Trong nháy mắt một chậu nước lạnh dội xuống, từ đầu lạnh đến chân, Thẩm Trác Hi hoàn toàn không cách nào suy nghĩ, tại sao An Ninh lại ở cùng An Dật. Họ vốn dĩ vẫn cùng nhau sao? Hay là gặp trên đường, mấy ngày trước An Dật mỗi đêm đều về nhà rất khuya, cũng là ở cùng An Ninh?
Thẩm Trác Hi vịn vào vách tường bên cạnh, cảm thấy như trong lòng bị một tảng đá lớn đè ép không thở nổi, ngực sầu muộn khó chịu, ngăn cản mình lại đi nghĩ chuyện tại sao An Dật lại cùng một chỗ với An Ninh, không ngừng thôi miên chính mình, họ chỉ là đúng lúc gặp mặt, tiện đường đi chung một xe mà thôi. Mờ mịt mà trở về bao sương KTV, đến lúc bạn của y tự nhiên ồn ào một hồi, nói y làm như bảo bối vậy sao, đoạn đường ngắn như vậy cũng không nỡ rời, còn đưa xuống dưới, nhìn người ta một cái mới đi, đã lại mất hồn mất vía rồi.
Thẩm Trác Hi chỉ biết là bọn họ đang nói, còn như đang nói cái gì, hoàn toàn không nghe rõ ràng lắm, chỉ nhìn thấy miệng họ mở ra khép lại, mọi người nói vài câu thì nhìn ra vẻ mặt y có chút bất thường, tưởng rằng mình vui đùa quá trớn, cũng đều ngậm miệng.
Bất tri bất giác lái xe tới dưới lầu công ty An Dật, nhìn lên trên, một mảnh tối đen như mực, hoàn toàn không giống như là có người, Thẩm Trác Hi không biết vì sao mình muốn tới nơi này, y thậm chí cũng không biết An Dật có đang ở công ty hay không, bây giờ ngẫm lại luôn luôn là chính y tưởng rằng An Dật ở công ty, An Dật trước nay cũng chưa từng nói là hắn tới công ty. Mặc dù hiện tại đi lên, hoặc là gọi một cú điện thoại là có thể biết An Dật có ở nhà hay không, nhưng y không dám, y sợ đi tới nhìn thấy An Ninh ở cùng với hắn, hoặc là hình ảnh gì khác y không dám tưởng tượng.
Vì vậy Thẩm Trác Hi cứ ngồi trên xe, cũng không biết ngồi bao lâu, chỉ biết là trong xe tối đen, đồng hồ điện tử duy nhất phát sáng, biểu hiện 4:19 rồi. Đợi đến cuối cùng Thẩm Trác Hi hoàn toàn là đang tự ngược, cũng không nhìn tới cánh cửa tối om om, chỉ cuộn mình lại trên ghế, rõ ràng là mở hệ thống sưởi ấm, vì sao vẫn cảm thấy lạnh lẽo.
“Làm sao thế này?” Trong đêm tĩnh lặng, thanh âm trầm thấp chậm rãi vang lên bên tai, Thẩm Trác Hi mờ mịt ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy có người mở cửa xe ngồi vào, nhưng lại không nhìn rõ là ai, hai mắt rất cay rất khó chịu, vừa muốn đưa tay xoa, đã bị người ngăn lại.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Phát hiện trong thanh âm mang theo tức giận không đổi, An Dật mới từ công ty xuống, nhìn thấy xe này hình như là của Thẩm Trác Hi liền đi tới nhìn xem, không ngờ thật sự là của y, mới vừa ngồi vào xe, Thẩm Trác Hi xoay qua nhìn hắn, ánh mắt không có tiêu cự, lướt qua người hắn giống như không nhìn thấy hắn, hơn nữa hai mắt kia rõ ràng khóc đỏ, làm cho trái tim như giếng cổ không dao động của An Dật bỗng chốc thắt lại thật chặt. Người này nếu như hắn không nhìn thấy y, y định ở chỗ này ngồi một đêm đến sáng sao.
Cuối cùng nghe ra đây là thanh âm của An Dật, đến lúc tay An Dật xoa nhẹ khóe mắt y, y mới đột nhiên bừng tỉnh, mình mới vừa rồi khóc, nhìn ánh mắt nghi hoặc của An Dật, không biết nên giải thích như thế nào, nhưng An Dật lại có vẻ chờ y giải thích.
An Dật thở dài, ôm chầm lấy người ngồi trên xe lên, kỳ thật không cần hỏi cũng biết nhất định là người này nghĩ đông nghĩ tây không biết lại đến nơi nào rồi. Hạ xuống nụ hôn trấn an, vỗ lưng y dỗ dành nói, “Anh có chuyện gì mà tự mình nghĩ ngợi lung tung, không bằng hỏi tôi cho rõ ràng đi”.
Thẩm Trác Hi bị An Dật dỗ như thế, lại có một loại xúc động muốn khóc, nhưng vừa nghĩ đến mình lớn như vậy, bị người nhỏ hơn mình một vòng ôm vào lòng dỗ dành, vừa thẹn vừa buồn, lắp ba lắp bắp nói: “Tôi không muốn rời xa cậu”.
An Dật đảo mắt, kết luận này lại là từ đâu cho ra đây, “Chẳng ai muốn anh rời khỏi hết”. Tức giận nói.
“Vậy… An Ninh…” và cậu là quan hệ gì?
Thẩm Trác Hi mới nói một câu, An Dật đã biết chuyện gì xảy ra rồi, đại khái vừa rồi Thẩm Trác Hi nhìn thấy hắn lên xe An Ninh, chỉ là sao mà vòng tới vòng lui vấn đề vẫn là An Ninh này, hắn tưởng rằng lần trước Thẩm Trác Hi đã rõ ràng quan hệ của hắn với An Ninh rồi chứ.
“Anh cảm thấy tôi với An Ninh là quan hệ gì?”
“Tôi… Không biết.” Mặc dù biết là mình bây giờ rất mất mặt, nhưng vẫn giống như đà điểu chui vào lòng An Dật, vùi đầu trên vai hắn.
“Không phải người tình cũ sao?” An Dật cười hỏi ngược lại, vì vậy hài lòng mà nhìn thấy trong lòng hắn Thẩm Trác Hi co rúm lại một chút, quả nhiên, Thẩm Trác Hi hiểu lầm quan hệ của họ rồi, trời biết, y nhìn thế nào ra hắn cùng An Ninh là quan hệ tình nhân? An Dật cảm thấy hắn với An Ninh có thể nói là hoàn toàn không có cái loại không khí giữa tình nhân…
“Anh còn ăn bậy dấm chua của An Ninh nữa, tôi sẽ đánh vào mông đó, có biết hay không?” An Dật hung tợn uy hiếp, “An Ninh là anh ruột của tôi”.
“Hả?” Thẩm Trác Hi ngây người, y hoàn toàn không nghĩ tới phương diện đó, hơn nữa lần trước An Ninh nói như thế, y vẫn tưởng rằng… tưởng rằng họ là tình nhân. Chưa từng nghĩ tới họ là quan hệ thân thích, bây giờ ngẫm lại, An vốn không phải là một ḍng họ phổ biến, một người tên là An Ninh, một người tên là An Dật, tên hai người hoàn toàn là một ý nghĩa, người bình thường vừa nghe là có thể biết hai người vốn là anh em.
Thẩm Trác Hi thật hận không thể tìm một cái lỗ mà chui vào, cư nhiên bày ra loại trò cười này, canh cánh trong lòng đối với anh của An Dật, còn luôn hoài nghi An Dật, không tìm được lỗ, vì vậy chỉ có thể chui vào lòng An Dật, thật quá mất mặt mà, An Dật nhất định cảm thấy mình là một người lòng dạ cực kì hẹp hòi.
An Dật thấy động tác đáng yêu này của Thẩm Trác Hi, cười ha hả, người này đúng là yêu mình muốn chết rồi, ăn dấm cũng ăn đáng yêu như vậy, nhưng mà, dáng vẻ thương tâm như vừa rồi vẫn là thứ tuyệt đối không nên gặp lại, vuốt vuốt tóc Thẩm Trác Hi, trêu đùa, “Được rồi, đừng khóc nữa nhé?”
Thẩm Trác Hi xấu hổ buồn bực mà đấm An Dật một phát, biết rõ y mắc cỡ không còn mặt mũi lại còn cười nhạo y.
“Tôi thấy anh nên liệt kê danh sách người tình cũ trước kia của anh ra, tôi cũng không muốn sau này tôi ăn dấm ăn lộn đối tượng”. An Dật vẫn cười, cảm thấy người trong lòng này sao có thể đáng yêu như vậy chứ, không nhịn được hôn y một cái.
“Tôi mới không có người nào để liệt kê, cậu là…Cậu là… Người đầu tiên tôi thích”. Mới nói ra khỏi miệng liền đỏ mặt, Thẩm Trác Hi oán hận nghĩ, muốn liệt kê cũng phải là An Dật hắn liệt kê đi, muốn ăn dấm dù thế nào cũng không tới phiên An Dật hắn.
“Đồ ngốc, anh cho là anh xếp hạng thứ mấy?” An Dật ác liệt nhéo mũi Thẩm Trác Hi, xấu xa chọc ghẹo y.
Thẩm Trác Hi giật giật cơ mặt, vẫy không ra khỏi tay An Dật, vì vậy hôn tới, hôn lên tay hắn, An Dật bị y mê hoặc mà buông tay ra, hôn xuống, hai người trao đổi hơi thở nóng rực với nhau, đến lúc tách ra đều lộ vẻ hô hấp không ổn định.
“Nếu như tôi muốn chia tay với anh, nhất định sẽ nói cho anh biết, cho nên đừng suy nghĩ lung tung, tự mình quyết định, được không?” An Dật nhìn Thẩm Trác Hi nói nghiêm túc, mặc dù tiếng nói trước sau như một mềm nhẹ, nhưng lại trầm ổn an tâm.
“Ừ”.
“Được rồi, để tôi lái xe đi”. Hai người ở bên trong xe chật hẹp, An Dật cùng Thẩm Trác Hi thay đổi vị trí, bò tới ghế lái.
“A, chi bằng hôm nay chúng mình qua đêm ở ngoài đi?” An Dật cười hỏi.
Thẩm Trác Hi tự nhiên sẽ không phản đối, thỉnh thoảng thuê một phòng cũng không tệ.