“Ca ca, ca ca, ta là A Lý. Nếu như ta không phải A Lý, như vậy nói cho ta biết ta là ai. Ca ca trả lời ta, ca ca......”
A Lý nằm trên mặt đất tuyệt vọng bất lực hò hét.
A Nô lành lạnh nhìn hắn, nói.
“Ngươi không phải A Lý của ta. A Lý của ta đã chết rồi. Ngươi bất quá là xương sườn lấy ra từ thân thể ta mà thôi. Ngươi chỉ là một bộ phận của ta. A Lý đã chết rồi, dù là ai cũng không có cách nào thay thế, ngươi không phải A Lý của ta.....”
A Lý bi thương cười to, trong mắt lộ vẻ tuyệt vọng.
“Thì ra ta chỉ là một cây xương sườn của ca ca. Ta còn không biết trời cao đất rộng cho mình là A Lý. Thì ra ta cái gì cũng không phải. Tại sao phải nói ra, vẫn giấu kín không được sao. Để cho ta mơ mình là A Lý, chẳng lẽ không được sao. Ca ca vì cái gì mỗi lần đều đối với ta tàn nhẫn như vậy......”
Thân thể đang không ngừng chảy máu, đau đớn không ngừng gia tăng, không có cảm giác miệng vết thương khép lại, không có dấu hiệu lần nữa thức tỉnh. Thần trí A Lý bắt đầu mơ hồ, ý thức của hắn đã lâm vào mê man.
Ca ca, ta cũng là A Lý của ngươi. Ca ca sao không luyến liếc chứ......
Trên mặt đất, A Lý chầm chậm nhắm mắt lại, nhưng trong lòng của hắn vĩnh viễn không cam tâm.
A Lý cứ như vậy chết.
A Nô không có liếc nhìn. Tất cả chú ý của hắn đều đặt vào việc nhặt nhạnh mấy mảnh xương vỡ ở trên mặt đất. Hắn nhặt lên từng mảnh, cẩn thận, thật cẩn thận. Mỗi một mảnh đều sợ dính bụi, còn cầm đến bên miệng thổi.
“A Lý, ca ca tìm ngươi trở về, A Lý đừng giận ca ca......”
“Hắn đã điên rồi.”
Minh Vũ nói ra.
“Không có. Hắn còn tỉnh táo. Có lẽ từ trước cho tới nay hắn chính là sống như vậy.”
Băng Cơ nói.
Minh Vũ cảm thấy kỳ quái. Một cây xương sườn có bộ dáng đệ đệ lại không thích bằng cái đầu lâu xấu xí à!
“Vậy đệ đệ bị hắn đẩy xuống kia tính là cái gì. Chẳng lẽ đệ đệ của hắn so với xương sườn của hắn còn quan trọng hơn sao?”
“Đệ đệ của hắn chính là trời của hắn, là tất cả của hắn. Đệ đệ đã không còn, hắn còn muốn xương sườn làm cái gì.”
Liễu Khanh Nhan giải thích.
“Nguy rồi, trời sáng.”
Tiểu Ngư Nhi ở một bên kinh hô.
Đồng thời tất cả yêu ma trong tháp giống như rơi vào trong nồi nước sôi, nôn nóng bất an.
Lúc này, bốn phía đột nhiên vang lên âm thanh đinh tai nhức óc.
Liễu Khanh Nhan nhìn về phía âm thanh phát ra. Không chỉ có đằng sau, phía trước, bên phải, bên trái, toàn bộ đều phát ra tiếng vang. Những vách tường nổ tung, tất cả đầu lâu trong tháp đều bị nghiền nát như cái đầu lâu trên tay A Nô.
Nhiều mảnh vụn rớt xuống, một cái lỗ hình cầu xuất hiện.
Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, nháy mắt đại điện sáng ngời tựa như ban ngày.
Mà A Nô lúc này cũng héo mòn không ít. Hắn chán chường ngồi ở trên ngai vàng nhìn mọi người. Giống như cười mà không phải cười, mặt là trắng bệch, có loại cảm giác âm trầm khủng bố nói không nên lời.
“Chuyện gì xảy ra? Từ từ nói không cần phải gấp, từ từ nói.”
Huyền Minh trấn an Tiểu Ngư Nhi đang nôn nóng. Tiểu Ngư Nhi như vậy đích xác là có chuyện gì đó sẽ xảy ra.
“Chuyện này kỳ thật ta cũng là vừa mới biết. Bởi vì thời điểm chứng kiến cái đầu lâu bị nghiền nát, những hồn phách giữ cửa liền truyền vào đầu yêu ma chúng ta chút tin tức. Nói khi tia nắng ban mai vừa đến, sẽ có hào quang chiếu vào. Ngày mai là ngày có ánh nắng mạnh nhất trong năm, phong ấn của Tháp Ngàn Yêu đã không còn tồn tại, cũng không thể giữ chỗ này thành cực âm hàn. Khi tia nắng ban mai vừa đến, tất cả yêu ma trong tháp sẽ bị đốt cháy tan thành mây khói.”
Bởi vậy, Tiểu Ngư Nhi mới nóng nảy bất an.
Liễu Khanh Nhan nhắc nhở.
“Huyền Minh không phải có cái Nhiếp Hồn làm sao. Ngươi cũng có thể chui vào đó. Chúng ta sẽ đem ngươi đưa đến một chỗ chí âm các ngươi sẽ an toàn.”
“Không được. Ta đã thử qua.... nhưng vào không được. Cái tháp này giống như khống chế tất cả yêu ma không thể đi ra ngoài. Ngươi cũng thấy đó, nhiều lỗ hổng đã mở ra, nếu có thể đi ra ngoài, những yêu ma đã sớm ra khỏi. Có thể là bởi vì chúng ta làm bậy quá nhiều nên nhận lấy báo ứng, phải bị trừng phạt.”
Tiểu Ngư Nhi cười khổ.
“Ta cho rằng rốt cục có thể giải thoát rồi, có thể cùng Huyền Minh ở chung một chỗ. Không nghĩ tới cố gắng lâu như vậy, kết quả là tránh không được cái chết.”
Tiểu Ngư Nhi thổn thức một hồi, vô vọng nhìn đỉnh đầu, ánh sáng như nước trút xuống.
“Ai nói!”
Huyền Minh nổi giận đùng đùng vỗ vào mông Tiểu Ngư Nhi.
“Ta không cho ngươi chết, làm sao ngươi có thể chết. Chúng ta còn chưa có ở cùng nhau, tiểu hỗn đản dám không chịu trách nhiệm, muốn trốn đi à. Ngươi có phải nghĩ cứ như vậy vứt bỏ ta. Ta cho ngươi biết chỉ cần Huyền Minh còn một ngày, ý nghĩ đó của ngươi cũng không có thể thực hiện! Tiểu Ngư Nhi nghe cho kỹ đây. Ta không cho phép ngươi chết, dù là Diêm Vương muốn mạng của ngươi, hắn cũng không thể đem ngươi đi! Biết rõ chưa, sống tốt cho ta, đừng nghĩ loạn!”
“Biết rồi. Ta cũng nghĩ cùng Huyền Minh ở chung lâu dài, ta không muốn chết đâu.”
Nhưng bây giờ, hắn không có đường khác để đi.
Tiểu Ngư Nhi lặng lẽ nhìn Liễu Khanh Nhan, hy vọng người này có thể trợ giúp hắn. Mấy người bên cạnh kia kiêu căng vô cùng, căn bản sẽ không có khả năng giúp, duy nhất có khả năng cũng chỉ có Liễu Khanh Nhan.<HunhHn786>
Huyền Minh tựa hồ nhìn ra Tiểu Ngư Nhi lo lắng, vuốt đầu của hắn an ủi.
“Yên tâm, còn có ta, ngươi không cần lo lắng. Hết thảy đều để ta chống lưng.”
Huyền Minh nhìn về phía Liễu Khanh Nhan, lại nhìn nhìn những người bên cạnh có sắc mặt không lương thiện.
Còn không biết Huyền Minh có ý gì, bọn họ chính là ngu ngốc rồi. Minh Vũ là người đầu tiên phản đối. Hắn đã sớm không vừa mắt Huyền Minh. Tuy hắn cũng là có người mình thích, nhưng lôi kéo đại thúc nhà hắn hỗ trợ là ý gì. Đại thúc nhà hắn mà vì người khác làm việc sao, cho rằng đại thúc nhà hắn bao dung thì khi dễ sao?
Minh Vũ thở phì phì, ngăn phía trước Liễu Khanh Nhan.
“Ngươi có ý gì có thể nói với ta, không cần phải mỗi lần có việc đều tìm đại thúc. Đừng tưởng rằng đại thúc tâm địa tốt là có thể tùy ý chi phối đại thúc. Nói cho ngươi biết không có khả năng đâu!”
Minh Vũ rất là vênh váo tự đắc.
Bất quá thái độ này Băng Cơ lại đồng ý. Khóe miệng hắn cong lên ngạo mạn nhìn Huyền Minh.
Mà Mặc Dạ thì không nói lời nào, bất quá nhìn Huyền Minh cũng không thân thiện.
“Thật không?”
Huyền Minh cười khẽ, tựa như căn bản cũng không đem Minh Vũ để vào mắt.
“Ngươi cảm thấy ta nói với Liễu Khanh Nhan, cũng sẽ nói với ngươi giống vậy sao? Hơn nữa lời nói của ta, ngươi không nhất định có thể làm chủ, nhưng hắn lại có thể.”
Minh Vũ á khẩu không trả lời được. Đúng, ở chổ này Liễu Khanh Nhan mới là người có quyền quyết định thể, nhưng là bên người sư băng cơ cái mặc đêm liền không hội đồng ý. Minh Vũ bị thua đi đến một bên ngồi.
Băng Cơ ở một bên cười như không cười nhìn Huyền Minh. Huyền Minh vờ như chưa phát giác.
Chỉ là không đợi Huyền Minh mở miệng, Liễu Khanh Nhan đã đáp ứng.
“Nếu đã như vậy, ta sẽ hết sức. Nếu không thể, ta đây cũng không có phương pháp chống lại ý trời.”
Liễu Khanh Nhan đáp ứng làm Băng Cơ kinh ngạc. Khanh Nhan sao thích chõ mũi vào chuyện người khác như vậy chứ. Biết rõ là phiền toái sao còn đáp ứng. Chẳng lẽ là đầu óc hồ đồ.
Huyền Minh biết có được lời hứa của Liễu Khanh Nhan sự tình đã xem như hoàn thành hơn phân nửa. Những nam tử bên cạnh Liễu Khanh Nhan đều là kỳ tài tuyệt thế, họ sẽ không thể không bỏ ít lực. Đây còn không phải là chuyện dễ dàng sao. Bất quá Huyền Minh cũng không phải kẻ tham lam.
“Nếu như thế, ta nói lời cảm tạ trước. Không biết có thành công hay không, chỉ cần bọn ta có thể bước ra khỏi chỗ này. Sau này, nếu như ngươi có chuyện cần có thể gọi ta một tiếng, bất cứ lúc nào ta cũng hỗ trợ, nếu như chuyện đó trong khả năng ta có thể làm.”
Có người nghĩ một đằng nói một nẻo, dùng lời nói để lừa gạt người khác giúp mình. Nhưng Liễu Khanh Nhan lại biết rõ Huyền Minh nói được làm được.
Huyền Minh cao ngạo như vậy không thể nói dối.
“Được.”
Huyền Minh đã xem như đi trên đường cùng, nếu không ra tay giúp, bị ghen ghét cũng không phải là một chuyện tốt. Liễu Khanh Nhan tin tưởng, cho dù mình không đáp ứng, Huyền Minh cũng sẽ nghĩ hết cách khiến mình đáp ứng.