Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)

Chương 16: Giày vò



“Vì cái gì đại thúc lại đối với cậu tốt như vậy ” Thiếu Kiệt đứng dậy chỉ tay vào Cao Hách kêu: “Bọn tôi sẽ tẩy chay cậu!”

Cao Hách chỉ chỉ cánh tay bị thương của mình.

“Được.” Thiếu Kiệt thay đổi ý kiên, ngồi xuống: “Bọn tôi không tẩy chay cậu nữa!”

Thường Triết cùng Trình Nam liếc cậu.

Hãn

Hướng Nam nghĩ thầm: Tên nhóc này ở bên ngoài luôn cử xự như vậy sao?

Bản tính thẳng thắn cùng hay thay đổi của Thiếu Kiệt làm Hướng Nam có chút dở khóc dở cười.

Bị cậu làm loạn như vậy, Cao Hách quyết định tự mình ắn. Làm Hướng Nam bất ngờ chính là, tay trái Cao Hách rất linh hoạt, có điều cho dù vậy, đũa vẫn chưa cầm được. Cao Hách nhanh chóng uống hết canh, Hướng Nam xới cơm cho hắn, nhỏ giọng hỏi hắn muốn ăn gì, săn sóc gắp thứ hắn muốn.

Hướng Nam thi thoảng lại gắp đồ cho Cao Hách, Trình Nam vẫn cứ ngồi đó nhìn, đột nhiên nói với Thiếu Kiệt.

“Đúng rồi, sáng nay bọn tôi đi rồi các cậu thế nào?”

Trình Nam đang hỏi Thiếu Kiệt và Thường Triết.

Hướng Nam vừa lúc và một miếng cơm vào miệng, nghe Trình Nam hỏi Thiếu Kiệt như thế, động tay của y ngừng lại, ngậm cơm và đũa, mắt trái lại bắt đầu nháy.

“Cũng chả có gì. Bọn tôi rất hòa hợp nha.” Thiếu Kiệt huých khuỷu tay về phía Thường Triết: “Đúng không?”

Thường Triết nhìn chằm chằm Cao Hách, không nói gì.

“Lại nói ” Trình Nam thấy Thường Triết như vậy, cười nói: “Trù nghệ của đại thúc không tồi nhỉ.”

Hướng Nam được người khác khen, hai mắt khẽ bừng sáng.

Thiếu Kiệt tà cười cắn đũa: “Con người đại thúc cũng không tồi a.”

Hướng Nam nghe thấy một lời này của Thiếu Kiệt, mí mắt giật giật.

Lại lần nữa muốn chết mà không chết nổi…

Thường Triết liếc Hướng Nam: “Tiếng rên của đại thúc lại càng không tồi.”

Vốn đang định nuốt cơm xuống, Hướng Nam lại bị câu nói này của Thường Triết làm cho sặc.

Hướng Nam khổ sở ho khụ khụ, gạt bàn tay vươn qua vỗ lưng y của Thường Triết.

Y biết, Thường Triết cố ý nói nhưng lời này, nhưng y càng biết, Trình Nam rõ ràng đã ngừng ăn.

Thấy mọi người trên bàn ăn phản ứng, Thường Triết không tỏ vẻ gì, Thiếu Kiệt trợn mắt, Trình Nam trên mặt đầy ý châm chọc. Không khí trên bàn cơm rơi xuống độ âm, ngoài trừ Cao Hách không để ý y mà đâm đầu vào ăn, không có ai sắc mặt tốt cả.

Hướng Nam cảm thấy bữa cơm này y ăn không vô nữa.

Trong lòng Hướng Nam thấy bực bội, đôi mắt ướt chớp chớp đứng dậy. Y không muốn ở lại đây dù chỉ là một phút, đầu cũng chả them quay lại mà rời khỏi ký túc xá Cao Hách.

Tuy chưa ăn gì, nhưng Hương Nam không có tâm tình, nên không thấy đói.

Y rất buồn rầu.

Ban đầu thề thốt với chú Lục bảo đảm y sẽ nỗ lực làm thật tốt việc ở đây, thế nhưng hiện tại y lại bị người ta giày vò. Cứ tiếp tục thế này, y sẽ rất nhanh không rõ mình tới đây làm bảo vệ hay làm cái gì nữa.

Trong đầu Hướng Nam bắt đầu có ý định từ chức.

Đúng!

Từ chức.

Hướng Nam vừa nghĩ thế, trực tiếp trở về ký túc xá bảo vệ.

Bình thường đều không có ở đây, vừa vào cửa liền thu dọn đồ. Tiều Hồ đứng ở ngoài cửa khu tập thể ký túc thấy y ở đó bận rộn, trong lòng cảm thấy kỳ quái.

Tiểu Hồ đẩy cửa ra đi vào, hỏi y: “Hướng Nam anh đang làm gì vậy?”

Hướng Nam thấy Tiểu Hồ đến thật đúng lúc, hỏi y: “Cậu biết từ chức có thủ tục gì không?”

Tiểu Hồ ngây người, kêu lớn: “Anh hâm à? Có chỗ nào không ổn sao? Mấy ngày này mới là giai đoạn thử việc thôi a!”

Hướng Nam nghe vậy liền ngẩn ra.

Đúng vậy.

Thời gian thử việc ở đây chỉ cần một tuần, sau khi chính thức ký hợp đồng không chỉ tiền lương gấp ba lần bây giờ, còn có thể chuyển đến một gian ký túc nhân viên riêng. Công việc có điều kiện như vậy có thể tìm được ở đâu a.

Quan trọng nhất, Hướng Nam cần tiền, cha Hướng Nam cũng không biết đến khi nào mới tốt lên. Y thật sự rất cần tiền. Cứ đi như vậy, thật giống như mình không làm nổi, thật không khôn ngoan.

Bàn tay vốn đang bận rộn dọn đồ của Hướng Nam dừng lại.

Tuy mọi việc là tính như thế, nhưng Hướng Nam vẫn lo cho những ngày sau.

Y ngẩng đầu hỏi Tiểu Hồ: “Tiểu Hồ, tôi có thể xin chuyển sang làm ở khu khác được không?”

“Vì sao? Làm ở khu A không tốt sao? Tiền phụ cấp của nhân viên khu A còn nhiều hơn một chút nữa.”

Tiểu Hồ có chút khó hiểu.

Hướng Nam không muốn giải thích cùng cậu ta.

Trong lòng Hướng Nam hạ quyết tâm. Y đợi lát nữa sẽ quay lại chỗ Cao Hách xin nghỉ công việc này, cùng lắm thì y trước đi vay tiền người khác trả lại cho Cao Hách.

Sauk hi xin chuyển sang nơi khác, như vậy vừa lùi một bước bảo vệ được công việc, còn có thể tránh xa bọn họ, sau này sẽ không bị người khác giày vò.

Trong lòng nghĩ vậy, lo lắng của Hướng Nam tựa hồ biến mất.

Y dường như nhìn thấy con đường lớn đi đến ánh mắt trời. Y cảm thấy những ngày bị giày vò sắp kết thúc rồi.

Lúc này, Hướng Nam bắt đầy thấy đói bụng.

Cùng Tiểu Hồ ra ngoài ăn, gần mười một giờ Hướng Nam mới chậm chạp quay lại phòng ký túc của Cao Hách.

Y sợ mọi ngời ở lại chơi không về, còn đặc biệt ở ngoài cửa nghe xem bên trong có tiếng ồn không mới bước vào.

Cao Hách dường như chờ y về đến mệt rã rời.

Hắn ngồi trên sofa ngủ gật, màn hình TV vẫn chớp lóe ở đó, ngay cả tiếng cũng không bật.

Hướng Nam vốn rất hăng hái nghĩ lí do từ chức, thế nhưng nhìn hắn như vậy, ngây ra một chút, bắt đầu do dự.

Y nâng tầm mắt nhìn bàn cơm bên cạnh.

Không bằng dọn dẹp mọi thứ rồi hẵng nói.

Sau khi y dọn bát đĩa đem vào nhà bếp rửa sạch, Cao Hách cũng đã tỉnh lại.

Y thấy Cao Hách đứng ở của nhà bếp, nghĩ là lúc nói chuyện từ chức, không ngờ Cao Hách lại mở miệng trước y.

“Tôi muốn tắm.”

Cao Hách nói.

“A?” Hướng Nam sửng sốt, đuổi theo Cao Hách vào phòng: “Tay cậu không được chạm vào nước, không kỳ cọ được a!”

Lời Hướng Nam dường như không lọt vào lỗ tai Cao Hách.

Cao Hách cầm áo ngủ linh tinh liếc y: “Anh giúp tôi tắm.”

“Hở?” Hướng Nam kinh ngạc.

Giúp Cao Hách tắm cũng không có vấn đề gì, bởi vì Cao Hách không như Thường Triết và Thiếu Kiệt. Trong mắt Hướng Nam, Cao Hách không có tính uy hiếp.

Chỉ là Cao Hách dường như rất mệt mỏi. Lúc Hướng Nam giúp hắn xả nước ra, hắn đã ngồi trên sàn nhà tựa lưng vào giường hai mắt nhắm nghiền.

Hướng Nam vào phòng thấy hắn như vậy liền mỉm cười ôn nhu. Hướng Nam ngồi xuống bên cạnh hắn nhẹ giọng nói: “Cậu muốn gội đầu trước hay tắm trước.”

Cao Hách cục cưng dường như đang cố gắng chống lại cơn buồn ngủ, hoàn toàn không có phản ứng gì.

Hướng Nam híp mắt cười.

Mệt đến thế còn kêu muốn tắm, Hướng Nam thật có điểm phục hắn.

“Cao Hách, Cao Hách.”

Hướng Nam cẩn thận đẩy hắn, hắn đột nhiên bừng tỉnh, hỏi: “Có thể rồi sao?”

Tiếng Cao Hách không lớn, bộ dạng mơ màng buồn ngủ lại càng đáng yêu.

Hướng Nam cười, nhẹ giọng dỗ hắn: “Mệt như thế, không bằng lên giường ngủ đi.”

“Được rồi.” Cao Hách đáp lời, nhưng đứng lên liền nói: “Gội đầu trước đi.”

Kỳ thật Cao Hách kiên trì muốn tắm cũng không vì lý do gì, chằng là là bởi thói quen.

Bình thường hắn tắm rửa xong đều trở nên rất có tinh thần, sau đó đọc sách một lát liền ngủ.

Hướng Nam thấy người hắn ngả nghiêng ngả nghiêng bước vào phòng tắm không khỏi nhíu mày.

“Nếu giữa lúc cậu tắm đột nhiên muốn ngủ thì phải làm sao?”

Cao Hách quay đầu lại: “Đó là chuyện của anh.”

Ý nói kiểu gì cũng phải tắm.

Hướng Nam bực bội.

Trong phòng tắm, vì phải cẩn thận chăm sóc cánh tay bị thương của Cao Hách, Hướng Nam lăn qua lăn lại một hồi mới thành công cởi được áo Cao Hách ra.

Hướng Nam lấy ra băng đá bảo vệ đặt lên cánh tay phải của Cao Hách.

Cao Hách ngồi xếp bằng trên mặt đất, Hướng Nam ngồi bên cạnh bồn tắm phía sau hắn. Hai cánh tay Cao Hách tựa lên đùi Hướng Nam, dựa vào Hướng Nam, ngoan ngoãn để y gội đầu cho.

Hướng Nam làm một lúc, đang định dội nước, không ngờ Cao Hách thật sự ngồi ngủ.

Đầu bị người khác xoa qua xoa lại mà cũng ngủ được, Hướng Nam không khỏi bắt đầu bội phục công lực mệt mỏi của tên nhóc này.

Nhưng bực mình chính là, hắn ngủ đầu không ngả sang phải cũng chả ngả sang trái, cố tình ngửa đầu ngã vào lòng Hướng Nam. Một đầu đầy xà phòng này, làm quần áo Hướng Nam ướt sũng.

Như vậy lát nữa đi kiểu gì a.

Áo ở phần bụng ướt thì thôi đi, ngay cả chỗ đũng quần cũng là dấu xà phòng. Nếu thật sự như vậy đi ra ngoài bị người khác nhìn thấy, còn không biết sẽ nghĩ Hướng Nam làm cái gì.

Hướng Nam rất bực mình.

Cao Hách ngửa đầu tựa vào lòng Hướng Nam một chút phản ứng cũng không có. Hai tay Hướng Nam đang nâng đầu hắn, nhẹ giọng gọi: “Cao Hách, tỉnh nào.”

Nhẹ tay lau bọt xà phòng dính trên mặt Cao Hách, Hướng Nam vươn một tay ra đẩy đẩy vai Cao Hách, y nhỏ tiếng gọi: “Cao Hách, cậu tỉnh lại đi.”

Tên nhóc này…..

Hướng Nam cúi người đưa mặt áp sát về phía Cao Hách, không ngờ vừa tiến sát vào còn chưa kịp mở miệng, mắt Cao Hách đột nhiên mở ra. <ins class="adsbygoogle"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.