Đại Thúc Đích Hạnh Phúc Nhân Thê Sinh Hoạt

Chương 18-3: Năm mới – 3 –



Bữa cơm tối mùng một có thể nói là đang tiến hành trong một bầu không khí quỷ dị, An lão gia tử và ông An cũng trở về, vì vậy các thành viên của cả nhà rốt cuộc đã được ăn bữa cơm đoàn viên, chỉ bất quá Thẩm Trác Hi sau khi bị An lão gia tử trừng thì càng khẩn trương bất an hơn, lại thêm lần trước bị giáo huấn, đối với An lão gia tử cực kì sợ hãi, an tĩnh ngồi kế An Ninh cúi đầu lo ăn cơm của mình, không hề mở miệng đáp lời. Tại sao không ngồi gần An Dật hả? Bởi vì An Dật ngồi sát An lão gia tử, chỉ còn lại có một bên cho y ngồi, y còn chưa ngồi xuống, An Ninh đã chiếm ghế trước, dồn y qua một bên.

Thẩm Trác Hi bất đắc dĩ đành ngồi xa An Dật, thiếu An Dật, Thẩm Trác Hi cũng không phải người duỗi dài tay chọn thức ăn trên bàn cơm, vì vậy chỉ có thể vùi đầu ăn tô cải trắng trước mặt, cúi đầu bới cơm. An Dật tự nhiên gắp thức ăn cho Thẩm Trác Hi, bất quá trung gian còn phải qua An Ninh, thức ăn này nhân tiện trên đường bị cướp vào chén An Ninh.

Mà Văn Dư Bạch thì ngồi bên cạnh Thẩm Trác Hi, mặc dù chưa đến nỗi câu nệ như Thẩm Trác Hi, nhưng cũng không phải người nói nhiều, lẳng lặng mà ăn cơm, thường thường liếc hướng An Ninh, lại thấy An Ninh căn bản là nhìn không chớp mắt, hoàn toàn chỉ lo nói chuyện với An Dật, ngay cả nhìn cũng không nhìn cậu một lần, nhưng thật ra khi An Dật nhìn Thẩm Trác Hi ngẫu nhiên thấy ánh mắt cậu nhìn An Ninh, cười lại với cậu. Văn Dư Bạch trong lòng đau xót, rất hâm mộ Thẩm Trác Hi, càng lộ vẻ trầm tĩnh hơn, có xu thế học tập như Thẩm Trác Hi.

Tiếp theo Văn Dư Bạch là mấy người lính cảnh vệ của An lão gia tử và ông An, bọn họ không quá thân thuộc lớn lên từ nhỏ tại An gia như Văn Dư Bạch, ngồi chung bàn ăn với cấp trên An lão gia tử, hiển nhiên cũng rất thận trọng, ngồi ngay ngắn trên ghế, tuân thủ nghiêm ngặt giáo điều “ăn không nói”, không phát ra thanh âm nào, cần biết có lẽ chỉ vì một câu nói của lão gia tử, đường làm quan của mình sẽ có thể đi đến cùng.

Bên phía lão gia tử tất nhiên là ba mẹ An Dật, hai anh em sinh đôi ngồi giữa, cặp mắt đảo qua đảo lại xoay tròn, nhìn nhìn ông ba mình, lại nhìn nhìn chú út mình thích nhất, muốn chạy tới, lại sợ bị ba nhéo, lại nhìn nhìn những người lớn khác đều không nói lời nào, yên tĩnh hiếm thấy. Ông An vì bảo vệ hình tượng uy nghiêm của mình trước mặt thuộc hạ cũng không nói nhiều, chỉ có bà An nhìn nhìn hai anh em An Ninh An Dật, lại nhìn nhìn Thẩm Trác Hi như một nàng dâu không dám lên tiếng, cùng với bên cạnh là Văn Dư Bạch cũng đột nhiên an tĩnh đến kỳ cục, thở dài nặng nề, đại lễ mừng năm mới gì mà một chút không khí tết cũng không có, mọi người đều như câm điếc, nghiêm túc y chang mở phiên tòa.

An lão gia tử không để ý, nhìn mấy món ăn dạng sốt khá ngon trên bàn chuẩn bị nếm thử mùi vị, cảm thán tay nghề con dâu ông rốt cuộc cũng có lúc tiến bộ, mới vươn đôi đũa hướng món cá hấp ống tre (1), An Dật ngồi bên cạnh đã mở miệng nói: “Ông nội, món này ông phải hảo hảo nếm thử, con cá hồi này tươi lắm, cháu coi Trác Hi mổ cá mà.”

An lão gia tử cứng đờ, phương hướng đôi đũa quay ngoắt, vươn về phía món nấm nồi đậu hủ (2) kế bên món cá hấp đựng bằng ống tre.

“À, đậu hủ cũng không tệ, Trác Hi chỉ dùng canh gà để hầm, đậu hủ rất thấm gia vị.”

An Dật thấy đũa của ông cụ dừng lại giữa không trung, cười ha hả chỉ vào một món khác bên cạnh, “Nếu ông không thích, bằng không thử món ếch nấu nấm hoa(3) này xem, Trác Hi lần đầu tiên nấu món này, nhưng mùi vị cũng khá ngon.”

An lão gia tử chán nản, buông đũa, quay đầu nhìn An Dật cười giới thiệu từng món ăn trên bàn, “Cả bàn thức ăn này không có một món nào không phải anh ta làm sao?”

“Làm gì có, nè, ông nội nhất định phải nếm thử món này, đây là cháu làm.” Vừa nói vừa gắp một miếng chân giò kho (4), đặt vào chén An lão gia tử.

An lão gia tử nhìn nhìn chân giò thơm lừng bốn phía, cuối cùng sắc mặt hơi nguôi giận, gắp đưa vào miệng, “Ngô, mùi vị không tệ” có hơi bất ngờ hỏi, “Cháu biết nấu ăn hồi nào vậy?”

An Dật cười, “Thật ra rất đơn giản, nghiêm ngặt dựa theo tiêu chuẩn để khống chế thời gian nấu và liều lượng gia vị, muốn nấu khó ăn cũng không khả thi lắm a, Trác Hi vừa dạy cháu vừa nấu đó, anh ấy đúng là nhìn chằm chằm vào luôn.” (Dật Dật nấu ăn mà nói y chang quân đội =..=)

Một miếng thịt mắc trong cổ họng An lão gia tử nuốt không trôi, thằng nhóc Tiểu Dật này tuyệt đối là cố tình mà.

“Ông nội…” Giọng điệu hơi làm nũng. (what? who? *ngơ ngác nhìn quanh* Dật sao? *ngất*)

“Hừ.” Trừng mắt nhìn tên kia, tiếp tục nhai nát miếng thịt trong miệng rồi nuốt xuống, không thể không thừa nhận, đối với một kẻ không có thiên phú nấu ăn như An Dật mà nói, mùi vị này cũng là cực ngon rồi, thịt kho mềm mà không nhừ, vừa miệng, còn không có mùi nước tương, so với thức ăn con dâu nấu mấy chục năm nay còn muốn ngon hơn.

Mắt trộm ngó ngó mấy món khác do Thẩm Trác Hi làm, chỉ là y dạy thôi đã có thể làm thành như vậy, không biết chính y nấu mùi vị có thể ngon đến thế nào. Nuốt nuốt nước miếng, không được, đó là người muốn cướp mất cháu ông, không thể vì ham ăn mà cứ như vậy đồng ý, ông còn muốn ôm chắt của An Dật mà.

An Dật thấy ông nội nhà mình tiếp tục ăn chân giò mình kho nhưng không nói nữa, thầm than một tiếng, thật ngoan cố, thấy Thẩm Trác Hi gần như là đang ăn cơm trắng, lại gắp một miếng chân giò, nói: “Trác Hi cũng nếm thử, coi học sinh này học thế nào?”

Dưới cặp mắt nhìn chằm chằm của An Dật, xuyên qua An Ninh, rốt cuộc an ổn rơi vào chén Thẩm Trác Hi, “Mùi vị thế nào?”

“Ừm, rất ngon.” Nhẹ giọng đáp, chiều nay trong nhà bếp, y còn khó hiểu sao đột nhiên An Dật lại muốn học nấu ăn chứ, bất quá có thể nếm được thức ăn An Dật tự tay làm, nói thế nào nhỉ, cảm giác thật sự phi thường hạnh phúc, mặc dù An Dật không phải đặc biệt nấu cho y ăn, nhưng y vẫn cảm thấy vô cùng ngọt ngào, khiến y hoài nghi phải chăng An Dật cho nhiều đường rồi.

“Thiết, thuốc độc, ông cũng nói ngon.” Bên cạnh An Ninh khinh thường khạc ra một câu, vì An Dật không gắp cho hắn, chua xót vô cùng.

An Dật buồn cười lắc đầu lại gắp một miếng bỏ vào chén An Ninh, An Ninh rốt cuộc hài lòng thỏa dạ không dùng ánh mắt ai oán nhìn An Dật nữa. Mới giải quyết An Ninh, đầu kia ông An ho nhẹ một tiếng, bưng cái chén không lên, ý tứ không nói cũng rõ, An Dật cười khổ gắp một miếng khác, “Ba cũng nếm thử, mẹ nữa.” Lần này không đợi bà An đằng hắng, An Dật đã tự giác gắp qua.

“Thư Vân cũng muốn, Thư Phàm cũng muốn.” Hai anh em tha thiết mong chờ nhìn An Dật, An Dật dứt khoát gắp vô chén mỗi đứa một miếng, cả một tô móng bàng trong nháy mắt bị chia ra ăn hết sạch. (Ta thấy tội Dật ca quá, y chang ô sin của cả nhà T~T)

An Dật nhìn ông nội đem chân giò gặm sạch sẽ, còn bộ dáng như chưa đủ mà ngắm mấy món ăn khác, lại không bỏ xuống được mặt mũi, cười thầm, cũng không nói nhiều, vươn đũa thay ông nội gắp món tôm hùm nướng (5) mà ông vẫn ngắm vào chén, lần này thì không chỉ tên đây là Thẩm Trác Hi làm nữa.

Cụ An cũng làm như mình không biết, nhìn nhìn trong chén liền gắp lên đưa vào miệng, nhai qua nhai lại, rồi tự mình gắp một miếng thịt tôm hùm béo ngậy.

“Tiểu Dật nấu thật không tệ, mẹ cũng yên tâm, xem ra sau này giao nhà bếp cho con với Trác Hi được rồi.” Bà An vẻ mặt vui mừng nói.

Trải qua một hồi ầm ĩ, cuối cùng bầu không khí đã có phần sôi nổi hơn, mọi người cũng không câu nệ nữa, bắt đầu nói nói cười cười với nhau, nói về chuyện vui trong quân đội, càng nói càng hăng hái, cuối cùng bữa cơm đoàn viên ngày đầu năm mới rốt cuộc tưng bừng náo nhiệt mà kết thúc, An Dật và Thẩm Trác Hi thêm Văn Dư Bạch giúp bà An dọn dẹp bàn. Bà An cười vỗ vỗ bọn họ, luôn miệng khen là “con ngoan”, lại trừng kẻ đã sớm chuồn ra khỏi phòng ăn nằm trên ghế sô pha. (bít ai rùi đó T~T)

Thẩm Trác Hi ở trong nhà bếp rửa hết một đống chén dĩa lớn, nhìn An Dật đang pha trà, thấy xung quanh không ai chú ý bên này, từ phía sau An Dật ôm lấy hắn, kề sát lại, cọ cọ đầu lên vai hắn. An Dật run tay, thiếu chút nữa đổ nước nóng vào tay mình. Thẩm Trác Hi cuống quít buông hắn ra, khẩn trương kéo tay hắn.

“Có bị phỏng không? Xin lỗi, xin lỗi, phỏng rồi phải không? Anh không phải cố ý.” Gấp đến độ nói năng lộn xộn.

An Dật cười vỗ vỗ lưng y, “Không sao, không phỏng.” Xoay người ôm lấy người không dám gần hắn nữa, cẩn cẩn dực dực cầm tay hắn lật qua lật lại xem xét.

“Xin lỗi xin lỗi…” Vẫn không ngừng xin lỗi, An Dật bất đắc dĩ hôn Thẩm Trác Hi, mới ngăn được y không ngừng nói xin lỗi.

“Em không sao, cho dù thật sự bị phỏng, cũng không cần xin lỗi được chứ?” Lại hôn Thẩm Trác Hi vài cái mới buông y ra, vươn tay vỗ về khuôn mặt y, “Thật ra ông nội em là một người rất dễ ở chung, không cần sợ ông.” (có sao? điểm này cần xét lại >”<)

Xoay người tiếp tục pha trà, lần này Thẩm Trác Hi cẩn thận từ phía sau ôm lấy hắn, cố gắng hết sức không gây trở ngại đến động tác của hắn, y thật sự không lúc nào là không muốn gần gũi hắn, trên người An Dật có một loại lực lượng làm y an tâm, cũng là như thế này, khiến cho mình lộ vẻ vô cùng nhu nhược khi luôn muốn dựa vào hắn.

“Anh vô dụng lắm phải không?” Vùi đầu trên vai, thanh âm buồn bã nhẹ giọng hỏi.

“Anh đã làm rất tốt rồi, tin tưởng em.” Phủ lên tay Thẩm Trác Hi đặt nơi eo hắn, quay đầu lại cho y một nụ cười.

Cầm trà đã pha xong, đang muốn bưng ra ngoài, lại bị Thẩm Trác Hi đoạt lấy. An Dật do dự một lát vẫn là để y tiếp, chỉ nói: “Không cần sốt ruột, từ từ sẽ được, đừng miễn cưỡng.” Hắn hiển nhiên biết ý đồ Thẩm Trác Hi làm như vậy, An lão gia tử đang ngồi trên sopha xem TV mà, trà này bưng cho ai tất nhiên không cần hỏi.

Thẩm Trác Hi lắc lắc đầu, “Cứ để cho anh đi, không sao.” Y đã nói vì để người nhà An Dật tiếp nhận y, vô luận bảo y làm cái gì, sao y lại vì một lần gây khó dễ của An lão gia tử mà bỏ cuộc chứ, dù không được tiếp nhận chín mươi chín lần, y cũng sẽ thử một trăm lần.

Thẩm Trác Hi bưng trà, từng tách một đưa tới tay ông An, bà An ngồi trên sopha phòng khách, hai cụ cười tít mắt đón lấy, cuối cùng mới hai tay bưng tới trước mặt An lão gia tử.

An lão gia tử ngồi trên ghế, cũng không đưa tay nhận, chỉ nhìn y, An Dật sợ An lão gia tử lại làm khó y, định tiếp trà trên tay Thẩm Trác Hi, Thẩm Trác Hi tránh ra, quật cường không chịu để An Dật giải vây giúp y. An Dật đành bất đắc dĩ mở miệng kêu ông nội.

An lão gia tử vẫn không chút động lòng, cuối cùng bà An kêu một tiếng, “Ba…”

“Thế nào? Cả chị cũng thay anh ta nói chuyện?”

“Ba, ngoại trừ việc nó là một thằng bé, thật sự chăm sóc Tiểu Dật rất tốt.”

“Đủ rồi, ta còn muốn ôm chắt của ta nữa.”

“Có Thư Vân Thư Phàm còn chưa đủ sao?” Bà An khuyên nhủ, cặp song sinh bên cạnh đang vùi đầu coi phim hoạt hình, nghe được tên mình thì tò mò ngó qua hướng bên này, “Tụi nó chẳng lẽ không phải chắt của người sao?”

“Điều này làm sao giống nhau?” An lão gia tử híp mắt, dựa dựa ghế sopha, “Nếu như anh chịu để An Dật cùng người phụ nữ khác sinh một đứa con, ta sẽ không xen vào chuyện của hai người, thế nào?”

“Ông nội!” An Dật kinh nộ (kinh hãi và tức giận).

Thẩm Trác Hi hoàn toàn ngây ngốc, để An Dật cùng người phụ nữ khác sinh một đứa con? Để An Dật cùng phụ nữ lên giường? Vừa nghĩ đến y đã lo âu đau đớn, phải đồng ý sao, phải đồng ý sao, chỉ cần gật đầu, ông nội của An Dật sẽ tiếp nhận y? Thế nhưng y phải làm sao chịu được An Dật cùng người khác phát sinh quan hệ, dù chỉ là vì có một đứa con, nghĩ kĩ lại y cũng thấy khó có thể chịu đựng, trái tim đau đớn tựa như bị một con dao cùn liên tục đâm qua lại.

Bất giác lắc đầu, “Không… Không… Cháu không cách nào chịu đựng được…” Tâm thần hoảng hốt, tay không ổn định, mắt thấy chén trà cầm trên tay sắp lật úp xuống.

An lão gia tử đưa tay đón lấy, hừ lạnh một tiếng, “Anh mà dám gật đầu thì lập tức cút ra khỏi nhà ta.” Cầm chắc chén trà trên tay, gạt gạt nắp, nhấp một ngụm trà, ung dung nói.

An Dật khẽ thở ra một hơi, tốt rồi, hắn biết nếu Thẩm Trác Hi đồng ý điều kiện vừa rồi của An lão gia tử, vậy thật đúng là không cách nào vãn hồi, sợ rằng ông nội sẽ không bao giờ tiếp nhận Thẩm Trác Hi nữa. Cụ là một người rất thẳng thắn, không thể chịu được sự bất trung đối với bạn đời, mặc kệ là gặp dịp thì làm lấy lệ hay là lý do nhiệm vụ khác đều không được, ông càng không thể chịu được ủy khúc cầu toàn (*) như vậy. Tốt rồi, tốt rồi, Thẩm Trác Hi cũng không thể chịu đựng được hắn cùng người khác lên giường, hắn thật sự sợ Thẩm Trác Hi gật đầu một cái, chẳng những An lão gia tử không cách nào tiếp nhận y, e rằng trong lòng mình cũng sẽ có vướng mắc.

(*) Ủy khúc cầu toàn (委曲求全): tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, chiều một cách miễn cưỡng.

Thẩm Trác Hi ngớ ra mà ngay cả An Dật ở trước mặt nhiều người như vậy ôm lấy y cũng không hề phản ứng lại, trong đầu chỉ có một thanh âm, này coi như tiếp nhận y rồi?

“Anh đừng có vui mừng quá sớm, anh mà có lỗi với Tiểu Dật một chút thôi, tôi sẽ tách hai người ra ngay tức khác.” Cụ An hừ một tiếng thật mạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.