Đại Thúc, Làm Ơn Cho Tôi Bao Thuốc

Chương 4-1: Đồng chí tiểu hàn và đồng chí lão dương



Dương Lập chậm rai nhả khói, so với bình thường càng có vẻ như là đang suy tư, rồi gã quay đầu, lại phát hiện ra Hàn Thiếu Hoa đang nhìn mình chằm chằm, vì thế gã tiến gần, nhả một ngụm khói vào mặt cậu “Thế nào, cũng muốn một điếu?”

Làn khói mờ ảo trong ánh đèn càng làm đôi mắt của gã trở lên lung linh hơn, hình ảnh ấy lập tức rơi vào tâm Hàn Thiếu Hoa. Cậu chậm rãi cúi đầu, đuổi đến gần Dương Lập, nhẹ nhàng chạm vào môi gã, lúc đi ra còn ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt. Nhưng vài giây đó trôi qua đối vào cậu phảng phất tựa như cả nửa thế kỷ dài vậy.

“Dương Lập, tôi thích anh!”

Dương Lập khiếp sợ, điếu thuốc trong tay sớm đã rơi xuống đất. Ánh mắt của Hàn Thiếu Hoa nhìn gã lúc này nồng cháy quá, khiến gã không dám nhìn thẳng vào mắt cậu, chỉ có thể cúi đầu, nghe trái tim của mình thình thịch đập trong lồng ngực. Rõ ràng lần chạm môi này chẳng thể nào so sánh được với hôn, nhưng lại có thể khiến tim y đập nhanh đến thế.

Hết thảy phát sinh thật đột ngột, Dương Lập lần đầu tiên trong đời cảm thấy cuộc sống chẳng khác gì một bộ phim cẩu huyết cả. Sống gần ba mươi năm đến nơi rồi, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên gã thân mật với một người đàn ông, lại còn là quỷ con kém mình mười tuổi. Hơn nữa, vì cái gì mà quỷ con lại cao hơn mình nhiều như thế, vậy thì người bị áp chẳng phải chính là mình sao. Từ từ đã nào, sao chưa gì đã lo tới cái việc này rồi? Không đúng, không đúng, vấn đề là, mình nên hay không nên nhận lời đây?

“Cậu… Đối với tôi là thích, giống như anh em, đúng không?”

Là yêu ấy chứ. “Không phải” Hàn Thiếu Hoa lưu loát đáp rằng “Tôi thật sự thích anh”

Dương Lập ngẩng đầu cười khan vài tiếng, chẳng hiểu thế nào mà lại trả lời theo mấy câu cẩu huyết trong phim “Cậu còn nhỏ, còn không biết thế nào là yêu, chưa nhận ra cái gì là khao khát, cái gì là thích được.”

Hàn Thiếu Hoa hơi nhíu mi, cái người này lại bắt đầu tìm lý do thoái thác đây mà “Còn anh chắc là đã hiểu rồi, phải không? Vậy nói cho tôi biết đi, mỗi lần chạm vào anh đã đủ khiến con tim tôi loạn nhịp, vừa nhìn thấy bóng dáng anh tôi chỉ muốn chạy tới mà ôm chầm lấy, nhìn đôi môi của anh trong gần trong gang tấc tôi chỉ muốn hôn anh mà thôi, muốn được anh đối xử ôn nhu, muốn giành được ấm áp của anh, muốn tìm hiểu tất cả về anh, để tâm anh hoàn toàn thuộc về tôi. Như thế, thì gọi là cái gì?”

Dương Lập nghe cả một tràng dài mà trong lòng như thiêu đốt, đầu óc hỗn loạn một mảnh. Nguy rồi, phải chạy thôi, nếu không sẽ bị quỷ con bắt mất, lúc đó thì trốn đằng trời “Tôi… Tôi đi trước!”

Hàn Thiếu Hoa không có đuổi theo, nhìn bóng dáng người kia chạy trối chết, cậu cười khổ thở dài. ~ Lần này, tôi sẽ không buông tha cho anh đâu. Bỏ qua anh, tôi sợ bản thân mình sẽ chẳng con dũng khí yêu ai nữa.

Dương Lập biết mình đúng thật là chẳng ra gì, vì tránh né người ta mà ngay cả cửa hàng cũng không thèm mở, di động cũng tắt máy, mấy ngày nay đều trốn lủi trong ổ chăn giả làm đà điểu. Quỷ con thất vọng rồi sẽ buông tha cho gã đi? Giống như với nam sinh hôm trước ấy. Gã đã gần ba mươi tuổi rồi, chẳng thể nào chịu nổi áp lực, mỗi lần bị thương rồi thì khó lành lại lắm, muốn ngồi dậy mà chẳng dậy nổi. Còn người trẻ tuổi, cái gì chẳng dễ đến dễ đi, khả năng khôi phục cường đại biết bao, quỷ con sẽ rất nhanh mà quên gã thôi....

Nghĩ thế, chẳng hiểu vì sao trong tâm can gã lại hơi nhói lên. Gã cầm di động lên, khởi động lại máy, vội vàng liên lạc bạn già Tiểu Bằng, rủ y ra ngoài uống một bữa rượu.

Dương Lập đã lâu lắm rồi không nhậu nhẹt, lần gần đây nhất là từ thời tốt nghiệp đại học. Tiểu Bằng nhận được tin thì ngạc nhiên: “Tôi hỏi cậu cái, lần gần đây nhất quan tâm đến chuyện ăn mặc, cạo râu, đầu tóc là lúc nào thế. Tưởng mỗi ngày cậu đều ru rú trong tiệm làm ăn, hóa ra là có đối tượng đấy hả. Thằng này vận cứt chó gì thế không biết, đã thế còn phải khoe ra cho người ta sao?”

Dương Lập mạnh mẽ nhấp một ngụm rượu, rồi lại chống má thở dài “Tôi không đáp ứng cậu ta, nhỏ hơn tôi tận mười tuổi.”

“Vẫn là trâu già gặm cỏ non thôi! Tôi nói tôi ghen tị với cậu đây! Rượu lần này cậu trả đi!” Tiểu Bằng vẫy tay, gọi người ta mang đến mấy chai bia.

Dương Lập thấp giọng “Cậu ta là đàn ông mà”

Tiểu Bằng phun luôn ngụm rượu ra, trừng mắt vỗ bàn cuồng tiếu “Trời ơi Dương Lập, nhìn không ra đấy, cậu còn được đàn ông theo đuổi?”

Dương Lập quắc mắt, Tiểu Bằng mới ngừng cười, vẻ mặt nghiêm túc mà hỏi “Rồi rồi, tôi đây hỏi cậu, cậu có thích người ta không?”

Lúc này Dương Lập lại chẳng quyết đoán được như trước, ấp a ấp úng, còn có vẻ đặc biệt câu nệ.

“Chết tiệt, cậu như thế, tám phần là thích người ta rồi, chúc mừng, cậu sắp thoát khỏi hội độc thân rồi.”

Tiểu Bằng giơ chai rượu lên “Đến, bạn thân, làm một ly”

Dương Lập đẩy cái chai rượu ra, bĩu môi nói thầm “Ai muốn thích con quỷ con, cậu ta còn cao hơn tôi nữa chứ!”

“À…” Tiều Bằng dài giọng “Hóa ra là cậu lo lắng điều này. Hóa ra là sợ bị quỷ con ‘khi dễ’ cơ đấy?”

“Xéo!” Dương Lập buồn rầu, bắt đầu ngửa cổ nốc cạn ly rượu, hồi lâu lại nói “Tôi sắp là ông già ba mươi đến nơi rồi, không đủ sức chơi cậu ta!”

“Ba mươi làm sao đã già, cậu cùng lắm mới là tiểu thúc mà thôi!” Tiểu Bằng trở mình xem thường “Nói đi, có phải cậu cũng thích quỷ con lắm, nhưng thật tình chẳng biết nên làm thế nào, đúng không?”

Nghe thấy bạn già nói lời này xong, Dương Lập lại sững sờ, lập tức uống liền một ngụm. Khó trách trên phim truyền hình lần nào cũng có cái trò mượn rượu tiêu sầu này, nhưng mà tại sao càng uống lại càng tỉnh thế nhỉ. Rồi gã lại nhớ tới bộ dạng sáng lạn của quỷ con, lúc cười hì hì, khóe mắt loan loan, và cả khi cậu khoa chân múa tay nữa.

Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm Dương Lập uống say đến nỗi chẳng biết trời trăng gì, Tiểu Bằng đành phải chở gã về nhà. Trước cửa lại thấy một bóng đen ngồi chồm hỗm, khiến Tiểu Bằng bị dọa nhảy dựng, chờ đến lúc nhìn rõ mới phát hiện ra là một nam sinh rất đẹp trai, vẻ mặt tức giận.

Tiểu Bằng nhớ tới ngọn cỏ non mà Dương Lập từng nói, nhưng mà người thật khác quá đi ha, quỷ con nào phải bộ dạng cười nói đáng yêu đâu, ngược lại còn trừng mắt nhìn mình như cừu nhân vậy. Tiểu Bằng nháy mắt đã biết thằng nhỏ này hiểu lầm, vội vàng đẩy con ma men Dương Lập vào ngực Hàn Thiếu Hoa.

“Đừng có trừng tôi, bạn bè với nó mà thôi. Hơn nữa tôi chẳng có hứng thú với thằng ngốc này. Tôi thích nhất là dạng tinh anh tuấn tú, tốt nhất phải là mặt than ấy!” Nói rồi Tiểu Bằng nháy mắt vài cái, rồi phủi mông ly khai.

Hàn Thiếu Hoa nhìn người ngủ say trong lòng, biểu tình khó chịu lúc này mới dần dịu đi.

Dương Lập đến nửa đêm tỉnh lại, phát hiện ra Hàn Thiếu Hoa đang ghé vào bên giường mình, nháy mắt đã tỉnh rượu. Gã ngồi thẳng dậy, cả kinh nói “Cậu thế nào lại ở đây?”

“Ngày mai nghỉ lễ, không cần đi học. Thế nên tôi mới đến đây, không ngờ em lại uống rượu” Hàn Thiếu Hoa rót cho y một chén nước “Vừa đến đã anh víu cửa, say tới mức chẳng thể dậy nổi, thế nên tôi đến chiếu cố anh”

Không khí bắt đầu trở nên trầm mặc ngại ngùng, Dương Lập nhận chén nước, nhấp một ngụm “Tôi hiện giờ không sao rồi, cậu trở về đi”

“Anh thật sự không mốn gặp tôi, chán ghét tôi đến vậy sao?”

“Không phải…” Dương Lập vội vàng phủ nhận, nhìn người trước mặt cười khổ.

“Vậy tại sao muốn đuổi tôi đi?” Hàn Thiếu Hoa không thuận theo, vẫn hỏi.

“Ý tôi không phải như thế!” Dương Lập cúi đầu.

“Vậy ý anh là cái gì?”

“Tôi chỉ là…”

“Chỉ là cái gì? Vì sao chạy theo người khác uống rượu, rồi lại còn say tới thế?”

Quỷ con ấy thế mà lại bắt đầu gây sự truy vấn, Dương Lập hít một hơi thật sâu, rồi rống to “Cậu dựa vào cái gì mà quản tôi! Đều là tại cậu hết, mấy ngày nay trong đầu tôi chỉ toàn là cậu, bị cậu đùa giỡn tới mức ăn không ngon ngủ không yên, cho nên mới… Ngô…”

Còn chưa kể hết ủy khuất xong, đã bị Hàn Thiếu Hoa áp miệng lại, Dương Lập cố gắng đẩy người phía trước ra, nhưng lại bị cậu nắm lấy cổ tay đẩy gã ngã nhào, một lần nữa nằm lại trên giường.

“Buông tôi ra…”

Đôi môi lại bị che phủ, xâm nhập như mưa rền gió giữ, kịch liệt tới nỗi khiến người ta không thể thở nổi. Môi miệng dây dưa, đầu lưỡi tự tiện xông và càn quấy. Dương Lập bị hôn đến đầu óc choáng váng, ánh mắt mờ mịt.

Hàn Thiếu Hoa buông gã ra, cười hì hì nói “Anh nói rằng trong đầu anh chỉ toàn là tôi, có thật không? Tôi vui lắm” Khóe mắt loan loan càng khiến cho lòng Dương Lập rung động. Bị người ta cường hôn mà gã chẳng những không tức giận, ngược lại còn thấy tốt lắm, Dương Lập cảm thấy mình đúng là khó hiểu thật.

Hàn Thiếu Hoa kề sát bên tai Dương Lập, trầm giọng nói “Tôi thật sự thích anh, phi thường thích, cực kỳ thích anh…”

Những lời thì thầm bên tai khiến da đầu Dương Lập run lên một trận, và rồi mặt đỏ tim đập. Gã chưa bao giờ dao động chỉ bằng những lời nói như về, rồi chẳng biết phải làm gì. Hàn Thiếu Hoa ôm lấy khuôn mặt Dương Lập, buộc gã nhìn thẳng vào mình “Thế nên thừa nhận đi, anh có thích tôi.”

Một câu khiến Dương Lập bừng tỉnh, phảng phất như lấy lại được tinh thần, gã đuổi Hàn Thiếu Hoa ra ngoài cửa, rồi đóng sầm cửa một cái, trước đó không quên nói “Cho cậu bớt vênh đi này! Thiên tài mới thích cậu ấy!”

Sau đó Dương Lập dựa vào thành cửa, chậm rãi trượt xuống đất, trong ngực vang rõ tiếng tim đập bang bang. Hóa ra phim truyền hình thật không gạt người, thích một người có thể khiến cho người ta trở thành như vậy. Mà đầu bên kia, Hàn Thiếu Hoa cũng đang dựa cửa, lộ ra một tia mỉm cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.