Sau đó, hắn quay lại hỏi Hướng Nam đang từ trước đi tới: “Nhà vệ sinh có dễ tìm không?”
Hướng Nam nhẹ cười: “Cũng được.”
Thực ra không dễ tìm, thế nhưng Hướng Nam cảm thấy đây không phải chuyện gì đáng để bực tức.
“Vậy, mời từ từ thưởng thức.”
Ryoko nói xong khẽ cúi người, Hướng Nam nghe không hiểu cô nói gì thấy Cao Hạo khẽ gật đầu với cô thì cũng theo đó mà gật đầu với Ryoko.
Hành động bắt chước liên tiếp của y làm Ryoko cong khóe miệng mỉm cười. Ryoko mặt quay về phía hai người lùi dần ra, đi khỏi.
Hướng Nam và Cao Hạo ngồi cách nhau một bàn đồ ăn. Cao Hạo ngồi đó nhìn chằm chằm y, không nói gì. Việc này làm Hướng Nam cảm thấy có chút kỳ quái.
Hướng Nam rất tự nhiên nhìn vào ánh mắt hắn, dần dần, bắt đầu trở nên không thoải mái nữa.
“Cái này… Sao tiểu thư Ryoko vẫn chưa quay lại?”
Hướng Nam cảm thấy cô đi cất khay đồ như vậy là đủ lâu rồi.
“Trừ phi anh định ra khỏi đây.” Cao Hạo dịu dàng nhàn nhạt: “Nếu không cô ấy sẽ không quay lại.”
Cao Hạo không phải đến chào hỏi, mà là tới mượn phòng. Sau khi Ryoko rời đi, nơi này đã giống như có kết giới bao quanh, người có thể hít thở không khí trong khu nhà này chỉ còn lại hai người họ.
Hướng Nam nghe hắn nói vậy, chỉ đành cầm cốc trà chuyên tâm uống trà của mình.
Thế nhưng rất lâu, y thấy Cao Hạo vẫn đang nhìn y, nhận thấy không biết mình có nên tìm chủ đề gì để nói chuyện hay không, y mở miệng: “Lena dạo gần đây vẫn khỏe chứ?”
Hướng Nam đột nhiên hỏi như vậy, Cao Hạo khẽ nhíu mày.
Lena ghét Hướng Nam đến mức nào, người cả thế giới này đều biết.
Cao Hạo cũng không thấy Hướng Nam có ấn tượng tốt gì với Lena (hơn nữa càng không tốt đến mức hỏi thăm xem cô ta có khỏe hay không).
“Rất tốt.”
Cao Hạo dịu dàng cười, nói.
“À…” Câu trả lời thật ngắn gọn. Hướng Nam cụp mắt xuống, do dự một hồi, lại nhìn lên: “Vậy…. Cao Nhã dạo gần đây có khỏe không?”
Cao Hạo nghe y hỏi vậy, liền biết Hướng Nam hoàn toàn không liên quan gì đến thế giới mình thường tiếp xúc đang cố gắng đến mức nào nhắm tìm chủ đề nói chuyện cho hai người.
Khóe miệng hắn cong lên, gật đầu: “Rất tốt.”
“À… Cái đó…” Lời đáp của Cao Hạo cũng quá đơn giản đi. Chủ đề cuộc trò chuyện không thể kéo dài, Hướng Nam buồn rầu một lúc, vẫn muốn tiếp tục, thế nhưng y vừa mở miệng lại có chút do dự.
Không phải chứ?
Thật sự muốn hỏi thăm sức khỏe cả nhà người ta sao?
Hai cánh môi Hướng Nam khép lại, cuối cùng, y suy nghĩ một lúc lại nói: “Tôi nghe nói Cao Hách dạo gần đây đến công ty cậu học tập?”
Cao Hạo đang chờ Hướng Nam đặt câu hỏi đầu mày lập tức nhướn lên.
Phản ứng của hắn làm Hướng Nam cho rằng mình đã quá nhiều chuyện, vội giải thích: “Tôi không có ý gì đâu, chỉ là tối hôm trước nghe thấy…”
“Tối hôm trước?”
Câu hỏi dò của Cao Hạo làm Hướng Nam đờ ra.
“Thực ra là ở phòng ký túc trong trường.”
Hướng Nam nói rồi cảm thấy mình đã đưa thông tin sai lệch cho Cao Hạo, vội vàng: “Không phải phòng ký túc của Cao Hách…”
Y nghĩ một lúc, thêm vào: “Thật ra tối đó có cả Thiếu Kiệt.”
Hướng Nam nói nhiều như vậy thực ra là muốn tỏ ý hôm đó y và Cao Hách không có làm gì cả, thế nhưng nhìn bộ dạng không hiểu của Cao Hạo, nhớ tới mình với Thiếu Kiệt cũng từng có quan hệ đó, mấy lời này giống như đang khiến người ta liên tưởng đến 3P. Hướng Nam lại cuống quít lắc đầu: “Không phải cố ý đến đó. Cái này là vì Thường Triết cùng bạn cậu ta chiếm mất phòng của tôi…”
Hướng Nam càng nói càng cảm thấy mình nói không ra đâu vào đâu.
Y đột nhiên phát hiện mình kỳ thực không cần giải thích với Cao Hạo, thế nhưng lại rất muốn làm rõ cho hắn hiểu. Hướng Nam lại mở miệng, Cao Hạo đột nhiên: “Hướng Nam, anh luôn bị bọn họ quấy rầy, rất phiền não đúng không?”
Cao Hạo vừa nói ra lời này, miệng Hướng Nam liền ngậm lại.
Cao Hạo tiến lại kéo gần khoảng cách với Hướng Nam: “Thực ra… nếu anh muốn, tôi hoàn toàn có thể giúp anh thoát khỏi bọn họ.”
Cao Hạo lúc nói không ngừng nhìn Hướng Nam.
Hắn cho rằng Hướng Nam nghe được lời này sẽ có phản ứng rất xúc động, rất vui sướng, thế nhưng ngoài dự liệu, hắn ngay cả một ánh mắt cảm kích cũng không nhận được. Hướng Nam cứ cụp mắt xuống, không nói tiếng nào.
“Hướng Nam?”
“Hả?”
Cao Hạo khó hiểu gọi một tiếng, Hướng Nam rất nhanh liền phản ứng lại. Điều này chứng minh Hướng Nam vừa rồi không có thả hồn vào chốn thần tiên.
Vậy vì sao…
“Những gì tôi vừa nói anh có nghe thấy không?”
“Có.”
Giọng Hướng Nam không lớn. Cao Hạo thấy y như vậy, khẽ nhíu mày.
Thực ra không phải Hướng Nam không muốn nhận lòng tốt của người ta.
Người mẫn cảm như y, nghe lời Cao Hạo nói, y đang đoán chứng xem trong lời nói của Cao Hạo có ý tứ gì, y nên phản ứng lại như thế nào?
Cảm động đến rơi nước mắt sau đó nước miếng tung tóe kể lể nói xấu đám sói con hàng ngàn lần với Cao Hạo sao?
Hướng Nam không quên bài học kinh nghiệm lúc trước.
Cao Hạo nếu như đứng ra, cho dù là vì y mà nói giúp một câu, không chừng y sẽ lập tức bị chụp mũ “không an phận” rồi bị cậu chủ nhỏ nghi kỵ giận dữ nào đó nhốt vào một xó xỉnh không rõ tên. Hướng Nam cảm thấy bản thân bây giờ ít nhất còn có thể coi như được tự do, y thấy không nên liều mạng.
Khẽ hé môi, đem lời định nói nuốt vào, Hướng Nam thấy thực mỉa mai cho sự “vâng lời” cùng sợ hãi của mình. Hành động khẽ giật giật khóe môi rất nhỏ của y lập tức làm Cao Hạo nhận ra lời mình nói không dễ nghe, tính kế này không đúng lúc rồi.
“Hướng Nam, tôi chỉ quan tâm anh thôi, không có ý gì khác.”
“Tôi biết rồi.”
Cao Hạo vẫn luôn đối tốt với y, đây là điều Hướng Nam vô cùng cảm kích.
Hướng Nam định nói với hắn mấy lời tỏ ý cảm ơn, thế nhưng Cao Hạo không cho y cơ hội.
Cao Hạo vào lúc Hướng Nam hé môi định nói liền cầm một miếng điểm tâm đưa đến bên miệng y. Hướng Nam có chút ngẩn người, khóe môi giật giật đưa tay nhận lấy, lời muốn nói lại một lần nữa theo món đồ ăn mà nuốt xuống.
“Cảm thấy thế nào?”
“Không tệ.”
Hướng Nam cười nhẹ, nhìn ra khoảng sân tĩnh lặng, không biết rằng bên ngoài nơi yên tĩnh này, có một gia đình hoàn toàn không liên quan gì đến y đang cãi nhau, mà không hiểu sao, lại quấn cả y vào. <ins
class="adsbygoogle"