đã nghe ngóng kỹ càng, đám dâm nữ tâm tư quá cao, các nàng không chỉ muốn tu chân giả, còn muốn mấy người bên cạnh hắn. Thật sự là không biết trời cao đất rộng. Chúng ta đi theo phía sau của bọn họ, đợi cho bầy dâm nữ của Hợp Hoan Phái xuất chiêu, chúng ta liền bắt đầu ra tay, cố hết sức đem những người kia dẫn đi. Chúng ta tuy không phải đối thủ của bọn họ, nhưng chút công phu đó là có thể. Chúng ta không cần người cao nhất, chỉ chọn người có thể dễ dàng thành công mà thôi.”

Nam tử thanh tú đề nghị.

“Tốt lắm, Thanh Minh nói không sai. Chúng ta lần trước không phải cũng nghe lời ngươi. Chủ ý của ngươi cực kỳ tốt, mỗi lần chúng ta đều thành công.”

“Cứ làm như thế, trước tiên không cần phải hành động thiếu suy nghĩ, đợi các nàng ra tay chúng ta bắt lấy cơ hội ra tay. Đúng rồi Thanh Minh, ngươi ăn xong có thể chừa cho chúng ta một chút, đừng một mình ăn sạch toàn bộ.”

Hắn dùng đầu lưỡi hồng hồng liếm láp. Đẹp vô cùng, cũng giống như một con rắn độc.

“Tất nhiên, ta sao quên các ngươi, các ngươi cứ yên tâm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.