An Dật bị Thẩm Trác Hi đột nhiên ôm lấy thắt lưng, dở khóc dở cười, màn này ở đâu ra vậy a? Vỗ vỗ lưng y, giúp y nằm lại, chỉ chỉ bình giữ nhiệt mình mới mang vào, “Cháo bí đỏ, dì Ngô sáng nay đặc biệt nấu”.
Thẩm Trác Hi nằm trên giường, lại xấu hổ, không biết nên dùng biểu tình nào để đối mặt với An Dật, hôm qua mình lại làm chuyện quá phận như vậy, chui vào trong chăn, len lén đưa mắt nhìn An Dật, đang múc cháo vô chén, thoáng thấy y đang nhìn hắn, nhướng mày, cho y một nụ cười nhẹ.
Lật đật lui vào chăn, cảm giác được An Dật đang cười y, An Dật múc cháo xong đã thấy y co mình trong chăn, phòng này tuy mở máy điều hoà, dù sao hiện tại cũng là mùa hè, y thích tự ngược, cũng đừng lấy chăn chứ hả.
“Dậy, đánh răng rửa mặt đi”. Giật chăn ra cười nói.
Thẩm Trác Hi đỏ mặt ngồi dậy, tác động đến chỗ tư mật, vẻ mặt bỗng chốc vặn vẹo, thắt lưng cũng không dùng lực được, toàn bộ đều nhắc nhở y, hôm qua đã xảy ra chuyện gì. An Dật vừa đặt tay vào thắt lưng, muốn đỡ y, Thẩm Trác Hi liền run lẩy bẩy.
An Dật vui vẻ, hình như hôm qua rõ ràng là y cưỡng mình a, mặc dù người chiếm tiện nghi là mình, nhưng y cũng đừng làm cho mình giống như một tên sắc ma chứ, chạm vào thắt lưng y mà thôi. Người rõ là thẹn thùng như vậy, thật không biết hôm qua vì sao lại hành động lớn mật đến thế. Ý xấu lại lên, chẳng những không rút tay ra, ngược lại càng táo tợn vòng qua thắt lưng y, còn không khách sáo sờ soạng chỗ mẫn cảm bên hông y, vui vẻ nhìn Thẩm Trác Hi run rẩy càng lợi hại hơn.
Dìu y xuống giường, vô tình quét mắt đến vết lốm đốm trên drap giường, tưởng là drap không sạch, nhìn kỹ một chút ra là vết máu, không hiểu vì sao lại đột nhiên cảm thấy diễm lệ như xử nữ lạc hồng.
Thẩm Trác Hi phát hiện An Dật khác thường, theo tầm mắt hắn nhìn lại, thấy vết máu thưa thớt, tự nhiên cũng biết là cái gì, phút chốc đỏ mặt, vươn tay kéo chăn, muốn che khuất dấu vết xấu hổ này, nhưng thắt lưng mềm nhũn khuỵ xuống, làm An Dật đang dìu y cũng suýt té, may mà An Dật kịp thời bám vào giường, ổn định hai người, chú ý tới khuôn mặt Thẩm Trác Hi đỏ đến sắp xuất huyết, bật cười.
“Đợi lát nữa gọi y tá đến đổi lại”. An Dật không có hảo ý sáp tới bên tai y nói.
Thành công ức hiếp người bệnh một phen, y mắc cỡ đến không dám nhìn thẳng mình nữa, tâm tình vui vẻ lên. Nhìn y bước đi hai chân run rẩy, cũng không cách nào hoàn toàn khép chân lại được, cuối cùng sau khi lưõng tâm phát hiện là ai ức hiếp y ra thảm như thế, dìu y tới toilet nhỏ trong phòng, để y chống tay vào lavabo, rồi đi ra ngoài. Nghĩ Thẩm Trác Hi sẽ không thoải mái khi bị nhìn thấy dáng vẻ y vệ sinh và đánh răng.
Đến khi An Dật buông y rồi đi ra ngoài, Thẩm Trác Hi mới thở ra một hơi, vừa rồi bị An Dật chọc đến thiếu chút nữa ngay cả hô hấp cũng ngưng, dần dần mới phát hiện, hai chân đau nhức không thôi, hoàn toàn không chút khí lực, mềm nhũn, mới đi vài bước, cũng khiến y đầu đầy mồ hôi, quan trọng là mỗi bước đi đều dẫn đến nơi đáng thẹn phía sau truyền đến từng cơn đau đớn, ðặc biệt nơi nhập khẩu trướng đau không thôi.
Thẩm Trác Hi giải quyết xong thì ra ngoài, An Dật lại không có trong phòng bệnh, đành tự mình bước từng bước một vịn tường chống đỡ thân thể quay về giường, lúc thật vất vả nằm ngả lên giường, toàn thân cũng sắp hư thoát như vừa chạy mấy ngàn mét.
Thân thể vẫn rất mệt mỏi, sau khi biết An Dật không có chán ghét y, an tâm, mơ mơ màng màng muốn ngủ, nghe thấy tiếng cửa đóng lại, miễn cưỡng mở mắt nhìn, là An Dật, tiếp tục nhắm mắt muốn ngủ, lại bị An Dật kéo dậy.
“Ăn điểm tâm rồi ngủ tiếp, ha?” Dìu y dựa vào người mình, cầm chén cháo bí đỏ đã hơi nguội trên tay, cười, “Hay là muốn tôi đút anh?”
Một câu cuối cùng làm Thẩm Trác Hi đang buồn ngủ cũng bị doạ chạy, tự mình nhận muỗng trên tay An Dật rồi múc từng muỗng trong chén cũng trên tay An Dật đưa vào miệng.
Ân, ngọt ngọt mềm mềm phi thường ngon, bí đỏ được nấu rất nhừ, không nhịn được lại múc một muỗng nữa, bất tri bất giác ăn hết cả chén, muỗng cuối cùng muốn đưa vào miệng, lại bị An Dật nắm tay, đưa vào miệng hắn.
“Quả thật rất ngon, dì Ngô trước kia sao lại không làm cho tôi ăn nhỉ”. Vừa oán giận như một đứa nhỏ, vừa lấy muỗng trên tay Thẩm Trác Hi, thu dọn chén bát.
“Sau này tôi nấu cho cậu ăn…” Thẩm Trác Hi tự nhiên liền nói tiếp câu này.
An Dật sửng sốt, “Được đó, xoay người qua đi”.
“Hả?” Dường như không rõ An Dật đang nói cái gì, phát ra âm tiết nghi hoặc. Lấp đầy bụng rồi nên không mệt mỏi lắm, khí lực cũng đã trở về được chút ít.
“Tôi nói anh xoay người qua nằm sấp trên giường”. An Dật lặp lại lần nữa.
Không hiểu ý nhưng vẫn thuận theo xoay người nằm sấp, sau đó liền cảm thấy tay An Dật đặt trên lưng y, đến khi An Dật đi xuống kéo quần y, thoáng cái nhảy dựng, hai tay kéo quần đỏ mặt.
An Dật nhìn động tác này của y, thấy giống như mình sắp cưỡng gian y, thật sự không nhịn được bật cười, “Làm gì đây? Ngoan ngoãn nằm sấp xuống”.
Nhìn thấy tuýp thuốc trên tay An Dật, nhất thời hiểu ra, đỏ mặt lầm bầm làu bàu quay lại ngả xuống, nhưng khi An Dật cởi quần y, rồi cởi quần lót, vẫn là toàn thân căng thẳng, chôn mặt giữa gối, hiện tại là ban ngày ban mặt a, phía sau An Dật nhất định có thể thấy rõ ràng.
An Dật cố ý đứng bất động, dùng ánh mắt phi lễ y từ trên xuống dưới, nhìn thấy vết máu bầm trên đùi y, mặc dù biết không phải mình gây ra, lại vẫn cảm thấy hợp với tiểu huyệt sưng đỏ kia của Thẩm Trác Hi, nhìn thế nào cũng là bộ dáng bị giày vò thật thê thảm.
Đầu ngón tay quệt thuốc thoa vừa rồi đặc biệt đi hỏi bác sĩ, mới đụng tới giữa đùi y, Thẩm Trác Hi đã phát ra thanh âm kỳ quái, “Là cái gì? Lạnh…” Sau đó cắn gối không lên tiếng nữa.
“Tin tôi, anh vẫn là đừng biết thì tốt hơn”. An Dật cười trả lời, không dừng tay, đầu ngón tay hơi đâm vào mật huyệt sưng tấy, mới đưa vào chút xíu Thẩm Trác Hi đã kêu lên một tiếng đau đớn, chắc là đụng tới miệng vết rách rồi.
Biết y đau, vẫn không thể dừng được, lại quệt một lớp thuốc, đưa vào trong, lại từ từ đi vào một chút, tỉ mỉ thoa, lặp đi lặp lại như thế, theo ngón tay không ngừng ra vào, tiểu huyệt cũng mềm ra, làm cho một ngón tay ra vào rất dễ dàng, đem hơn phân nửa thuốc cũng đưa vào bên trong. Không ngừng xoay tròn ngón tay, biến hóa góc ðộ, không bỏ qua một chỗ nào, thoa lên cẩn thận, ngón tay có thể sờ thấy rõ tiểu khẩu hơi rách ra bên trong tràng bích.
An Dật thật vất vả thoa thuốc cho y xong, Thẩm Trác Hi quả thực cảm thấy như từ trong hồ nước đi ra, toàn thân đều là mồ hôi, một nửa là đau đớn, một nửa lại là hưng phấn. Nơi đó hôm qua rõ ràng bị ðối xử thô bạo, An Dật bất quá chỉ là thoa thuốc mà thôi, cái gì cũng không làm, cư nhiên có cảm giác, đặc biệt là lúc ngón tay An Dật đảo qua một điểm nào đó, khoái cảm trong nháy mắt chạy qua khiến Thẩm Trác Hi không thể phủ nhận, thân thể y cư nhiên có cảm giác với sự đụng chạm của An Dật, minh chứng tốt nhất chính là hạ thân đã lén lút ngẩng đầu, vừa nghĩ vậy Thẩm Trác Hi hận không thể buồn chết trên gối luôn cho rồi, đỡ phải mất mặt.
Tư thế nằm sấp duy trì như cũ không dám xoay người, sợ bị An Dật phát hiện biến hóa đáng xấu hổ kia, trộm nhìn lại, An Dật đang lau tay, ngón tay thon dài dính chất lỏng màu trắng, có vẻ cực kỳ dâm mỹ.
An Dật thấy Thẩm Trác Hi vẫn nằm bất động cũng không đi lật y xoay lại, chỉ chăm chú nhìn nơi vết thuốc lộ ra màu sắc trong suốt, sách, vẫn thật mê người a, khiến cho người ta có loại xúc động muốn nhào tới. Cũng mặc kệ cái mông trần của y, trực tiếp kéo chăn lên, để y đi làm đà điểu, vuốt vuốt mái tóc mềm lòi ra, tâm tình thật tốt đi về nhà.
An Dật ở lại thì y cảm thấy e lệ xấu hổ, An Dật đi thì cảm thấy bên người trống rỗng đến khó chịu, giữa đùi lành lạnh, buồn bực chôn đầu trên gối, sắp hết không khí mới nghiêng đầu hít thở, rốt cuộc có thời gian xét lại những chuyện y đã làm hôm qua, trên người rất đau, trong lòng lại phi thường thỏa mãn, nghĩ tới An Dật từng ôm y, xâm phạm y, thằng nhỏ đã ngẩng đầu kia lại thức tỉnh vài phần, vội vàng ngăn mình nhớ tới hồi ức mặt đỏ tim đập kia, lần xuống dưới kéo quần lên, chậm rãi xoay người, thả lỏng thân thể thở phào nhẹ nhõm.
Từ ngày hôm qua trên tháp truyền hình gặp được An Dật bắt đầu, hết thảy tựa như một giấc mộng, biết An Dật hiểu lầm mình muốn tự sát, kỳ thật y chỉ muốn thử loại cảm giác mà thân thể một người sẽ có trước khi chấm dứt tính mạng của mình, khi đó cha chính là như thế này, không biết trước lúc ông nhảy xuống thì nghĩ điều gì, có nghĩ tới mẹ không, có nghĩ tới y không, là tuyệt vọng đến mức nào mới có thể khiến ông vứt bỏ nhiều người như vậy mà nhảy xuống.
Lúc y ngồi trên đó trong đầu nghĩ rất nhiều, nhưng cuối cùng dừng lại tại lần đầu nhìn thấy thân ảnh như tinh linh của An Dật, rồi lại biến thành khuôn mặt An Dật ôn nhu tươi cười, y còn có người yêu vẫn chưa yêu đủ, sao đành lòng đi chết chứ, dù không được đáp lại, cùng hắn hô hấp chung bầu không khí của một thành phố y cũng đã cảm thấy cao hứng rồi. Nhất thời không nhịn được mạo muội gọi điện cho An Dật, kết quả chính là kinh hỉ bất ngờ, hắn cư nhiên cũng ở chỗ này, này có coi là một loại nhân duyên không?
Đại khái trời cao cũng thương hại y nhỉ, vào ngày giỗ của cha y, có được người y yêu nhất, ít nhất là thân thể của hắn. Ngày này ba năm trước đây y mất đi người cha đáng kính, ba năm sau cùng một ngày tại cùng một chỗ đưa người y yêu tha thiết tới, là cha dẫn dắt y đến nơi đây.
Có thể tự tay nấu cơm cho An Dật ăn, trong lòng hạnh phúc nói không nên lời, thường nói nhìn người mình yêu ăn thức ăn mình làm vì hắn là một loại hạnh phúc, Thẩm Trác Hi thật sự lĩnh hội sâu sắc những lời này. Nhìn hắn thưởng thức tỉ mỉ thức ăn mình làm, thật sự phi thường thỏa mãn, liền muốn cả đời này đều nấu cơm cho hắn ăn. Muốn nhìn hắn nhiều một chút, cùng một chỗ với hắn lâu một chút, không nỡ phá huỷ buổi tối đẹp đẽ này, muốn hắn càng nhiều càng nhiều, cho nên dù bệnh loét dạ dày phát tác cũng không nói, vì An Dật cái gì cũng có thể chịu đựng.
Về phần tai nạn vào bệnh viện thì hoàn toàn ngoài dự liệu của y, sau khi rời An Dật, cơn đau kia dường như không thể chịu được muốn bộc phát, y nhất thời không chú ý chiếc xe đối diện, mới dẫn đến mất khống chế đụng vào cột đèn, bất quá phải chăng y nên cảm tạ lần tai nạn này đây, nếu không như vậy, làm sao sẽ có chuyện kế tiếp. Nói y vô sỉ cũng được, hèn hạ cũng tốt, nói y lợi dụng lòng thương hại của An Dật cũng được, lợi dụng ôn nhu của An Dật cũng tốt, y chỉ muốn cùng một chỗ với hắn, thật sự thật sự rất yêu hắn, so với yêu chính mình còn nhiều hơn, muốn hắn được hạnh phúc, muốn trong hạnh phúc của hắn có y.