Cao Hạo tặng y một chiếc đồng hồ quả quýt được làm thủ công rất tinh tế.
Hướng Nam ngồi ở đuôi giường, cầm chiếc hộp lẳng lặng nhìn mặt đồng hồ kia một hồi lâu.
Y nghe thấy tiếng cửa mở thì ngẩng đầu, thấy Trình Nam thì hơi ngây người.
Hướng Nam không còn sợ hãi như lúc trước.
Ở chỗ cửa hội trường buổi đấu giá, y nghe thấy rõ những gì Lisa nói với bạn.
Trình Nam với Lisa thực sự đi châu Âu.
Hướng Nam rất thản nhiên tiếp nhận sự thật mình gặp ảo giác.
Y cảm thấy mình thật sự đã quá căng thẳng rồi, nên đầu óc có chút vấn đề.
Hướng Nam đặt chiếc hộp sang một bên, không để ý Trình Nam ở trước mặt đang đi về phía y, đứng dậy vòng qua tủ đồ cầm bộ quần áo để thay sau khi tắm rửa rồi vào trong phòng tắm.
Việc Hướng Nam coi như không nhìn thấy cậu khiến Trình Nam nhíu mày.
Trình Nam ngồi lên giường.
Cậu dựng gối lên dựa vào, cầm lấy chiếc hộp mở ra xem, nhướn mày.
Cậu đi vào trong phòng tắm.
Thế nhưng cửa đã bị khóa trái, cậu ở đó xoay vặn nửa ngày cũng không vào được.
Cậu gõ mạnh cửa hai cái, tức giận quay lại giường ngồi, đưa tay định đập vỡ cái đồng hồ kia, nhưng nghĩ lại cảm thấy làm vậy không phải.
Đây là đồ cổ, rất quý.
Phá hỏng không bằng trả lại. Nếu đập vỡ rồi thì Hướng Nam sẽ không thể đem trả nữa, như vậy chẳng khác nào nhận một phần ân tình lớn của Cao Hạo.
Cậu suy tính trong lòng, lại dựa vào thành giường, nhẫn nại chờ Hướng Nam đi ra.
Chờ một lúc lâu, Hướng Nam bước ra đi đến trước mặt cậu lại làm việc khiến cậu ngỡ ngàng.
Hướng Nam hoàn toàn coi cậu như không khí.
Hướng Nam không thèm nhìn cậu đến một lần, cầm điều khiển bật TV, ngồi xuống cạnh giường không ngừng chuyển kênh.
Trình Nam thấy y như vậy, lại gần y: “Anh làm sao thế?”
Hướng Nam cảm thấy bản thân không thể cứ tiếp tục như này nữa.
Y không muốn thật sự biến thành một tên điên.
Y cố gắng không chú ý tới sự tồn tại của Trình Nam trước mặt (Hướng Nam cho rằng đây là ảo giác).
Hướng Nam chỉ coi như không nghe thấy.
“Sao không có gì hay để xem vậy…”
Hướng Nam mệt mỏi lẩm bẩm một câu, tắt TV đi, cầm lấy chiếc gối lúc nãy Trình Nam để dựng lên đặt nằm xuống, vỗ vỗ, sau đó kéo chăn đi ngủ. Trình Nam bảo bối thấy vậy thì rất lúng túng. Cậu sờ sờ cằm mình, chớp chớp mắt.
Ô, còn chưa chết.
Cậu nhìn về phía Hướng Nam.
Nhẽ nào thật sự thành đần sao?
Hướng Nam bị cậu đánh thức.
Cậu nhẹ vỗ lên mặt Hướng Nam, ép y mở mắt nhìn mình. Hướng Nam ban ngày vui chơi thỏa trí, rất mệt, khó chịu phủi cậu ra như đang đuổi ruồi bọ.
Tay Hướng Nam bị Trình Nam giữ lấy.
Cả người Hướng Nam bị Trình Nam ôm vào trong lòng. Hướng Nam cảm thấy được thân nhiệt của Trình Nam, tim giật thót, ngây người.
“Cậu muốn làm gì?”
Hướng Nam bắt đầu hoảng sợ.
Cảm giác quá chân thực, Hướng Nam nhận ra trước mắt là người thực.
“Làm gì?” Trình Nam thấy Hướng Nam cuối cùng cũng khôi phục lại thái độ thấp thỏm lo sợ vốn nên có, đung đưa chiếc đồng hồ sáng loáng trước mặt Hướng Nam: “Anh Hạo tặng sao?”
Hướng Nam gật đầu.
Y rất sợ, dịch người ra ngoài, định thoát khỏi vòng tay gọng kìm của Trình Nam, thế nhưng lại bị kéo trở về, còn ngồi trên người Trình Nam.
“Mai mang trả lại chiếc đồng hồ này, biết chưa?”
“Cái này vốn phải trả lại…”
Hướng Nam căn bản không hề định nhận lấy chiếc đồng hồ này.
Nếu không phải vì Cao Hạo vội đi, y ngay lúc đó đã từ chối.
Hướng Nam vốn định lần sau gặp mặt sẽ trả lại món quà này.
Thế nên Hướng Nam rất dứt khoát gật đầu đồng ý với Trình Nam.
Sự thỏa hiệp của Hướng Nam dường như làm cơn giận của Trình Nam vơi bớt.
Hàm dưới của Hướng Nam bị giữ lấy, Trình Nam kéo mạnh cằm y lại, luồn lưỡi vào trong miệng y, dùng sức xuôi vào.
Hướng Nam sửng sốt trước sự nhiệt tình của Trình Nam, bị cậu hôn đến váng vất.
Trình Nam liếm dọc theo cổ y, một tay ám muội vuốt ve ở eo y.
Hướng Nam bị cậu vuốt ve đến mức cả người nóng bừng nhũn ra, thở hổn hển đưa tay chắn trước ngực Trình Nam muốn kéo dãn khoảng cách giữa hai người, thế nhưng tay lại bị đè lại.
Hướng Nam thấy bàn tay còn lại của Trình Nam luồn vào trong quần y, hoảng hốt, nhưng bị xoa vuốt đến không còn sức, giọng nghe yếu ớt ẻo lả, hỏi: “Cậu làm gì vậy?”
“Anh luôn hỏi tôi đang làm gì? Có phải nếu tôi “nói”, anh sẽ cho tôi làm không?”
Cánh mũi cao của Trình Nam cọ lên má Hướng Nam. Hướng Nam lắc đầu muốn tránh, bị cậu thổi hơi vào tai khiến cả người phát run.
Sự mẫn cảm của Hướng Nam khiến Trình Nam bật cười.
Giọng cười của Trình Nam trầm thấp. Hướng Nam liếc cậu một cái, không dám giận cũng không dám nói.
Trình Nam biết trong lòng Hướng Nam bực bội, liếm vành tai của Hướng Nam, nhỏ giọng: “Vì sao không phản kháng?”
“Sợ cậu đánh tôi…”
Hướng Nam nói ra sự thực. Trình Nam nghe vậy thì dừng lại việc đang làm.
Hướng Nam biết tâm tình của Trình Nam đã bị y phá hỏng.
Y bị Trình Nam nhìn đến phát sợ, muốn trốn nhưng lại không dám.
Cuối cùng, Trình Nam đột nhiên rút tay ra, cuốn lấy thắt lưng Hướng Nam.
Cậu ôm Hướng Nam, để y tựa vào mình: “Sau này sẽ không như vậy… nếu anh chịu nghe lời…”
Cậu hôn lên trán Hướng Nam, dịu dàng dỗ dành y, lẩm bẩm: “…… Tôi bảo đảm…”
“Một” đêm này Hướng Nam ngủ rất muộn.
Y bị Trình Nam ăn sạch sẽ rồi.
Dưới sự yêu thương của Trình Nam, trong lòng Trình Nam, y phun trào hết lần này đến lần khác.
Vết thương lâu ngày của Hướng Nam mới khỏi, cũng may, Trình Nam không làm y bị thương.
Cả đêm Trình Nam không ngừng thủ thỉ bên tai y, nói chuẩn bị nhà cho y, quyết định sẽ đến đón y trước khi y ra viện một ngày, sẽ độc chiếm y.
Hướng Nam nghe thấy, thế nhưng y một mực chìm đắm trong cơn sóng *** hoàn toàn không thể suy nghĩ hay lo lắng gì. Mãi cho đến lúc y tỉnh lại, y mới bắt đầu nhận ra Trình Nam là muốn một lần nữa giam giữ y, khi ấy mới nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc.
Hướng Nam ngồi bật dậy, lúc này nhìn thấy Thường Triết và Cao Hách đều ở trong phòng.
Y ngây người, sờ soạng cơ thể, phát hiện Trình Nam đã tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo đầy đủ cho y rồi.
Hướng Nam muốn cầu cứu, muốn cho bọn họ biết những gì Trình Nam nói với y, thế nhưng lời đến miệng y lại do dự, rất lo lắng.
Dù sao mình cùng vì Trình Nam mà mới nhập viện, nếu bây giờ bọn họ biết tối qua mình lại nằm dưới thân Trình Nam, Hướng Nam không dám chắc bọn họ sẽ nhìn nhận y như thế nào.
Nói hay không nói?
Hướng Nam thấy tâm trạng hai người hình như đều không được tốt, nhíu mày lưỡng lự.
“Mấy cậu… làm sao vậy?”
Không khí trong phòng bệnh càng lúc càng tiến gần đến 0 độ. Hướng Nam ở đó phân vân qua phân vân lại cuối cùng cũng phát hiện ra hai người trước mắt thực sự có gì đó không ổn.
Thường Triết lạnh lùng trừng y, Cao Hách thì im lặng nhìn, cũng không trả lời y.
Hướng Nam liếc mắt về phía Thường Triết. Y nhớ lại hình ảnh nhìn thấy trong máy tính hôm qua, thế nhưng nhìn lại về phía hai người, cảm thấy rất kỳ lạ.
Y lại hỏi: “Mấy cậu rốt cuộc làm sao vậy?”
“Ai tặng?” Thường Triết lạnh lùng nói, ném một cái hộp lên giường chỗ Hướng Nam.
Hướng Nam nhìn một cái, đáp: “Cao Hạo.”
Thường Triết đập bộp tay xuống chiếc bàn xếp di động.
Tiếng vang rất lớn, Hướng Nam bị y dọa sợ lùi về sau một bước.
Thường Triết chỉ tay về phía y: “Anh có nhầm không vậy! Anh làm người rốt cục có giới hạn đạo đức không vậy?”
Hướng Nam căn bản không rõ y vì cái gì mà mắng mỏ, càng không rõ y mắng cái gì. Hướng Nam không hiểu nhìn y, sau đó quay sang nhìn Cao Hách.
Thường Triết đang giận dữ. Y hất bàn tay kéo cản y lại của Cao Hách, chỉ về phía Hướng Nam: “Anh câm à?”
Hướng Nam cau mày: “Sáng sớm ra cậu làm dữ cái gì? Tôi còn chưa hỏi cậu đem gửi đoạn phim tôi bị Trình Nam tấn công đến nhà họ Trình là có ý gì, bây giờ cậu cầm một món đồ nho nhỏ trong hộp này rồi nổi bão trước mặt tôi?”
“A Triết?”
“Làm sao!” Thường Triết bị bắt thóp, lập tức cáu kỉnh gào lên với Cao Hách: “Cậu sợ tôi sẽ đến đói Trình Nam chút tiền tiêu sao?”
“Còn anh!” Thường Triết chỉ vào Hướng Nam: “Anh bớt CMN chuyển đề tài cho tôi! Ra vẻ trinh nữ à!”
“Anh làm người có giới hạn không vậy. Anh câu dẫn mấy đứa thanh niên bọn tôi còn chưa đủ, giờ đến ngay một kẻ liệt anh cũng không tha sao?”
Hướng Nam bị Thường Triết mắng đến tức giận, y gào lên: “Cậu đừng có ở đó mà ăn nói lung tung!”
“Tôi ăn nói lung tung?” Thường Triết hừ lạnh một tiếng, chỉ về phía Cao Hách, rống lên với Hướng Nam: “Anh tự mình hỏi cậu ta xem chiếc đồng hồ này có ý nghĩa gì. Anh không có ý với Cao Hạo, món đồ này anh cũng dám nhận? Tôi thấy anh không chỉ coi tôi như thằng ngu thôi đâu, anh nhất định coi tôi là thằng thiểu năng rồi!” <ins
class="adsbygoogle"