Đại Thúc Ngộ Thượng Lang

Chương 180



Lái xe bị phục kích bỏ mình, lập tức gục ở trên ghế điều khiển. Xe giật lên một cái rồi tông vào đại thụ bên cạnh, khoảng cách va chạm này khiến người trong xe bị ảnh hưởng. Lâm Mộ Thiên cảm thấy mình sắp bị đụng đến nát rồi, may mà phía trước có vệ sĩ chống đỡ, nếu không cả người y đã bay ra ngoài!

Trong lúc bối rối lại vang lên một trận nổ súng khủng bố, kinh động đến mấy con chim đang đậu trên các lùm cây khiến chúng bay tan tác. Tiếp theo chợt nghe thấy tiếng cửa kính xe bị đập nát, mọi người nhanh chóng nằm úp xuống. Nhiên Nghị nhanh chóng liếc y một cái, liền xoay người ép y ngã xuống ghế.

“Không muốn chết thì đừng lộn xộn!” Nhiên Nghị hạ giọng cảnh cáo y.

Lâm Mộ Thiên trước giờ chưa từng thấy qua tình huống bắn nhau như vậy, y đích thực không dám động đậy một chút nào. Mảnh vỡ thủy tinh bắn đến khiến cổ y bị thương, má của Nhiên Nghị cũng bị rạch ra một đường nho nhỏ, trên khuôn mặt trắng nõn kia chảy ra tơ máu đỏ sẫm nhàn nhạt, ánh mắt hắn nguy hiểm đến đáng sợ.

Bỗng nghe một vệ sĩ trong đó của Nhiên Nghị mở miệng.

“Thiếu gia, chúng ta gặp phải bọn cướp địa phương rồi!”

***

Lâm Mộ Thiên gần như là bị Nhiên Nghị túm xuống xe, bọn họ chỉ có thể theo sau xe băng qua, chui vào rừng cây. Nếu họ còn ở lại trên xe khẳng định sẽ bị súng xả loạn bắn thành tổ ong vò vẽ, chỉ còn cách bỏ xe chạy trốn mới là cách duy nhất.

Không biết chạy bao lâu, thẳng đến khi nghe không thấy tiếng súng, mọi người mới dừng lại. Hiện tại không có biện pháp trở về, cũng không có xe, chỉ có thể đi bộ ra ngoài, này đối với bọn họ là chuyện phi thường khó khăn. Vài trăm km rừng rậm, phải như thế nào mới đi ra ngoài! Hơn nữa xung quanh đều là rừng cây, không người, ngay cả thức ăn cũng không có, cho dù không bị mệt chết cũng sẽ bị đói chết ở trong này.

Ở trên đường, Nhiên Nghị nhìn y chằm chằm, có lẽ lo lắng y chạy trốn. Trên đường có mấy lần y đi hơi chậm lại, Nhiên Nghị liền mắng y “ không phải đàn ông ”, y chỉ có thể trầm mặc đi theo bọn họ.

Hơn nữa hai vệ sĩ của Nhiên Nghị, một trước một sau kiềm chế hành động của y, cũng thành ra giám thị hành động của y, y căn bản không có biện pháp chạy trốn! Thẳng đến đêm khuya, mọi người mới tìm được một chỗ có thể nghỉ ngơi.

Hai vệ sĩ kia rất tự giác đến gần bờ sông nhóm lửa, trong rừng rậm nguyên thủy này, chỉ có thể dựa vào hai tay mình để sinh tồn, có thể nhìn ra hai vệ sĩ kia có kỹ năng sinh tồn rất khá. Lâm Mộ Thiên tìm một tảng đá lớn rồi ngồi lên tảng đá nghỉ ngơi, bốn bề gió lạnh, thổi vào y vốn cả người đã ướt đẫm mồ hôi, khiến y có chút rét run.

Ở nơi này tất cả công cụ thông tin đều trở thành rác rưởi, tất cả đều mất hết chức năng, thật vô dụng, chuyện này thật khiến cho Nhiên Nghị rất căm tức. Lần này hắn phải đi tham gia hội nghị quốc tế, nếu hắn đến muộn thì sẽ ảnh hưởng đến quốc gia. Trước không nói cái này, điều khiến cho hắn xảy ra sai lầm kỳ thật chính là không điều tra kỹ tình huống bên này, không nghĩ tới gặp phải thổ phỉ, chỉ sợ trong thời gian ngắn cũng không đi ra khỏi đây được.

Lâm Mộ Thiên nhìn Nhiên Nghị liếc mắt một cái, chậm rãi nở nụ cười: “Hiện tại cậu không có biện pháp bán tôi đi, có thể đi ra ngoài hay không cũng là vấn đề rồi.” Không biết ở đâu ra tâm tình nói đùa, dù sao bây giờ y so với lúc nãy thoải mái hơn, cùng lắm có chết thì cùng chết, y chết cũng không muốn đi làm việc kia!

“Chờ sau khi đi ra ngoài, tôi lập tức liền đem anh bán!” Nhiên Nghị hung hăng nhìn y, rất hiển nhiên là hù dọa y, Lâm Mộ Thiên cũng sẽ không để ý, tùy ý Nhiên Nghị ngoài miệng cậy mạnh.Y cũng không để ý tới Nhiên Nghị, thẳng đến khi Nhiên Nghị cảm thấy không thú vị, cảm thấy không có ý nghĩa, tự nhiên sẽ câm mồm không nói.

“Người lớn tuổi giống tôi như vậy, người khác…… người khác không nhất định sẽ muốn.” Lâm Mộ Thiên trong lòng không phục, nhỏ giọng cãi lại. Y thật sự không hy vọng ai đó khinh thường y, y có tôn nghiêm, y là sinh vật có máu có thịt, nhưng sống trong hoàn cảnh hỗn loạn này, y không có cách nào lựa chọn, ông trời không cho y cơ hội lựa chọn.

Ban đầu, lưng y mang nợ, hơn nữa lo sợ Tâm Nghi sẽ bị liên lụy, mà đến khi y đã trả hết nợ, cũng là lúc cùng Tâm Nghi ly hôn. Y vẫn không có biện pháp thoát khỏi sự kiềm chế của bọn họ, vô luận như thế nào y cũng đều trở thành quân cờ hoặc là lợi thế trong cuộc chiến của bọn họ,.

Nhưng bản thân Lâm Mộ Thiên cũng không rõ giá trị của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.