Đại Thúc Đích Hạnh Phúc Nhân Thê Sinh Hoạt

Chương 2-2: Sở hữu (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Làm sao cô biết được”. Thẩm Trác Hi không nhịn được hỏi, lần đầu tiên nảy sinh hứng thú với người phụ nữ trước mặt.

Tô Doanh cười khanh khách, quả thật là phong tình vạn chủng, tay nâng ly rượu nhẹ nhàng nhấp một ngụm, đôi mắt phượng kia liếc về phía Thẩm Trác Hi ngồi đối diện.

“Chiếc đồng hồ trên tay Thẩm tổng rất đặc biệt, là được đặt làm sao?”. Tô Doanh đột nhiên thay đổi đề tài.

Thẩm Trác Hi xoa chiếc đồng hồ trên cổ tay, cũng không để ý Tô Doanh không nói rõ vì sao cô lại biết là An Dật gọi tới. “Là của một người bạn tặng”.

“Muốn hoàn toàn lĩnh hội được chỗ xuất sắc của đồng hồ Patek Philippe ngài từng có được so với đồng hồ khác, ngài phải làm cho thời gian đảo ngược, trở lại ngày xưa”. Tô Doanh vẫn cười. “Đồng hồ của Patek Philippe chính tôi cũng hy vọng có một người bạn tặng cho tôi một cái đấy”.

Thẩm Trác Hi dù không nhìn ra được giá tiền, đương nhiên cũng biết đồng hồ trên cổ tay mình là của hãng Patek Philippe, kiếm của kỵ sĩ cùng thập tự giá của mục sư kết hợp mà thành ‘Thập tự Calatrava’ làm biểu tượng của hãng Patek Philippe, là vật tượng trưng cho các đại gia hàng đầu thế giới. Lúc An Dật tặng đồng hồ này cho y, cảm giác của y thật sự là thụ sủng nhược kinh, món quà này đối với người có gia thế như Thẩm Trác Hi mà đã có vẻ quá quý trọng rồi, khăng khăng không chịu nhận, An Dật nói là của người khác tặng hắn, bởi vì mặt đồng hồ khá lớn, không thích hợp với cổ tay hơi nhỏ của hắn mới tặng lại cho Thẩm Trác Hi. Thẩm Trác Hi biết lời này của An Dật vô cùng không thật, đồng hồ này vừa nhìn đã biết là đặc biệt chế tạo theo yêu cầu, nếu người khác đặc biệt đặt làm cho hắn, vậy có thể nào đặt một cái rõ ràng không thích hợp với cổ tay hắn. Cuối cùng An Dật làm bộ muốn ném ra ngoài cửa sổ, Thẩm Trác Hi mới nhận lấy.

“Thẩm tổng có biết giá trị của đồng hồ trên tay không?” Tô Doanh hỏi ra một vấn đề có vẻ có chút thất lễ.

“Chắc khoảng một trăm ngàn Mỹ kim (*)“. Đồng hồ bình thường của hãng Patek Philippe giá bán khoảng vừa đến hai chục ngàn Mỹ kim, đồng hồ này là đặt làm, Thẩm Trác Hi cảm thấy tăng giá lên mười lần không sai biệt lắm. Kỳ thật trong cảm nhận là vô giá, của An Dật tặng cho y, cho dù là đồng hồ điện tử, y cũng sẽ coi như bảo bối, huống chi là một tác phẩm nghệ thuật tinh mỹ như vậy.

(*) nguyên văn: Thập vạn mỹ viên: 10 vạn USD, nhưng vì 1 vạn=10000, mất công mọi người phải đổi nên ta đổi dùm luôn, còn USD là Mỹ kim nên ta sẽ đổi luôn thành một trăm ngàn Mỹ kim cho mọi người dễ hiểu, mấy cái giá cả ở phía sau cũng vậy nhé! Chỉ khi xài tiền TQ thì ta sẽ ko đổi mà để nguyên là ‘vạn’ thôi.

Tô Doanh ngồi đối diện giống như rất giật mình, tiếp theo là cười, thậm chí mang theo chút ý trêu chọc.”Giờ tôi lại hơi tiếc thay cho An tiên sinh đã tặng anh cái đồng hồ này”.

Thẩm Trác Hi lấy làm kinh hãi, người phụ nữ này rốt cuộc là ai, tại sao lại ngay cả chuyện này cũng biết, chẳng lẽ đồng hồ trên tay có chỗ nào khác thường.

“Năm ngoái trong những thương nhân hàng đầu thế giới, lấy một năm kim ngạch lợi nhuận để tính, An Dật với một triệu ba ngàn vạn xếp hạng thứ ba thế giới, đồng hồ này vốn là Patek Philippe đặc biệt thiết kế cho top 3 thế giới, mỗi chiếc của ba người đều không giống nhau, trên thế giới độc nhất vô nhị chỉ một chiếc này, nếu như lấy đi đấu giá ít nhất cũng trên một triệu Mỹ kim. Thế nhưng tuyệt không ai đem nó đi bán, có thể nói nó là vô giá”. Tô Doanh chậm rãi nói, “Cho nên chiếc đồng hồ này là của An Dật, tôi sẽ không nhìn lầm”. Một câu cuối cùng cực kỳ chắc chắn.

Thẩm Trác Hi thoáng cái mơ hồ, y thật hoàn toàn không ngờ An Dật lại đem thứ trân quý như vậy tặng cho y. Đối với chuyện trước kia của An Dật, y cũng chỉ dừng lại ở thương nhân thông minh tuyệt đỉnh, về phần một năm hắn có thể có bao nhiêu lợi nhuận y cũng không cố ý đi hỏi thăm, y thích chính là con người An Dật này, dù là hắn không một xu dính túi y cũng đều thích, cho nên hoàn toàn không để ý thân phận địa vị. Bây giờ xem ra ngược lại là y không xứng với An Dật a.

Trong lòng, Thẩm Trác Hi đại khái cũng rõ ràng, Tô Doanh này chỉ sợ là vì đồng hồ mới đoán được quan hệ giữa An Dật và y, sau đó thử thăm dò y một chút. Nếu như không phải người có quan hệ đặc biệt, y thật nghĩ không ra có ai lại đem vật có ý nghĩa kỉ niệm như thế tặng người khác, Thẩm Trác Hi nghĩ, dù cho là người yêu, e là cũng sẽ không tặng cho đối phương.

“Đúng là An Dật tặng tôi”. Đối với mối quan hệ với An Dật, Thẩm Trác Hi cũng không có ý đặc biệt che giấu, đương nhiên cũng sẽ không đi tuyên truyền khắp nơi, y còn chưa biết An Dật có thái độ gì với việc công khai quan hệ của họ. Nhưng nhìn An Dật kéo tay y trên đường phố cũng không giống muốn ra sức giấu diếm.

Tô Doanh vẫn bảo trì vẻ tươi cười ôn hòa cũng không nói nữa, mà là dùng ánh mắt ám muội quan sát Thẩm Trác Hi từ trên xuống dưới. “Người ta nói người đàn ông độc thân hoàng kim, thì ra lại là đã có người ấy rồi, nếu tin tức truyền ra, sợ là làm rất nhiều cô gái phải khóc lóc đây”.

Thẩm Trác Hi vừa không phủ nhận cũng không thừa nhận, chỉ không ngừng vuốt ve đồng hồ trên cổ tay.

“Nếu như đối thủ là An tiên sinh, trái lại cũng khiến người ta thua tâm phục khẩu phục, quả thật có mị lực khiến cho người khác phải vì anh ta mà khuynh đảo điên cuồng”. Tô Doanh nói xong không dây dưa gì nữa liền tiêu sái mà đi.

Để lại Thẩm Trác Hi đứng ngốc tại chỗ cười khổ, y có thể ở trước mặt người khác cây ngay không sợ chết đứng mà nói y xứng với An Dật, thế nhưng lúc chỉ một mình, y lại cảm thấy mình nhỏ bé như thế, với An Dật xuất sắc hoàn mỹ như thế, mình từ nhỏ được người người khen ngợi tâng bốc dường như không đáng một đồng. Cởi chiếc đồng hồ y vẫn coi như trân bảo ra, y không xứng đeo nó.

An Dật mở cửa, nhìn thấy Thẩm Trác Hi thất hồn lạc phách đứng ở ngoài, không nói hai lời, trực tiếp đem đồng hồ nắm chặt trong tay đặt vào tay An Dật, xoay người muốn đi. Lúc An Dật phản ứng lại y cũng đã đi vài bước rồi, An Dật vội vàng kéo y lại.

“Làm sao vậy?” An Dật từ phía sau vòng qua eo Thẩm Trác Hi, nhẹ giọng hỏi.

“Tôi…” Cảm giác được sau lưng truyền đến nhiệt độ cơ thể ấm áp của An Dật, thân thể cứng đờ do đứng ở ngoài cửa hồi lâu của Thẩm Trác Hi dường như hơi khôi phục một chút ấm áp.

“Hửm? Làm chuyện gì có lỗi với tôi rồi?” An Dật vẫn ôm lấy y, kéo y vào nhà, trực tiếp đè trên cửa như vậy, ngữ khí bất thiện hỏi. Đáng tiếc Thẩm Trác Hi nhìn không thấy mặt An Dật phía sau mình mang theo ý cười, hiển nhiên đây là chọc y.

“Làm sao có thể”. Thẩm Trác Hi vội vã quay đầu muốn giải thích với An Dật, tiếc rằng cả người bị An Dật áp trên cửa không thể động đậy.

“Vậy tại sao lại đem cái này trả lại cho tôi, không thích thì vứt đi là được, dù sao tôi cũng không thích”. An Dật không quan tâm nói, giống như thứ cầm trên tay không phải trị giá trên một triệu.

“Không phải, không phải. Tôi chỉ là…” Không xứng với nó, Thẩm Trác Hi nói không được.

“Chỉ là cái gì?”

“Vật trân quý như vậy cậu không nên tặng cho tôi”. Mang chút bất đắc dĩ.

“Chẳng qua là thứ ba thế giới mà thôi, có cái gì trân quý, tôi mới không hiếm lạ, nếu anh không vừa ý thì đưa tôi vứt đi là được”.

“Đừng, tôi đeo là được”. Thẩm Trác Hi không biết An Dật nói lời này là an ủi y hay là thế nào, nhưng không hiếm lạ tên tuổi đứng thứ ba thế giới, An Dật mà cũng nói như thế. Nghĩ tới đây không khỏi có chút buồn cười, An Dật chính là như vậy, bề ngoài nhìn nguội lạnh như nước, thực chất bên trong kiêu ngạo vô cùng.

An Dật hạ xuống sau cổ y một nụ hôn, nhưng không chút buông lỏng mà áp y trên cửa, chế trụ tất cả hành động của y, “Miễn cưỡng như vậy, tôi thấy vẫn là quên đi.”

“Không có, tôi rất thích, tôi sẽ luôn luôn đeo”. Bị An Dật hôn rất nhột, không nhịn được rụt cổ lại.

“Trước bỏ qua đi, lần sau tặng anh cái hạng nhất thế giới”. An Dật không thèm quan tâm nói, coi như hạng nhất này đối với hắn mà nói dễ như lấy đồ trong túi, đưa đồng hồ tới trước mắt Thẩm Trác Hi, “Vốn thứ này không đeo cũng được, có điều nhìn không thấy, chữ trên mặt đồng hồ này dùng pha lê ghép lại”.

Thẩm Trác Hi nhìn kỹ, quả nhiên vì ánh sáng khúc xạ, bên dưới hình như quả thật có chữ, phảng phất chính là tên của An Dật. Hèn chi y từ trước tới giờ không chú ý, chỉ cảm thấy là một ít hoa văn, bởi vì y chưa từng dùng góc độ này để nhìn.

Thẩm Trác Hi đột nhiên phản ứng, vì sao An Dật tặng cho y chiếc đồng hồ này, thật giống như đánh dấu y là vật sở hữu của An Dật, làm ký hiệu trên người y, nói rõ y là, y là người của An Dật. Nghĩ vậy Thẩm Trác Hi không nhịn được đáy lòng nóng lên.

*******

Chú thích:

(1) Patek Philippe: một nhãn hiệu đồng hồ hàng đầu thế giới của Thụy Sỹ, để biết thêm chi tiết, thỉnh vào đây





Ước j mình cũng có 1 cái =..=

(2) nguyên văn: Thập vạn mỹ viên: 10 vạn USD, nhưng vì 1 vạn=10000, mất công mọi người phải đổi nên ta đổi dùm luôn, còn USD là Mỹ kim nên ta sẽ đổi luôn thành một trăm ngàn Mỹ kim cho mọi người dễ hiểu, mấy cái giá cả ở phía sau cũng vậy nhé! Chỉ khi xài tiền TQ thì ta sẽ ko đổi mà để nguyên là ‘vạn’ thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.