Khuôn ngực lửa nóng dán cùng một chỗ, rốt cuộc y không thể lảng tránh tầm mắt của Lâm Việt, chỉ có thể nhìn đôi mắt sáng ngời kia của Lâm Việt, đáy mắt kia trong sáng như gương.
Nơi thân thể gắn bó thật nóng rát, giống như đang thiêu đốt.
“Tối hôm qua rốt cuộc có hay không? Có hay không……?” Y không ngừng hỏi, y hy vọng Lâm Việt cho y một câu trả lời chính xác, y không cần những câu trả lời ba phải, cái nào cũng được.
Lâm Việt nhìn y một lát mới nói: “Không có.” Nói xong, Lâm Việt bắt đầu ở trên người y vận động.
“Thật sự không có?”
“Thật sự không có.” Lâm Việt trả lời rất khẳng định.
Bị dục vọng nóng rực của Lâm Việt đỉnh đến điểm mẫn cảm kia một cái, làm cho y không tự chủ được phát ra tiếng rên rỉ kiềm nén. Hai chân y hơi hơi rộng mở, Lâm Việt từ giữa hai chân y tiến vào.
Thân thể y rất nóng, giống như bị dục vọng của Lâm Việt hòa tan; xúc cảm vừa mềm lại vừa nóng trong cơ thể y làm cho Lâm Việt thầm nghĩ tiến vào càng sâu. Lâm Việt cảm thấy nam nhân Lâm Mộ Thiên này bình thường tuy rằng ngốc, nhưng có đôi khi cũng không tính là quá hồ đồ. Chẳng qua là nam nhân đem tất cả chôn ở trong lòng, tới giờ cũng không biểu lộ ra ngoài.
Tối qua, đích thật Lâm Việt đã cùng với Thư Diệu đến biệt thự của Nhiên Nghị tham gia bữa tiệc tình ái, nhưng bọn họ vì Lâm Mộ Thiên nên cái gì cũng chưa làm, đều tự tìm một phòng để ngủ. Hai người đã sớm chán ghét cái loại cuộc sống hư thối này rồi, kỳ thật cả hai đều muốn cùng Lâm Mộ Thiên trải qua một cuộc sống đơn giản.
Lâm Việt vốn thích sạch sẽ, hơn nữa tối qua bị bầu không khí làm cho khó chịu nên trước khi đi hắn ở biệt thự Nhiên Nghị tắm rửa xong mới trở về, này kỳ thật là chuyện rất bình thường. Về phần Thư Diệu lảng tránh Lâm Mộ Thiên, kỳ thật là do tâm tồn áy náy đối với Lâm Mộ Thiên, lo lắng Lâm Mộ Thiên lây dính hơi thở dơ bẩn trên người hắn.
Bữa tiệc tối hôm qua thật dâm loạn, thật dơ bẩn, Lâm Việt và Thư Diệu cũng không muốn cho y biết nên mới hẹn trước mỗi người một trước một sau về nhà, không muốn khiến cho y đa tâm.
Bất quá, y ở ngay trước mặt hỏi Lâm Việt đi đâu như vậy thì trước giờ vẫn là lần đầu tiên. Ở trong mắt Lâm Việt đây là hiện tượng phi thường tốt, ít nhất nó khiến cho Lâm Việt cảm giác y đang lo lắng.
“Anh hai, anh yên tâm đi, chúng em không có, chúng em thật sự chưa làm gì cả.” Lâm Việt cúi thấp xuống, mân đôi môi Lâm Mộ Thiên, nước bọt dưới ánh đèn mờ nổi lên một tầng sáng bóng. ( Beta: Bác cứ nghĩ nhiều, đêm trước mà bọn nó có làm cái gì thì ko có chuyện sáng hôm sau cả hai thằng lôi bác ra “ ăn ” thế đâu, sức đâu mà dai thế:3)
Ánh mắt Lâm Mộ Thiên phức tạp nhìn sườn mặt Lâm Việt, Lâm Việt đang không chút hoang mang hôn đôi môi y. Đầu lưỡi mềm mại kia linh hoạt đảo qua đôi môi y, thâm nhập vào đôi môi hé mở của y. Lâm Việt cảm giác được một tia đáp lại rất nhỏ, chậm rãi, không dấu vết của y……
Lâm Việt cũng không đợi nữa, liền đem dục vọng chôn sâu ở trong thân thể Lâm Mộ Thiên bắt đầu chậm rãi vận động. Hắn một bên động thắt lưng tiến vào con đường lửa nóng, một bên làm cho hai tay Lâm Mộ Thiên ôm lên cổ hắn, trừu sáp cũng trở nên càng ngày càng dồn dập nhưng lại không thô lỗ. Lâm Việt cũng có kỹ xảo, độ mạnh yếu vừa phải, cũng có thể làm cho nam nhân thoải mái, cũng không thương tổn thân thể của cả hai.
Y bị Lâm Việt gấp gáp tiến vào khiến y không có cách nào nói nữa, hai chân hơi run run, thân thể cũng theo sự tiến vào của Lâm Việt mà một lần nữa lại nóng lên. Mộ Thiên cảm giác trong cơ thể mình giống như có ngọn lửa đang thiêu đốt, tốc độ phía dưới càng ngày càng nhanh làm cho y “Ừ ừ ha ha” vài tiếng. Ở dưới thân em trai mình còn có thể bày ra tư thế dâm loạn này, chuyện này thật khiến cho chính bản thân Lâm Mộ Thiên cũng rất khó chấp nhận, nhưng ở thời điểm làm tình y khống chế không được, cũng ngăn cản không được……
“Anh còn phải lên máy bay, cậu……” Trong tình ái mê loạn, Lâm Mộ Thiên vẫn nhịn không được nhắc nhở Lâm Việt, y phải lên máy bay đi ngoại ô quay phim