Thẩm Trác Hi ngay cả nằm mơ cũng không ngờ sẽ có ngày này, cùng An Dật sống chung? Mỗi ngày đều có thể nhìn thấy An Dật? Y không phải đang nằm mơ chứ. Tiếp theo An Dật bảo hoàng lịch nói hôm nay thích hợp chuyển chỗ, chi bằng ngay ngày hôm nay dọn qua đây đi. Thẩm Trác Hi hiển nhiên là gật đầu đồng ý, lại vì câu sau của An Dật chọc cho đỏ hết mặt lên, An Dật cười hi hi nói với y, hôm nay cũng thích hợp để kết hôn, anh có nguyện ý gả qua đây hay không.
An Dật chở Thẩm Trác Hi trở lại căn nhà trống vắng của y, mặc dù lớn nhưng không có chút nhân khí nào, Thẩm Trác Hi cũng chỉ coi nơi này như chỗ để ngủ vào mỗi buổi tối, trước kia ở nhà y thà rằng ở công ty xử lý công sự, bây giờ y lại là chỉ mong sao mỗi thời mỗi khắc đều được ở bên An Dật. Thu dọn quần áo và đồ dùng hàng ngày đơn giản, đồ vật lớn khác do công ty vận tải chuyển tới biệt thự trên núi của An Dật, Thẩm Trác Hi rốt cuộc dọn qua bắt đầu cuộc sống chung cùng An Dật.
Mãi cho đến buổi tối cùng nằm chung trên một chiếc giường với An Dật rồi, Thẩm Trác Hi mới có chút cảm giác chân thật, y thật sự cùng An Dật sống chung rồi? Nói cách khác sau này mỗi ngày đều có thể nhìn thấy An Dật? Cùng An Dật nằm chung trên một chiếc giường, sáng sớm tỉnh lại đầu tiên nhìn thấy cũng là An Dật. Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp của người bên cạnh cùng cánh tay ôm chặt vòng eo y, Thẩm Trác Hi mới xác xác thực thực mà cảm nhận được đây không phải là đang nằm mơ, An Dật đang nằm bên cạnh y thật.
Mặc dù trước kia họ hẹn hò đều là lăn lộn trên giường, đương nhiên cũng có lúc ôm nhau ngủ, nhưng khi đó y đều sẽ mệt đến mức ngủ luôn, không có thời gian để cảm nhận cảm giác ấm áp như thế, mà hôm sau tỉnh lại An Dật tuyệt đối đã rời giường rồi, cho nên đối với vẻ mặt lúc ngủ của An Dật y có thể nói là căn bản không có cơ hội nhìn thấy. Mà bây giờ An Dật an tĩnh ngủ ngay bên cạnh y, nhờ ánh trãng yếu ớt, có thể mõ hồ nhìn thấy khuôn mặt An Dật, là trẻ trung tuấn dật thế này. Thẩm Trác Hi không nhịn được len lén sáp lại hôn lên môi An Dật, sau đó lại lùi lại, ý thức được mình hôn lén An Dật, khuôn mặt thoắt cái đỏ lên, lẳng lặng nâng tầm mắt lên, An Dật vẫn hít thở đều đặn, chắc là không tỉnh, vì vậy lại hôn lên, lần này là tỉ mỉ mà nhấm nháp hương vị đôi môi An Dật, rất ngọt.
Đến khi Thẩm Trác Hi cảm giác có chất lỏng lành lạnh lăn trên khuôn mặt, mới phát giác mình đang khóc, vì được An Dật ôm, y lại không thể đưa tay lên lau đi, biết đâu An Dật sẽ bị y đánh thức, vì vậy cứ mặc cho nước mắt thấm đẫm gối, Thẩm Trác Hi vừa phỉ nhổ mình có cái gì đáng khóc chứ, vừa không ngừng được nước mắt, lúc ấy An Dật hỏi y có muốn sống chung hay không, y hoàn toàn ngây người, căn bản không có gì kích động, cho tới giờ loại cảm giác chua chát xót xa này mới dâng lên trong lòng, khiến Thẩm Trác Hi thấy ủy khuất nói không nên lời, khóc lóc mãi cũng cứ vậy ngủ thiếp đi, chỉ là giữa mông mông lung lung dường như có ai đó đang hôn lên khóe mắt mình, mơ hồ nghe thấy người kia thở dài nói câu đồ ngốc, đây là đang nói y sao?
Trời còn chưa sáng, Thẩm Trác Hi đã giật mình tỉnh giấc, siết thật chặt người trong lòng mới an tâm lại, thì ra không phải nằm mơ. Vì đã khóc cả đêm, hai mắt rất cay, hơn nữa cơ trên da mặt cũng đều bị căng cứng, Thẩm Trác Hi nhìn bầu trời đen kịt ngoài cửa sổ, cũng chẳng biết mấy giờ rồi, vừa không dám xoay người coi giờ, lại không buồn ngủ, chỉ có thể cứ ngây ngốc mà nhìn mặt An Dật trong lòng, sau đó cực kỳ ngốc cười rộ lên, cọ cọ đầu lên vai An Dật, có thể cảm nhận được mùi hương thơm mát trên người An Dật, không biết là mùi sữa tắm hay là dầu thơm.
Thẩm Trác Hi đang ngửi mùi thơm trên người An Dật, cảm thấy tay An Dật nhúc nhích, sợ đến mức y cứ duy trì tư thế như vậy cứng đờ trên người An Dật, sau đó có thể rõ ràng cảm giác được tay An Dật xoa xoa eo y, sau đó lại giống như nhéo con mèo nhỏ mà nhéo nhéo cổ y khẽ bật cười, cuối cùng là một nụ hôn ôn nhu rơi trên đỉnh đầu.
Hắn phát hiện rồi? Khuôn mặt Thẩm Trác Hi đột nhiên đỏ bừng, bị An Dật phát hiện mình làm hành động mất mặt như vậy, thật giống như thú cưng đang làm nũng với chủ nhân của mình, thật không biết sẽ bị An Dật cười nhạo thế nào.
Nhưng động tác kế tiếp của An Dật làm Thẩm Trác Hi an tâm một chút, An Dật nâng đầu y từ trên vai mình nhẹ nhàng đặt lên gối, sau khi hôn lên mặt y một cái thì yên lặng xuống giường.
Sớm như vậy, An Dật đi làm cái gì? Thẩm Trác Hi len lén mở hí mắt xem động tác An Dật.
An Dật phủ thêm áo khoác, kéo cánh cửa mở ra ban công, cẩn thận không phát ra âm thanh, cũng không mở quá lớn để gió lạnh buổi sáng thổi vào, sau đó rất nhanh khép lại, hắn đi ra ngoài ban công, từ nơi này có thể nhìn thấy cảnh biển ở phía xa xa.
Thẩm Trác Hi nhìn thấy An Dật ra ngoài mới dám mở mắt ra, nhìn đồng hồ, mới chỉ có hơn năm giờ, rất nghi hoặc An Dật dậy sớm như vậy để làm gì, chẳng lẽ là không muốn ngủ cùng giường với y, đại thúc nhà ta lại bắt đầu nghĩ ngợi lung tung.
An Dật đã bắt đầu động tác, thân hình như nước chảy mây trôi, đẹp đẽ nhẹ nhàng mà khoan thai, lấy thắt lưng làm trục, trên dưới uyển chuyển, toàn thân tạo thành một chỉnh thể. Động tác liên tục không ngừng, hàm tiếp hòa thuận, nơi nơi phân rõ hư thực, mỗi một động tác đều nhẹ nhàng bình tĩnh, phiêu dật đẹp mắt nói vô vàn, có ý cảnh bay bổng như đi trên mây.
Đến khi động tác An Dật tạo thành đường cung kiểu hình xoắn trôn ốc, Thẩm Trác Hi có là người thường đi nữa cũng nhìn ra An Dật đang luyện Thái Cực, có điều Thẩm Trác Hi nhìn thế nào cũng cảm thấy An Dật đánh Thái Cực tiêu sái đẹp mắt hơn rất nhiều so với cụ già trong công viên buổi sáng. Không tự giác mà ngồi dậy xem An Dật bắt đầu đi quyền, nhìn An Dật hô hấp bình ổn, đều đặn tự nhiên, chuyên tâm dẫn dắt động tác, mắt theo quyền mà di chuyển, dáng vẻ chuyên chú kia, khiến Thẩm Trác Hi không khỏi có vài phần ghen tị mà nghĩ, nếu An Dật nhìn y như thế này thì tốt rồi.
An Dật đánh đến như si như túy, Thẩm Trác Hi cũng nhìn đến như si như túy, thậm chí ngay cả hô hấp cũng theo tiết tấu An Dật đi quyền, chờ sau khi An Dật hít thở một hơi thật sâu thì thu thế, Thẩm Trác Hi mới phát hiện mình nhìn nhìn đã chạy tới cửa.
An Dật đang cầm khăn lau mồ hôi, nhìn thấy Thẩm Trác Hi đứng nhìn hắn, nhoẻn miệng cười với y, cười đến mức Thẩm Trác Hi mặt đỏ tim đập, trống ngực tăng nhanh, vội vàng lấy khăn trong tay An Dật giúp hắn lau mồ hôi, mượn động tác này che dấu mình bị một nụ cười của An Dật câu mất ba hồn bốn phách.
“Sao không ngủ thêm chút nữa?” An Dật tùy ý Thẩm Trác Hi nhẹ nhàng giúp hắn lau mồ hôi trên mặt.
“Cậu không bên cạnh ngủ không được”. Những lời này Thẩm Trác Hi không kịp suy nghĩ liền buột miệng nói ra, đến khi phát giác mình lại nói lời phiến tình như thế, hiển nhiên là lại không tránh được tính cảnh mặt đỏ tới mang tai.
Quả nhiên An Dật bật cười, nắm lấy tay y, “Không cần lau, tôi đi tắm, muốn cùng nhau không?”
“Không… Không… Không cần, tôi… Tôi đi làm bữa sáng cho cậu”. Lắp ba lắp bắp nói xong, bỏ lại An Dật mà chạy mất.
Nhìn mà An Dật ngẩn tò te, sau đó không nhịn được cười, “Chạy nhanh như vậy làm cái gì, tôi cũng đâu có ăn thịt anh”. (đâu có ăn, chỉ chén sạch ko nhè xương thôi @@)
Đến lúc Thẩm Trác Hi bắt đầu làm bữa sáng trong nhà bếp, tràn ngập đầu óc vẫn là thân ảnh An Dật mặc đồ luyện công màu trắng nhẹ nhàng phiêu dật, thật không thể không cảm thán, An Dật nhân sinh hoàn mỹ như vậy thật khiến người ta đố kỵ, mà người ưu tú như thế hiện tại đứng ngay bên cạnh y, khiến Thẩm Trác Hi có cảm giác không khỏi mừng thầm cùng không chân thật.