Lâm Mộ Thiên mẫn cảm đẩy tên vệ sĩ kia ra, đồng thời, cái miệng của y bị một kẻ khác bịt lại. Gã vệ sĩ bị y đẩy ra kia dùng loại ánh mắt tràn ngập dục vọng mà y quen thuộc theo dõi y.
“Mày cũng chỉ là một con tin mà thôi, cho dù chúng tao chơi mày thì thiếu gia cũng sẽ không xử phạt chúng tao.”
Hai người bắt đầu cười dâm đãng.
Ngay tại lúc Lâm Mộ Thiên liều mạng giãy dụa……
Trên bờ truyền đến một giọng nói lạnh lùng: “Các người đang làm cái gì?” Nhiên Nghị đứng ở bên bờ lạnh lùng theo dõi hai gã vệ sĩ của hắn, trong hai mắt lạnh băng kia giống như có băng tuyết tràn ra.
“Thiếu gia, chúng tôi……”
“Lăn lên đây.”
Hai gã vệ sĩ buông Lâm Mộ Thiên ra, đi lên bờ. Vừa rồi miệng Lâm Mộ Thiên bị gắt gao bịt lại căn bản không thể cầu cứu, nhìn thấy Nhiên Nghị không biết từ khi nào đã đứng ở bên bờ, trong lòng y có chút sợ hãi, nhưng vẫn thấy thập phần may mắn _ bởi vì y không nghĩ tới Nhiên Nghị còn có thể giúp mình.
Tiếp đó, bên bờ truyền đến hai tiếng “ bốp bốp ” vang dội, hai gã vệ sĩ kia mỗi người đã trúng một cái tát. Lâm Mộ Thiên ngơ ngác nhìn bọn họ, không nghĩ tới sự tình lại phát triển trở thành như vậy.
“Nhìn cái gì mà nhìn, anh thành thật tắm rửa cho tôi. Nếu không tắm, hôm nay anh đừng hòng lên bờ!” Nhiên Nghị lửa giận tận trời trừng Lâm Mộ Thiên, thẳng đến khi Lâm Mộ Thiên xoay lưng đi tẩy trừ thân thể, hắn mới lạnh lùng nhìn hai gã vệ sĩ kia vài lần; dặn dò mấy câu bọn họ không thể động vào Lâm Mộ Thiên, Nhiên Nghị mới tự mình trở về ngủ.
Lâm Mộ Thiên vô liêm sỉ kia thật đúng là tìm phiền toái đến cho hắn mà, tắm rửa một cái mà thôi, còn muốn câu dẫn đàn ông khác. Nhiên Nghị ở trong lòng dùng vô số từ ngữ mắng Lâm Mộ Thiên, thẳng đến khi người kia mặc quần áo lên bờ xong, lựa chọn đi đến chỗ cách gần hắn ngồi xuống, hắn mới mở miệng cười nhạo y.
“Cách tôi xa một chút.” Nhiên Nghị cố ý ghét bỏ y.
“Không……” Lâm Mộ Thiên cúi đầu, nhỏ giọng trả lời một câu rồi không nói nữa.
Nhiên Nghị cũng không có bảo y cút nữa, để cho y ở bên cạnh, hai gã vệ sĩ kia an vị ở đối diện bọn họ gác đêm. Trong lòng Lâm Mộ Thiên vẫn có chút lo lắng, so với hai kẻ xa lạ kia Nhiên Nghị coi như là “người quen”, vì thế, y không tự chủ được tới sát bên cạnh Nhiên Nghị.
Nhiên Nghị mở to mắt nhìn y, phát hiện vai y hơi run run. Ban đêm rất lạnh, trong không khí lộ ra hơi thở ẩm ướt, Nhiên Nghị cũng cảm thấy gió thổi chính hắn cũng hơi rét.
Nhiên Nghị dựa lưng vào thân cây rất lớn đằng sau, hắn duỗi tay kéo Lâm Mộ Thiên lại đây, ôm nam nhân có chút kích động vào trong ngực. Hắn cái gì cũng không làm, cứ như vậy dựa vào y, cảm giác được nhiệt độ cơ thể trên thân nam nhân truyền đến, hắn thế nhưng cảm thấy có điểm an tâm. Ý thức đến việc này làm cho trong lòng Nhiên Nghị thực phiền não _ an tâm? Hắn an cái gì tâm? Thực con mẹ nó gặp quỷ! (=..= ca cứ khẩu thị tâm phi)
“Vì sao cậu đột nhiên…… Đột nhiên……” Vì sao cậu đột nhiên ôm chằm lấy tôi? Lâm Mộ Thiên không dám hỏi ra miệng, tính cách Nhiên Nghị hỉ nộ vô thường y đã kiến thức qua.
“Câm miệng.” Nhiên Nghị gầm nhẹ.
Lâm Mộ Thiên câm miệng không nói, y khẩn trương bị Nhiên Nghị ngăn chặn, phát hiện đối phương không có làm ra hành động gì thì y cũng an tĩnh lại. Bởi vì quá mệt mỏi nên rất nhanh y liền ngủ thiếp đi.
Ngược lại Nhiên Nghị cả đêm cũng chưa ngủ, cũng không biết như thế nào, trong lòng chính là một trận khó chịu. Hắn rất muốn đẩy Lâm Mộ Thiên ra nhưng nghĩ đến cảnh tượng hai gã vệ sĩ kia vuốt ve Lâm Mộ Thiên, hắn liền một trận phiền muộn.
Nam nhân Lâm Mộ Thiên này như thế nào cứ chịu uất ức như vậy, bị người sờ vuốt cũng không biết phản kháng, trì độn quả thực sắp không cứu nổi! Hắn vốn có thể đứng ở bên cạnh mặc kệ, hắn cũng không biết mình vì sao phải tiến lên ngăn cản, tại một khắc hắn nói ra lời ngăn cản kia, hắn quả thực đã muốn xé rách miệng mình đi! Nam nhân Lâm Mộ Thiên này làm bộ đáng thương, vừa già lại không tư sắc, lại có một bó tuổi nhưng Thư Diệu lại thật sự mê hắn!
Thật không biết có chỗ nào tốt! (chê cho lắm vào nhưng cũng ôm người ta đấy thôi =..=)