Thẩm Trác Hi đang cao hứng đối với chuyện trong nhà An Dật, muốn nghe hắn nói nhiều một chút, An Dật lại im lặng không nói nữa, Thẩm Trác Hi tức giận đến nhìn hầm hầm, cuối cùng giận dỗi mà cũng tựa đầu vào vai kia của An Dật, An Dật cũng không nói gì, chỉ là tốt tính sờ sờ mặt y. Ngược lại là Thẩm Trác Hi tự mình không phải trước, định ngẩng đầu, lại bị An Dật đè lại, ý bảo y tiếp tục gối lên vai hắn được rồi.
Mơ mơ màng màng mà ngủ thiếp đi, đến lúc tỉnh lại phát hiện An Ninh đang trừng mắt nhìn y, tỏ rõ đối với chuyện y dựa vào An Dật cực kỳ bất mãn, An Dật đang trấn an hắn, thấy Thẩm Trác Hi tỉnh lại, quay đầu cười với y, An Ninh tức giận đến giơ chân, đem đầu An Dật xoay qua, làm ầm lên muốn đổi vị trí với hắn, chọc cho An Dật không ngừng cười.
Hai người vẫn mắt to trừng mắt nhỏ mà ầm ĩ tới lúc máy bay hạ cánh, An Dật thì cười ha hả nhìn bọn họ cãi nhau, chính xác mà nói là nhìn An Ninh ức hiếp Thẩm Trác Hi, không ngừng kể ra tật xấu của y, thật đúng là lôi y ra điều tra rất rõ ràng, ngay cả tấm hóa đơn phạt cũng biết.
“Nhìn cái gì vậy?” An Ninh thấy An Dật nhìn quanh bốn phía, hỏi.
“Người ra đón”. An Dật đáp một câu, vừa lúc nhìn thấy người đến, vẫy tay.
“Oa, Đại mỹ nhân”. An Ninh nhìn thấy người đến, huýt sáo tán (gái >”<). “Đúng giờ”.
Thẩm Trác Hi thấy An Ninh khen xinh đẹp như thế, cũng hiếu kỳ nhìn theo hướng hắn nhìn qua, tóc vàng mắt xanh, thân hình nóng bỏng, quả nhiên là mỹ nhân gợi cảm, thật đáng khen, nhìn thấy mỹ nữ ôm lấy An Dật rồi một trận hôn nồng nhiệt, An Dật cũng không đẩy ra, ngược lại ôm lấy cô ấy.
“Hắc hắc, nhìn thấy rồi, Tiểu An tử quả nhiên vẫn là thích phụ nữ”. An Ninh cười đắc ý, “Loại này kể ra dẫn về nhà còn không đến nỗi nào, anh sao… Nhất định làm lão đầu tử đánh cho, đừng có vọng tưởng, ai, bất quá dám chừng Tiểu An tử cũng sẽ không dẫn anh về nhà”.
Thẩm Trác Hi không thể trả lời, y chưa từng nghĩ tới cũng chưa từng hy vọng xa vời An Dật sẽ dẫn y về nhà, nhưng nếu như An Dật thật sự thích phụ nữ, phải làm sao bây giờ? Chỉ có thể không ngừng an ủi bản thân, vụ ôm hôn này bất quá là chào hỏi mà thôi, nhưng mỹ nữ kia hiện tại vẫn còn kéo An Dật, An Dật cũng có vẻ rất tự nhiên, khiến y không thể không lo lắng quan hệ của hai người.
“Annie, bạn cùng lớp với tôi. An Ninh, anh tôi, Thẩm Trác Hi, bạn tôi”. An Dật giới thiệu họ với nhau.
“A, người đẹp Annie, em và Tiểu An tử nhà này phát triển tới mức nào rồi, khi nào dẫn về nhà đây?” An Ninh cố tình làm trò trước mặt Thẩm Trác Hi hỏi, bất quá dùng tiếng Trung, chắc chắn là người đẹp nghe không hiểu.
Không nghĩ tới An Dật bên kia cười trộm, Annie cũng cười trả lời, “Ừ, con cũng có rồi. Dật nè, chi bằng lần này cùng em về nhà”. Một miệng tiếng Trung lưu loát.
An Ninh sửng sốt, An Dật cười giải thích: “Annie am hiểu Trung Quốc, nói tiếng Trung so với anh còn chuẩn hơn”.
Con? Thẩm Trác Hi ngây người, mà An Dật cũng không phản bác Annie nói, chẳng lẽ là sự thật? Lúc này mới chú ý tới tay Annie còn dắt một đứa nhỏ ba bốn tuổi, rất rõ ràng là con lai, vô tội mà nhìn bọn họ, đáng yêu cực kỳ.
“Được rồi, lên xe rồi nói tiếp, đi”.
“A, An Ninh, nhớ tự lo cho mình nha.” An Dật đột nhiên cười hì hì nói với An Ninh, “Xem ra hải quan Mỹ không làm sao hoan nghênh anh há”.
Vài người đang đi tới chỗ họ, An Ninh nhìn thấy bọn họ thì biến sắc, mắng một câu thằng nhóc chết bằm, xoay người bỏ chạy, thoắt cái đã ẩn vào đám người.
“Dật, không có gì chứ?”
“Không sao không sao, An Ninh lợi hại lắm”. Thấy Thẩm Trác Hi sắc mặt khác thường, kéo tay y lại, làm sao vậy? Không tiếng động hỏi.
Thẩm Trác Hi sắc mặt trắng bệch, lắc đầu, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, An Dật mặc dù lo lắng, bất quá nơi này cũng không phải chỗ tốt để hỏi han. Ôm lấy đứa bé dưới đất, lôi Thẩm Trác Hi đang ngốc lăng đi theo Annie lên xe. Trên xe Thẩm Trác Hi cũng vẫn mất hồn mất vía, chỉ là máy móc bị An Dật dắt đi, cho đến lúc An Dật dẫn y vào phòng, để y ngồi xuống mới hoàn hồn.
Chỉ thấy An Dật vẻ mặt lo lắng ngồi xổm bên chân y, sờ trán y, “Làm sao vậy? Chỗ nào khó chịu?”
Nước mắt không tự giác tuôn ra mãnh liệt, vừa khóc, An Dật lại càng không hiểu nổi, trên máy bay còn bình thường, thế nào đột nhiên khóc rồi.
“Tôi biết tôi không sinh con được, nhưng tôi thật sự… Rất thích cậu, đừng rời khỏi tôi có được hay không, cho dù cậu muốn cùng phụ nữ kết hôn, tôi cũng… Không ngại, chỉ cần cậu còn cần tôi”. Làm sao lại không ngại, chỉ mới nghĩ, An Dật cùng người phụ nữ khác đứng dưới ánh mặt trời tiếp nhận lời chúc phúc của mọi người, cả trái tim y đã đau đớn rồi, làm sao có thể không ngại đây.
An Dật kinh ngạc, sau đó phản ứng lại, “Annie là nói đùa thôi, đó không phải là con của tôi”. Tên ngốc này, ngay cả Annie nói giỡn với An Ninh cũng tin, mà hắn cũng hoàn toàn không chú ý tới, bây giờ nghĩ lại quả thật là từ sau khi Annie xuất hiện đã bắt đầu bất thường. “Nếu như nó là con tôi, tôi làm sao có thể bỏ mẹ con họ ở chỗ này chứ”. Đau lòng hôn lên nước mắt của cái tên hễ gặp chuyện liên quan đến y là trở nên ngốc nghếch này.
“Thật chứ?” Thẩm Trác Hi hai mắt đẫm lệ mông lung hỏi.
“Ừ, thật mà, tôi cũng không muốn ông chồng của Annie đến đuổi giết tôi”. An Dật cười khổ, Annie đúng là có một ông chồng tốt không tốt, mà lại còn là một bình dấm chua, cũng ăn không ít dấm của hắn, không nghĩ tới lần này ngay cả Thẩm Trác Hi cũng ăn phải.
“Tôi và Annie chỉ là bạn học cùng lớp, làm bạn nhiều năm, chúng ta qua bên này tôi nhờ cô ấy tới đây quét dọn trước nơi này cho chúng ta ở mà thôi”. An Dật kiên nhẫn giải thích, người này nhất định phải nói rõ ràng với y, nếu không y sẽ lại tự mình suy đoán lung tung.
Thẩm Trác Hi đỏ mặt, thật sự chỉ là chào hỏi? An Dật kéo y thấp xuống, hôn hôn lên mặt y, “Không đuợc nói cái gì cùng phụ nữ kết hôn nữa, anh cũng đừng nghĩ chạy đi cùng phụ nữ kết hôn, tôi cũng sẽ không đồng ý, nghe thấy không?”
An Dật nói cực kỳ bá đạo, bất quá Thẩm Trác Hi lại vui vẻ mà cười khúc khích, y trước nay chưa từng nghĩ tới muốn cùng phụ nữ kết hôn, cho dù không thể cùng một chỗ với An Dật, y cũng sẽ không kết hôn, một người thống khổ là đủ rồi, hà tất lại đi hại những người khác cùng thống khổ với y, đời này, có lẽ trừ ra An Dật, y sẽ không thích người nào khác nữa, y đã đem tình yêu cả đời này có thể có đều cho An Dật rồi, đã không có khả năng đi yêu người khác.
“Ừm”. Nhẹ giọng đồng ý, ngượng ngùng đáp lại nụ hôn của An Dật.
“Dật, muốn ra ngoài đi dạo không?” Cửa phòng bị mở ra, “A, xin lỗi”.
Thẩm Trác Hi bị hoảng nhảy dựng lên, sau đó phản ứng lại, bối rối lau nước mắt còn vương trên mặt. An Dật ngăn bàn tay loạn xạ của y, vừa giúp y lau nước mắt, vừa tức giận nói: “An, cô cũng quá lộ liễu rồi, tôi biết cô rất tò mò đối với nửa kia của tôi, nhưng cũng không nên phá hư chuyện tốt của tôi chứ”.
“Cần lộ liễu như vậy sao?” Annie tinh nghịch le lưỡi, “Hắc hắc, hai người tiếp tục tiếp tục. Ui, dễ thương y như bé Jimmy vậy đó”. Vỗ vỗ cái đầu nhỏ ló ra bên chân cô ấy, cười rồi đóng cửa cho hai người.
An Dật lắc đầu với cánh cửa, Thẩm Trác Hi bị người ta bắt gặp vẻ quẫn bách mất thể diện như vậy, xấu hổ đẩy An Dật còn đang ôm y ra, trong lòng vì một câu ‘nửa kia của tôi’ của An Dật mà vui vẻ không thôi