Ba người dưới sự hoan nghênh nhiệt tình tiến vào sòng bạc. Vì bên trong quá lớn, quá rườm rà nên Thanh Dương dẫn bọn họ đi đường dành cho khách quý, đi vào nơi này lập tức có thể cảm giác được không khí xa hoa sang trọng, giống như trong phim. Nhóm chia bài ra vào sòng bạc vì khách sộp phục vụ, người tới nơi này bài bạc chẳng phân biệt thân phận địa vị, chỉ cần anh có tiền là có thể ở trong này hưởng thụ đãi ngộ cao cấp.
Tuy rằng Lâm Mộ Thiên chưa từng tới những nơi như vậy, nhưng y cũng từng diễn những bộ phim có liên quan đến sòng bạc. Y đã từng diễn nhân vật vua bài, y đối với việc đánh bạc không biết gì cả, nhưng dưới sự hướng dẫn của đạo diễn cùng biên kịch, y vẫn diễn xuất quỷ nhập thần. Đương nhiên y cũng có được một lượng fan của giới cờ bạc, khiến cho Lâm Mộ Thiên dọc theo đường đi cũng nhận được sự chú ý của người bên ngoài.
“Ây nha — kia không phải Lâm Việt sao?” Bên cạnh có mấy cô phát ra giọng kinh ngạc.
“Anh ấy rời khỏi vòng giải trí thật lâu rồi, không nghĩ tới hôm nay lại thấy anh ấy ở sòng bạc, thật đẹp trai!”
“Lúc anh ấy còn là ngôi sao tôi đã rất mê anh ấy, anh ấy rời khỏi giới giải trí tự mình phát triển cũng khá tốt, hiện tại sự nghiệp rất thành công, là một vị toàn tài (= tài năng về mọi mặt)!” Bên cạnh càng ngày càng nhiều người nghị luận Lâm Việt, trong đó cũng xen lẫn vài câu tán thưởng đối với khí chất ôn nhuận của Lâm Mộ Thiên. Về phần Thanh Dương, mọi người cũng không dám trực tiếp phát biểu và phân tích, người tới nơi này đều biết, lãnh đạo Thanh bang không phải người nào cũng có thể nhận xét.
Trong sòng bạc, ánh đèn bắn ra bốn phía, vô luận là nữ sĩ hay là nam sĩ đều tham dự “Bữa tiệc giải trí”. Ở nơi này, đánh bạc là thú tiêu khiển hạng nhất của các nhà giàu, là bữa tiệc sang trọng của giới quý tộc.
“Nếu đã đến đây rồi, cậu có hứng thú đánh một ván hay không?” Thanh Dương chậm rãi hỏi Lâm Việt, hắn kinh nghiệm phong phú đương nhiên nhìn ra Lâm Việt cũng cảm thấy hứng thú với loại hình “ giải trí” này.
Lâm Việt trước giờ muốn làm sẽ làm, không chút nào che dấu, không chút nào làm ra vẻ không tự nhiên, còn tỏ vẻ rất có hứng thú với trò này, nhưng Lâm Mộ Thiên lại không có nửa điểm hứng thú với loại giải trí này. Cũng có thể nói y không thú vị, cũng có thể nói y không hiểu lạc thú tiêu khiển, tóm lại, chẳng qua y không thích đánh bạc.
“Tôi không chơi.” Lâm Mộ Thiên lắc đầu cự tuyệt.
Thanh Dương cũng không ngăn cản, hắn biết Lâm Mộ Thiên cũng không thích mấy trò này, điểm này rất tốt, không có thói quen như đại đa số quý tộc khác.
“Trên lầu có chỗ nghỉ, tôi sai người mang anh đi nghỉ ngơi, Lâm Việt ở dưới này tùy tiện chơi, tôi sai người đi lấy chip lại đây.” Thanh Dương tự mình an bài thích đáng, phân phó thủ hạ lấy chip đến đủ cho Lâm Việt đánh cả đêm. Đương nhiên vì nể mặt Lâm Mộ Thiên, những hưởng thụ này đều là miễn phí, trước giờ Thanh Dương đều là một người hào phóng.
Sau khi an bài thỏa đáng, Thanh Dương liền rời đi để lo chuyện sòng bạc. Lâm Mộ Thiên dặn dò Lâm Việt vài câu liền đi theo thuộc hạ Thanh Dương rời đi, đến khách sạn trên lầu nghỉ ngơi.
Kết cấu sòng bạc rất khổng lồ, vừa đến lầu ba cũng là khu đánh bạc xa hoa, lầu bốn lầu năm là nhà hàng dành cho các nhân vật nổi tiếng, từ lầu sáu cho đến tầng trên cùng, tất cả đều là phòng khách xa hoa cung cấp cho khách nghỉ ngơi. Người tới nơi này chi tiêu rất lớn, hơn nữa nhân viên lại phức tạp nhưng Thanh bang có thể nuốt trôi, điều này cũng đã nói lên địa vị của Thanh Dương ở Tây khu cũng không suy nhược như lời đồn vậy.
Sau khi nam nhân rời đi, Lâm Việt liền chơi hai ván, càng đánh càng không có hứng thú. Mỗi ván đều thắng tiền, nhưng nam nhân không ở bên cạnh, hắn lại cảm thấy không được tự nhiên, trong đầu thỉnh thoảng hiện lên hình dáng nam nhân. Rõ ràng mới tách nhau ra không bao lâu, sao lại tưởng niệm như thế???? Lâm Việt hơi bực, vừa nãy hứng thú đối với đánh bạc đã bị thắng lợi liên tiếp đánh mất kích thích vốn có.
Hắn cau mày, tùy tiện cược mấy ván Baccarat (search GG nha mọi người, ta lười T.T), càng cảm thấy nhàm chán, không gì có thể khơi gợi hứng thú cho hắn được nữa, dường như thiếu một chút kích thích. Mỹ nữ chủ động dán lên bên cạnh cũng vô pháp khiến hắn coi trọng, hắn cũng sẽ không mở lòng với người bên cạnh, chỉ cau mày cùng nhà cái chơi, chơi thắng rồi thật sự không muốn đánh nữa.
“Người đẹp, cầm, tặng cho cô hết đó.” Lâm Việt cười khẽ, mị lực bắn ra bốn phía, giơ tay nhấc chân đều có tư thái tao nhã, trong lòng lại phi thường khinh thường người khác. Hắn đem chip giao cho người phụ nữ bên cạnh đang ra sức biểu diễn quyến rũ hắn, tránh khỏi người phụ nữ này dây dưa.
Lúc này.
Phía sau Lâm Việt truyền đến một trận tiếng cười quyến rũ của một phụ nữ.
“Ông chủ, có hưng trí đến sòng bạc chơi như vậy à, sao lại không gọi em đi với anh?” An Lâm một thân váy dài màu đen, dáng người cao gầy, lọn tóc dài gợn sóng rũ ở sau người, trên mặt trang điểm trang nhã không che dấu được bản tính phong tình. Nhân vật cấp siêu sao xuất hiện tất nhiên sẽ lọt vào mắt xanh của phần đông nam sĩ.
Lâm Việt không có tâm tình gì đánh giá An Lâm, hắn mân môi không muốn nói nhiều.
“Ông chủ, có hứng thú cùng tôi chơi hai ván hay không.” An Lâm trước sau như một ái mộ hắn, đồng thời, người phụ nữ này cũng rất rõ ràng nam nhân mình thích có cá tính như thế nào.
“Chơi với cô?” Lâm Việt cười khẽ, loại phụ nữ này hắn thấy nhiều lắm rồi, “Tôi không có hứng thú với cô.”
An Lâm mặt mày có chút thất sắc (quê 1 cục =.,=) nhưng vẫn duy trì nụ cười, dù sao cũng là Ảnh Hậu, An Lâm vô cùng thân thiết ôm cánh tay hắn, bám riết không tha đưa ra lời mời: “Ông chủ, chúng ta chơi lớn một chút đi, nếu đêm nay anh thắng, em sẽ tiếp tục hợp tác với công ty anh mười năm. Anh cũng biết đó, gần đây bên Đông Tinh muốn ký hợp đồng với em, hơn nữa hợp đồng của em cũng sắp đến hạn rồi.”
Lâm Việt ngẩng đầu đánh giá An Lâm _ người phụ nữ này tựa hồ so với trong tưởng tượng của hắn có vẻ lợi hại. Đối với chuyện gì có tính khiêu chiến, hắn đều cảm thấy rất hứng thú, ván bài vốn nhàm chán nay vì một câu của An Lâm mà thành công gợi lên hứng thú của Lâm Việt.
Ông trùm giải trí Đông Tinh dành dụm nhiều năm thực lực và kinh nghiệm trong ngành giải trí, cùng công ty giải trí Phong Xa của Lâm Việt cướp người giật diễn, hai công ty lớn ở trong làng giải trí hầu như hình thành hai thế cục to lớn. Trước đó không lâu, những ngôi sao nổi tiếng đã hết hợp đồng của Phong Xa bị Đông Tinh lấy đi không ít, điều này làm cho Lâm Việt rất là căm tức, gần đây Đông Tinh càng ngày càng làm quá phận.
Lâm Việt dừng bước lại, cảm thấy hứng thú đánh giá An Lâm, người phụ nữ này đúng là đã kích thích cảm giác mới mẻ của hắn.
“Nói điều kiện.”
“Ông chủ, nếu anh thắng, cứ dựa theo lời em vừa nói. Nếu anh thua, đêm nay, anh phải nghe theo em.” An Lâm ái muội nở nụ cười, cặp mắt hút hồn kia quyến rũ làm cho người ta thất thần.
“Được.” Lâm Việt cũng sảng khoái đáp ứng, hắn thật muốn nhìn một cái người phụ nữ này muốn giở trò gì.
Nhưng không thể phủ nhận rằng, ngoài Lâm Mộ Thiên, An Lâm trước mắt này là nữ nghệ sĩ có địa vị nhất ở Công ty giải trí Phong Xa, cũng là nữ nghệ sĩ duy nhất lấy được giải thưởng lớn quốc tế. Lưu lại An Lâm, đối với công ty hắn mới có lợi.
……
Lâm Mộ Thiên cũng không trực tiếp đi đến phòng nghỉ, giữa đường y lựa chọn đến một quán cà phê. Y đã gọi điện cho Thanh Dương báo cho đối phương biết, Thanh Dương thản nhiên trả lời cũng không có gì đặc biệt, nhưng y lại thủy chung không thể gọi được vào di động Lâm Việt. Trong lòng y khó tránh khỏi có chút lo lắng, nhưng nghĩ tới Lâm Việt cơ trí linh hoạt, lại chơi quen rồi, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì.
Y cảm thấy mình lo lắng có chút dư thừa, có thể là tín hiệu di động ở sòng bạc không tốt lắm. Y cất di động đi, gọi một ly cà phê, y nhờ người phục vụ mang một tạp chí tài chính và kinh tế mới nhất đến, một bên uống cà phê một bên lưu ý tin tức trên tạp chí.
Công ty mà Thư Diệu tiếp quản từ cha mình, y nhớ rõ hình như là TS. Gần đây cổ phiếu TS niêm yết trên thị trường phi thường không ổn định, cộng với một số thông tin tiêu cực của Thư Diệu, trên tạp chí viết Thư Diệu ném công ty hai tháng không để ý, gây ra thái độ bất mãn của các bên hợp tác đối với chuyện này. Các báo, các bài viết đều đang đưa tin TS sắp rơi vào tình trạng nguy hiểm.
Bị đối phương lấy lại vốn, hậu quả là giá cổ phiếu công ty bị giảm, tổn thất trầm trọng.
“Tại sao có thể như vậy……” Lâm Mộ Thiên không nghĩ tới sự tình lại nghiêm trọng như thế, cà phê không đắng nhưng miệng đã có nhàn nhạt chua sót lan tràn, y thế nhưng cảm thấy thật có lỗi với Thư Diệu.
Thư Diệu vì tìm y, ném công ty mặc kệ, y rất băn khoăn……
Y đầy bụng áy náy, không thể tiêu tan.
“Tiên sinh, ngại quá, quấy rầy ngài một chút.” Người phục vụ đi tới, cắt ngang y đang tự hỏi.
“Xin hỏi, có chuyện gì sao?”
“Thành thật xin lỗi, chỗ ngài đang ngồi trước đó đã có người đặt rồi, người phục vụ vừa rồi mới tới, vẫn chưa biết quy củ trong này của chúng tôi, không thể đúng lúc nhắc nhở ngài, xin phiền ngài chuyển qua bàn bên cạnh. Thành thật xin lỗi, đã làm phiền ngài rồi, xin thứ lỗi.” người phục vụ kia vẫn thành khẩn giải thích, thái độ phục vụ rất tốt.
“Không sao, tôi đổi một chỗ khác là được.”
Lâm Mộ Thiên đang chuẩn bị đứng dậy lại phát hiện cách đó không xa hai thân ảnh quen thuộc đang hướng về bên này đi tới, một nam một nữ trông rất xứng đôi. Thanh niên ăn mặc rất mốt, dù là ban đêm, hắn cũng mang kính râm, đội mũ, bộ dạng có vẻ rất lo lắng có người nhận ra hắn, nhưng không khó nhìn ra dường như hắn đối với người phụ nữ mang thai bên cạnh rất không kiên nhẫn.
“Vĩnh Trình…… Tâm Nghi……”
Miệng Lâm Mộ Thiên nhẹ nhàng thì thầm, cả người y sững sờ ngồi nguyên tại chỗ. Nhất thời, y không biết nên phản ứng như thế nào, nhìn hai người càng ngày càng gần, y khẩn trương đến mức tâm đều kinh hoàng.
Tâm Nghi thật sự cùng đến với Vĩnh Trình sao?
Bọn họ kết hôn rồi sao? Trong hai tháng y biến mất này, bọn họ đã đến với nhau sao? Còn có đứa nhỏ trong bụng Tâm Nghi……
Bụng Tâm Nghi rất lớn rất tròn, so với lần trước y gặp Tâm Nghi còn lớn hơn nhiều, xem ra Tâm Nghi cũng sắp sinh. Y ngồi ở tại chỗ, suy nghĩ đủ thứ, quên cả động.
Thẳng đến khi Vĩnh Trình phát hiện ra y.
“Tiên sinh, tiên sinh, tiên sinh ngài có khỏe không……” Người phục vụ khó xử lại lo lắng lay tỉnh Lâm Mộ Thiên.
“Ngại quá, tôi sẽ lập tức nhường chỗ.”
Lâm Mộ Thiên đứng dậy nhường chỗ, Vĩnh Trình lập tức liền duỗi đôi chân dài ngăn ở trước mặt nam nhân, chặn đứng đường đi của y. Hắn thuận thế tháo kính râm xuống, dùng đôi mắt mê người kia gắt gao nhìn chằm chằm ánh mắt trốn tránh của nam nhân.
“Thật trùng hợp……” Nam nhân cúi đầu, đối mặt với Vĩnh Trình, nam nhân không biết nói cái gì cho phải.
“Sao…… sao…… Sao lại là anh!” (>”< vì sao ko đc? *tát vỡ mồm*)
Tâm Nghi tức giận thét chói tai, sợ tới mức người phục vụ lập tức giúp đỡ y: “Cô đừng kích động, động thai khí không tốt.” Nam nhân vẫn lo lắng cho vợ trước của mình, dù sao người có thai, ở nơi công cộng như vậy nháo lên ấn tượng không tốt.
Y muốn băng qua Vĩnh Trình, cứ như vậy xem như cái gì cũng chưa thấy mà rời đi, nhưng y vẫn bị Vĩnh Trình ngăn cản. Tầm mắt hai người giao nhau, chưa ai nói gì, trong không khí áp lực đang lưu động, ngay cả các vị khách xung quanh cũng trở nên thật cẩn thận.
Sau một lúc, Vĩnh Trình mới mở miệng trước.
“Vì sao anh trốn tôi?” giọng nói dễ nghe của Vĩnh Trình tràn ngập chất vấn.
“Tôi không có.” Nam nhân trả lời.
Y không có trốn Vĩnh Trình, y chỉ đáp ứng Tâm Nghi, thấy bọn họ sắp kết hôn, vì nghĩ đến đứa nhỏ, y đáp ứng không chủ động gặp Vĩnh Trình. Hai tháng này, y đều ở nơi đó của Nhiên Nghị, căn bản không có thời gian gặp Vĩnh Trình, làm sao có thể nói là trốn chứ?
Tâm Nghi ở bên bảo y đi mau (mụ điên *ném trứng thối*), y cũng rất muốn đi nhanh, nhưng y đi không được mà!
“Cô muốn ồn ào thì quay về nhà mà ồn, đừng ở bên ngoài làm tôi mất mặt.” Vĩnh Trình lạnh lùng trừng mắt liếc nhìn Tâm Nghi một cái, bắt lấy cổ tay nam nhân, đem nam nhân đang ngơ ngác không biết làm sao lôi ra quán cà phê, hoàn toàn không để ý Tâm Nghi ở phía sau đang la lối. (đáng đời mụ =w=)
Lâm Mộ Thiên khẩn trương lấy tay che mặt, y thật lo lắng bị người nhận ra, như vậy rất phiền toái, y lo đến lúc đó liên lụy Phong Xa thì xong đời. Nói như thế nào kia cũng là cơ nghiệp của ba y, tuy rằng hiện tại Lâm Việt đang lãnh đạo.
“Cậu muốn dẫn tôi đi đâu?”
“Đặt phòng.”
“Cái gì?” Lâm Mộ Thiên hoảng hốt, y không có nghe lầm đi? Vĩnh Trình nói muốn…… đặt phòng.
“Đặt phòng, nghe không hiểu tôi nói hả?” Vĩnh Trình trả lời rất nhanh, hắn nhìn chằm chằm mặt nam nhân, kéo y tới gần thang máy. Hắn tùy ý tựa vào thang máy, ý vị thâm trường tỏ vẻ: “Làm tình, hiểu hay không? Làm vận động trên giường mà anh thích nhất.”
Lâm Mộ Thiên cảm thấy Vĩnh Trình không thích hợp: “Cậu…… rốt cuộc cậu làm sao vậy?” Y cảm thấy này không giống cách nói chuyện của Vĩnh Trình.
Ánh mắt Vĩnh Trình chợt lóe, hai tròng mắt thâm thúy tràn ngập nồng đậm tức giận: “Lâm Mộ Thiên, anh trốn tôi trốn lâu như vậy, còn bảo Tâm Nghi đến nói cho tôi biết, bảo tôi kết hôn với cô ta, bảo tôi phải hạnh phúc với cô ta, còn nói cái gì vĩnh viễn không cần gặp tôi. Anh cho anh là ai hả, anh có thể đả động quyết định của tôi sao?” Mỗi một câu của hắn đều tràn ngập phản cảm cùng chán ghét.
Nhưng trong giọng nói của hắn lộ ra ám ách khó có thể phát hiện, dường như có cảm xúc bất đắc dĩ. nào đó…..
“Cậu đang nói cái gì?” Lâm Mộ Thiên hoàn toàn nghe không hiểu.
Quan trọng là, y căn bản không bảo Tâm Nghi truyền đạt cái gì cả (tiện nhân đã xấu còn đóng vai ác *chém chém*). Cho dù y có rộng lượng như thế nào, y cũng sẽ không khuyên vợ trước của mình đi cưới người khác, chẳng lẽ ở trong mắt Vĩnh Trình y chính là nam nhân vô dụng như vậy.
“Lâm Mộ Thiên, anh khiến tôi cảm thấy thật thất vọng.”
“……” Nam nhân trầm mặc, y không biết giải thích như thế nào. Những lúc như thế này càng nói càng chỉ có thêm mâu thuẫn. Y không có lập trường làm một người nam nhân, sao y có thể cùng một phụ nữ mang thai cướp nam nhân.
“Tôi cho anh một cơ hội.” Vĩnh Trình một tay chống tường thang máy phía sau nam nhân, đem nam nhân vây ở giữa hai cánh tay, “Cầu tôi muốn anh, tôi liền tha thứ kiểu thành toàn ngu xuẩn của anh lúc này đây.” Hắn dựa vào rất gần, có thể rõ ràng cảm giác được hô hấp vững vàng của nam nhân.
“Tôi làm không được, tôi thật sự làm không được.” Y không có biện pháp dứt bỏ tôn nghiêm, nói ra lời như vậy.
Lần này, nam nhân trả lời rất kiên định, rất thẳng thắn.
Nam nhân kiên quyết làm cho Vĩnh Trình bất mãn mân môi lên, hắn không muốn nói nữa. Nói nhiều vô nghĩa, hắn lôi nam nhân ra khỏi thang máy, nam nhân cơ hồ là bị hắn khiêng vào trong phòng.
“Không nói cũng được, trực tiếp dùng hành động nói cũng như nhau.”
Áo nam nhân bị hắn lột, quần cũng bị cởi, nam nhân không có giãy dụa vì động tác của Vĩnh Trình cũng không thô lỗ. Hai tay ban đầu còn dùng lực thoát quần áo y giờ cũng trở nên thong thả mà ôn nhu.
Lâm Mộ Thiên ngây ngẩn cả người, y biết vì sao Vĩnh Trình đã có biến hóa như vậy……
Y giương mắt nhìn về phía Vĩnh Trình, không biết là ảo giác hay là như thế nào, hốc mắt Vĩnh Trình thế nhưng có chút phiếm hồng. Y còn chưa lấy lại tinh thần, môi đã bị gắt gao ngăn chặn, Vĩnh Trình hôn thật nóng bỏng lại mang theo chút cảm giác mất mát vô lực.
Ngay cả động tác vuốt ve lưng nam nhân trên tay hắn cũng nhẹ đi, thấy nam nhân không giãy dụa, không phản kháng, trong lòng hắn chịu khổ sở, động tác cũng sẽ không tự chủ nhẹ đi……
Nụ hôn nóng bỏng gắt gao hút chặt đôi môi nam nhân, đầu lưỡi đẩy môi nam nhân ra, tự do ở trong miệng nam nhân, khoang mũi thở ra hô hấp nóng rực như sắp tổn thương má của cả hai. Đầu lưỡi ướt mềm dây dưa, tiếng thở dốc dồn dập ở trong căn phòng yên tĩnh khuếch trương vô hạn khiến người ta tim đập gia tốc, nhiệt độ cơ thể kéo lên……
Nam nhân trần trụi bị Vĩnh Trình ôm vào trong ngực, hắn một bên vuốt ve cái đùi trơn bóng của nam nhân, một bên dồn dập hôn môi nam nhân. Cơ khát khiến cho nam nhân có chút chống đỡ không được.
Hô hấp của y tăng thêm, bị nụ hôn nóng bỏng của Vĩnh Trình khiến cho mê loạn, đột nhiên, y cảm giác được có chất lỏng gì đó lạnh lạnh, chậm rãi xẹt qua hai má y. Nam nhân bị hôn khẽ run, kinh ngạc mở to hai mắt, vừa lúc nhìn thấy sườn mặt tinh xảo che kín nước mắt của Vĩnh Trình…… (thúc làm tổn thương Vĩnh ca òi =..=)