Khách sạn không có người nào, có lẽ do thời gian quá muộn nên có vẻ phi thường lạnh lẽo.
Khách sạn này trang hoàng cổ kính, rất hợp khẩu vị Vĩnh Trình, ít nhất hôm nay, hắn muốn loại cảm giác này. Dưới sự nhiệt tình dẫn đường của nhân viên, hai người tìm được căn phòng tốt nhất.
“Đêm nay chúng ta trọ ở nơi này, anh cũng đừng về khách sạn bên kia nữa.”
“ Uh ”
Lâm Mộ Thiên cũng gật đầu đáp ứng, bảo nhân viên nấu vài món đặc sắc. Vì quay phim quá muộn nên y vẫn chưa ăn cơm, Vĩnh Trình đợi y cũng đợi thật lâu, bụng cũng trống trơn.
Phong cách bài trí trong phòng rất cổ điển, tản ra mùi gỗ đàn hương làm cho người ta có cảm giác thư giãn.
“Anh gần đây làm sao vậy? Giống như rất không vui, có phải tôi không nên tới nơi này hay không?” Vĩnh Trình hỏi ý y. Hai người ngồi gần nhau, Vĩnh Trình liền nghiêng đầu, nhìn Lâm Mộ Thiên đang ăn cơm.
“Không có.” Lâm Mộ Thiên lắc đầu, “Chú của cậu biết cậu đến tìm tôi không?”
“Ông ấy biết, lúc tôi xuất môn đã nói qua với ông, ông lại mặc kệ chuyện của tôi, anh không cần để ý như vậy.” Vĩnh Trình gắp đồ ăn cho y, hiếm khi thấy hắn cẩn thận như vậy.
“Ông ấy là trường bối của cậu.”
“Cho nên tôi rất tôn trọng ông ấy.”
Lâm Mộ Thiên chậm rãi ăn, y phát hiện Vĩnh Trình đang theo dõi y. Y hồ nghi nhìn qua, lại phát hiện, Vĩnh Trình đang theo dõi đôi môi đang ngậm chiếc đũa của y……
Bên trong hai tròng mắt xinh đẹp kia giống như có gì đó tản ra.
“Ăn no chưa?”
Lâm Mộ Thiên gật đầu một cái, giây tiếp theo chiếc đũa trên tay đã bị rút ra, môi bị một vật nóng bỏng ngăn chặn. Còn chưa biết rõ phát sinh sự tình gì y đã bị Vĩnh Trình vừa hôn vừa ôm vào trong mộc dũng. (= thùng gỗ tắm ngày xưa ý)
Dòng nước ấm áp trong mộc dũng nháy mắt liền ngập qua thắt lưng, sau đó tới ngực, hai người trần trụi dán vào nhau không chút cách trở. Đôi môi bị gắt gao hôn chặt, nụ hôn của Vĩnh Trình thế tới luôn luôn vội vàng luôn luôn nhiệt tình.
Vĩnh Trình buông đôi môi y ra, một đường ổn định hôn đến cằm y, nhẹ nhàng mà cắn một ngụm: “Thích tắm mộc dũng không? Cảm giác này thật mới mẻ, đúng không?” ngón tay Vĩnh Trình nhẹ nhàng nắm bắt nhũ tiêm Lâm Mộ Thiên, một bàn tay ái muội sờ soạng bên hông Lâm Mộ Thiên.
Mặt nước dao động rất nhẹ.
Lâm Mộ Thiên chỉ cúi đầu, không có trả lời câu hỏi của Vĩnh Trình. Ánh đèn chiếu lên làn da màu mật ong của y rất là mê người, chỉ tắm rửa mà phải mất hai tiếng, đương nhiên không chỉ đơn giản là “tắm”, loại không khí này như thế nào cũng phải “làm”.
Lúc ở trong mộc dũng “làm”, ngay cả bọt nước cũng văng ra, bất quá cảm giác rất hoàn hảo, không tính là quá kém. Cả quá trình Vĩnh Trình đều đem y lười biếng ôm vào trong ngực, tuy rằng tiết tấu của Vĩnh Trình rất nhanh, nhưng y cũng không cảm giác được đau đớn. Theo động tác thẳng tiến kia của Vĩnh Trình, trong cơ thể y nổi lên một cỗ cảm giác kỳ dị, y chôn đầu ở đầu vai Vĩnh Trình môi vô thức đụng vào làn da hắn.
Y nhíu mi lại, đỡ thành mộc dũng, theo thân thể nảy lên của Vĩnh Trình, mặt nước tràn ra gợn sóng. Vĩnh Trình cơ hồ đem y ôm ở trên người, tư thế như vậy có thể tiến vào càng sâu.
Sau khi làm xong, cũng tắm không sai biệt lắm, Vĩnh Trình ôm y đến trên giường lớn phục cổ rồi đắp chăn nghỉ ngơi. Hai tay Vĩnh Trình gắt gao ôm vai y, đầu dựa vào đầu y.
“Tôi ở đây không được bao lâu, qua hai ngày nữa tôi phải đi rồi. Vì chuyện của Nhiên Nghị còn chưa giải quyết, hắn đang tìm cơ hội trả thù tôi; nếu tôi không về bên kia, khả năng xảy ra vấn đề.”
“Tôi cũng đoán cậu cũng ở đây không được bao lâu.” Lâm Mộ Thiên chậm rãi gật đầu, chóp mũi tràn đầy hơi thở của Vĩnh Trình.