Đại Thúc Ngộ Thượng Lang

Chương 216



Lâm Mộ Thiên cũng không cự tuyệt đề nghị của Lâm Việt, Công ty giải trí Phong Xa lúc đầu do ba y sáng lập, hiện tại Lâm Việt trông coi, công ty gặp phải khó khăn nên y cần phải hỗ trợ.. Tuy đứng ở lập trường khác nhau, nhưng việc này cũng không phải là đối nghịch với Thư Diệu, y chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được, về phần cần sức hấp dẫn y rất rõ ràng.

Tuyển nghệ sĩ chính là gia tăng thực lực bên trong của Phong Xa, căn bản đối với sự phát triển của Thư Diệu không có ảnh hưởng gì, do đó, Lâm Mộ Thiên cũng đáp ứng chuyện làm giám khảo. Chuyện này cứ quyết định như vậy, công ty bắt đầu tích cực chuẩn bị, cuối tháng sẽ bắt đầu tuyển chọn.

Trong khoảng thời gian này Lâm Mộ Thiên không có nhận vai diễn mới, y chỉ cùng An Lâm đáp ứng lời mời tham dự các bữa tiệc tối, và các buổi tuyên truyền trước khi phim khởi chiếu. Gần đây Lâm Mộ Thiên và Thư Diệu ngẫu nhiên có thể gặp nhau ở các chương trình giải trí được thu ở hiện trường, hai người chỉ ở lúc nghỉ ngơi hoặc hoá trang mới tâm sự. bình thường sau khi về nhà thì trải qua coi như hài hòa, không có câu nệ như ở bên ngoài.

Kỳ thật nam nhân đối với Thư Diệu tâm tồn áy náy ……

Chiều hôm đó.

Mộ Thiên nhận được điện thoại Quán trưởng ở phiên đấu giá, Quán trưởng mời y và Lâm Việt ăn cơm. Vừa vặn hôm đó Lâm Việt không rảnh, nên chỉ có một mình Lâm Mộ Thiên đến. Nhà hàng kia coi như xa hoa, Quán trưởng cũng rất sang trọng, Lâm Mộ Thiên cũng lễ phép, ăn một chút cơm sau thì Quán trưởng lại thân thiết ôm chầm bả vai Lâm Mộ Thiên. Lâm Mộ Thiên cảm thấy không quá thích ứng, nhưng cũng không tiện đẩy ra.

Dù sao mọi người đều là nam nhân, Lâm Mộ Thiên cũng không có nghĩ nhiều, thẳng đến tối khi người ở nhà hàng về hết, Quán trưởng mới mời nam nhân đi quán bar. Lâm Mộ Thiên mới thẳng thắng cự tuyệt yêu cầu của Quán trưởng.

“Ngại quá, hôm nay tôi hơi mệt, hôm khác chúng ta lại đi cũng được.” Lâm Mộ Thiên khó xử.

“Đi thôi, không có gì phải ngại, chẳng lẽ anh nghĩ rằng tôi là người xấu?”

Quán trưởng hơi giận, Lâm Mộ Thiên cảm thấy có thể y quá nhạy cảm. Dưới tình huống không có biện pháp, y vẫn phải cùng Quán trưởng đi quán bar. Quán bar này ở nơi xa hoa, náo nhiệt nhất của Tây khu, quán bar này cũng thuộc dạng quán bar tốt nhất ở đoạn này. Lâm Mộ Thiên đi vào nơi này đã nghĩ tới Thanh Dương. Lúc y còn trẻ thường xuyên cùng Thanh Dương đi đến các quán bar _ là địa bàn của các thế lực xã hội đen khác. Khi đó uy vọng của Thanh Dương cũng đã rất cao, lại thêm có cha Thanh Dương làm chỗ dựa, cho nên không ai nói “Không” với hắn. Từ lúc đó đến nay, quán bar vẫn hoa lệ, xa hoa, và đẳng cấp như vậy.

Không biết cố ý hay là vô tình, Quán trưởng chọn một góc tối ngồi xuống, theo giải thích của Quán trưởng, thì là vì……

“ Nơi này có vẻ tối, thuận tiện cho chúng ta nói chuyện, sẽ không có người chú ý tới chúng ta. Hơn nữa, chúng ta có thể càng gần gũi trao đổi.”

Lâm Mộ Thiên nghe nói như thế, thì cảm thấy có chút kỳ quái _ hai người bọn họ là đàn ông có cần phải dựa sát vào nói chuyện như vậy không? Hơn nữa, bọn họ vốn là quang minh chính đại ăn cơm, uống rượu, tại sao phải thập thò lén lút như vậy chứ?

Trong quán bar có rất nhiều người nhận ra Lâm Mộ Thiên, dù sao y cũng là ngôi sao nổi tiếng, lộ diện ở nơi công cộng khó tránh khỏi sẽ dẫn người chú ý. Có người tới xin chữ kí, y cũng không cự tuyệt kí tên.

Lúc này.

Một giọng nam quen thuộc dễ nghe, lại mang theo lười biếng từ bên tai chậm rãi truyền đến: “Phiền toái anh, cũng ký cho tôi một chữ.” Cho dù trong quán bar mở nhạc ầm í thì giọng nói này cũng rõ ràng như thế.

Lâm Mộ Thiên chậm rãi ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với một đôi mắt u tĩnh lại mê người. Thanh Dương một thân đường trang hoa lệ cổ điển, vải lụa màu xanh đậm càng tôn lên màu da hắn.

“Thanh Dương, cậu…… sao cậu lại ở chỗ này?” Lâm Mộ Thiên kinh ngạc nhìn hắn, nhưng rất nhanh liền cảm giác được mình thất lễ. Y chủ động nhường chỗ ra, dìu Thanh Dương chậm rãi ngồi xuống.

Kỳ thật trước đó Thanh Dương muốn đi sòng bạc Tây khu làm việc, khi đi ngang qua quán bar, hắn giật mình ở trên xe nhìn thấy thân ảnh Lâm Mộ Thiên, mà bên cạnh nam nhân còn có Quán trưởng ở phiên đấu giá đi theo. Thanh Dương biết thanh danh bên ngoài của Quán trưởng này không tốt lắm, hơn nữa luôn thích ngầm tới câu lạc bộ đêm của hắn tìm tiếp viên nam, còn đặc biệt thích chơi SM.

Danh nhân trên xã hội hắn thấy nhiều rồi, các loại ham mê kỳ quái hắn đều kiến thức qua. Quán trưởng này tuy rằng bình thường ra vẻ lịch lãm, nhưng ở quán bar này đã lừa không biết bao nhiêu thiếu niên. Không biết hắn đã đổi khẩu vị khi nào lại để mắt tới nam nhân trung niên thành thật Lâm Mộ Thiên này.

Quán trưởng nhìn thấy Thanh Dương đến đây, mắt thấy vịt đã nấu chín sắp bay nên có chút bất mãn vì chuyện tốt bị phá hư, nhưng ngại mặt mũi Thanh Dương, hắn cũng không tiện mời Thanh Dương rời đi.

“Mộ Thiên, sao trước đó anh cũng không nói Thanh tiên sinh là bạn anh.” Quán trưởng vẻ mặt khó xử, biểu tình lại chột dạ. Dưới ánh mắt kia của Thanh Dương, Quán trưởng giống như một lão hồ li bị khe cửa kẹp lấy, lần này đạp trúng mìn rồi.

“Quán trưởng, ngại quá, vì trước đó anh không hỏi tôi, cho nên tôi mới không nói chuyện này.” Lâm Mộ Thiên thật có lỗi mỉm cười, khuôn mặt nam nhân vô hại lại ôn hòa, làm cho người ta nhìn vào cảm thấy thật thoải mái. Ngay cả Thanh Dương ở bên cạnh nam nhân, cũng nhìn chăm chú nam nhân tính cách ôn Lâm Mộ Thiên này.

“ Vậy sao? ” sắc mặt Quán trưởng không tốt lắm, thái độ cũng vì vịt bay mất mà trở nên không quá lễ phép.

Lâm Mộ Thiên sửng sốt.

Cảm thấy cảm xúc Quán trưởng biến hóa quá nhanh, nhưng do được mời quán bar miễn phí nên y vẫn rất lễ phép, cũng chưa nói gì cả, chỉ cho rằng tâm tình Quán trưởng không tốt……

“Cơn giận của Quán trưởng ghê gớm thật, có phải lâu rồi không uống ‘Trà lạnh’ không?” giọng Thanh Dương rất lười biếng, đáy mắt hắn xẹt qua quang mang u ám, sau đó lại lẳng lặng không dao động. Hắn mệt mỏi giương mắt, chậm rãi mở miệng: “Quán trưởng, tôi sai người chuẩn bị ‘Trà lạnh’ anh thích nhất, nếu anh có hứng thú, vậy lúc nào cũng có thể đến hội sở cao cấp của tôi.”

“Thật sao? Tôi lúc nào cũng có thể đến?” Nghe tới đây, Quán trưởng hứng thú. Nam tiếp viên trong hội sở của Thanh Dương đều là hạng nhất, nên vừa nghe thấy Thanh Dương nói như vậy, Quán trưởng lại bắt đầu khích lệ Lâm Mộ Thiên vận khí thật tốt, có thể quen một người bạn tốt như vậy.

Lâm Mộ Thiên nghĩ tới họ đang nói về phụ nữ, rất nhanh, Quán trưởng liền tỏ vẻ rời đi trước, đến CLB của Thanh Dương. Hắn tỏ vẻ “Xin lỗi” với Lâm Mộ Thiên, mà Lâm Mộ Thiên cũng không có ngăn trở Quán trưởng đi “uống trà”. Sau khi Quán trưởng được thuộc hạ Thanh Dương mang đi, Thanh Dương không có lập tức rời đi, mà là quyết định đưa nam nhân về nhà an toàn trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.