Đại Thúc, Làm Ơn Cho Tôi Bao Thuốc

Chương 2-2: B: nhân viên nhỏ và ông chủ cửa hàng tiện lợi



“Ông chủ, có thưởng không?” Nhưng mà nhân viên nhỏ này lại rất thích làm nũng, ông chủ đối với việc này cũng chẳng có cách. Gã hơi nhún vai, ra vẻ ông chủ mà nói “Mấy cái chuyện thưởng á, phù du thôi!” Nói rồi sung sướng trốn đi coi phim hài tình cảm.

Ông chủ Dương còn đang phấn khích, trên người đã nhiều thêm một đôi tay, nhân viên nhỏ dựa vào rất gần, cơ hồ ôm luôn gã vào trong ngực “Ông chủ, chú lại rảnh rồi!”

Bên tai truyền đến tiếng thì thầm làm cả người Dương Lập còng hẳn xuống, da đầu run lên. Gã biết quỷ nhỏ đúng là hơi thích mình, nhưng mà tình cảm của gã với cậu chỉ thuộc dạng anh em thôi, hơn nữa bọn họ hơn kém nhau đến mười mấy tuổi. Thoáng tránh cái người bên cạnh đang thổi tới thổi lui, Dương Lập thủy chung vẫn làm chính mình giữ khoảng cách. Gã chống hai má nhìn màn hình, lười biếng thuận miệng trả lời “Một ông chủ mà không nhàn rồi, chẳng còn nghi ngờ gì cái cửa tiệm đấy thất bại luôn rồi”

Hàn Thiếu Hoa dựa vào lưng ghế cười, đôi mắt cong lên, nhìn chằm chằm sau lưng Dương Lập. Cơ thể này so với chính mình còn mảnh khảnh hơn, khiến người ta chỉ muốn gắt gao ôm vào trong ngực, mà cảm nhận sự ấm áp của đôi phương. Thế nên cậu lại nhanh tay nắm lấy ống tay áo, Hàn Thiếu Hoa phải gồng cả mình lên mới khiên bản thân cậu không còn vội vã như trước kia nữa, cậu sắp kiên trì không nổi rồi, chỉ sợ một ngày nào đó, chính mình sẽ chẳng thể khống chế được, lần thứ hai sẽ rơi vào vực thẳm.

“Ông chủ, tôi…”

“Đúng rồi, cậu sắp khai giảng à?” Dương Lập vừa vặn ngắt lời “Bao giờ thôi làm tôi mời cậu đi ăn”

“…Được”

Hôm nay là ngày cuối cùng Hàn Thiếu Hoa làm công trong tiệm. Ông chủ Dương bỏ dở thú vui say mê xem phim, đứng bên cạnh cửa mà nhìn nhân viên nhỏ của mình, lặng lẽ đánh giá thăm dò công tác, trong lòng hơi luyến tiếc phải để cậu đi. Dương Lập nghĩ mẩm, nếu không có cậu, mình lại dán thông báo tuyển thêm nhân viên nữa, nếu may mắn có thể thuê được một quỷ nhỏ thông minh bằng nửa thế này là đã thỏa mãn lắm rồi.

Bỗng gã lại thấy một nam sinh đang nói chuyện với quỷ con trong tiệm, quen mắt quá à, là ai vậy nhỉ?

Từ từ, kia chẳng phải là nam sinh trước kia quỷ con thích hay sao? Dương Lập có chút khẩn trương, phòng lỡ vạn nhất hai đứa lại tẩn nhau trong này, gã có nên ra can trước không hay nhỉ.

Ngoài dự đoán của Dương Lập, hai người kia chẳng những không đánh nhau, còn cười đùa đến là hòa hợp. Dương Lập đợi nam sinh kia rời đi, rồi mới chạy đến cạnh Hàn Thiết Hoa tò mò hỏi “Này, hòa hảo rồi?”

Lúc ở chung với nhau, Hàn Thiếu Hoa mới phát hiện kỳ thật Dương Lập có cực nhiều biểu tình, vừa sinh động mà lại đáng yêu, càng làm người xem trong lòng ngứa ngáy, nhịn không được mà muốn trêu chọc gã, buộc gã phải xuất hiện thêm nhiều vẻ mặt nữa, để rồi lại muốn tìm hiểu tất cả của người này “Sớm hòa hảo rồi”

Hàn Thiếu Hoa nhấc cái gói to trong tay lên “Nó mới về quê, cho tôi một ít đặc sản này”

“Từ khi nào mà đã hòa hảo thế?” Dương Lập mở cái gói to kia ra, nhìn mấy gói đồ ăn mà than thở “Phiền muộn của tuổi trẻ quả nhiên dễ đến dẽ đi, lúc trước không phải là bộ dáng dở sống dở chết hay sao, bây giờ đã trò chuyện vui vẻ rồi”

Hàn Thiếu Hoa nhìn gã, hơi cau mày “Không phải thế”

Cậu khóc trước mặt Dương Lập, chẳng phải vì có bao nhiêu chấp nhất với nam sinh kia, mà là bởi vấn đề tính hướng, sợ rằng những người xung quanh sẽ chẳng thích mình nữa, cảm thấy tuyệt vọng, không biết phải yêu thế nào. Loại thống khổ ấy làm cậu ủy khuất, khó chịu. Và chỉ khi Dương Lập bên cạnh an ủi, uất ức ấy mới toàn bộ bộc phát.

Dương Lập lấy một gói mứt trong cái túi kia ra, nhìn qua bao bì, rồi bỗng ngẩng đầu lên liếc mắt một cái “Ừ? Cái gì?”

Biểu tình ngơ ngác càng khiến Hàn Thiếu Hoa căng thẳng, cậu lắc đầu cười, đoạt gói mứt kia đi, không để ý đến ánh mắt hâm mộ của Dương Lập, mà nói “Chuyện ngày đó tôi về giải thích với nó rồi, với cả nữ sinh kia nữa. Bây giờ nó và nữ sinh kia tình cảm tốt lắm, tôi và nó vẫn là bạn thân!”

Dương Lập sửng sốt, cuối cùng mới dời mắt khỏi gói mứt “Không thích nó nữa à?”

Nói xong mới phát hiện mình hỏi hơi trực tiếp, thế nhưng người trước mặt còn khẩn trương hơn “Cẩn thận nghĩ lại, tôi với nó hợp làm bạn hơn”

Hàn Thiếu Hoa đưa gói mứt về tay Dương Lập, mỉm cười nhìn gã.

~ Nếu như lúc này anh hỏi tôi, tôi sẽ trả lời rằng bởi vì tôi đã gặp anh. Những ôn nhu của Dương Lập ngày đó khiến cậu cảm thấy ấm áp, rồi lại cho cậu thêm hy vọng.

Ánh mắt ôn nhu của Hàn Thiếu Hoa làm cho Dương Lập chẳng hiểu vì sao, lờ mờ cảm thấy như cậu đang muốn nói suy nghĩ của mình, nhưng gã không muốn nhúng tay vào chuyện người khác, đặc biệt là chuyện tình cảm thế này. Vì thế gã chỉ cúi đầu, yên lặng ăn mứt “Ngon thật!”

“Ông chủ, tôi cũng muốn ăn” Nhân viên nhỏ lại làm nũng rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.