Đại Thúc Ngộ Thượng Lang

Chương 267



Thanh Dương lãnh đạm nói: “Bởi vì khu giải trí cậu cũng có phần.” Đúng vậy, Nhiên Nghị đúng là không có lý do gì không giúp Thanh Dương.

Nhiên Nghị nhìn Thanh Dương một lát, hắn có điểm hoài nghi Thanh Dương đang trêu cợt hắn. Kỳ thật đúng là hắn có người quen bên nam khu, nhưng loại chuyện quan trọng như thu hồi đất này, khiến hắn có chút khó làm.

Khó thì khó, nhưng cũng không hẳn là không được, nếu tự hắn ra mặt khẳng định không thành vấn đề.

Nhiên Nghị đang suy nghĩ, hắn không nói gì. Khi hắn nhìn thấy ánh mắt vội vàng lại bất an của nam nhân, hắn lập tức đáp ứng hỗ trợ, này chẳng những giúp Thanh Dương, cũng coi như là giúp bản thân hắn.

Sở dĩ hắn do dự là vì muốn nhìn xem phản ứng của Lâm Mộ Thiên……

Mọi chuyện sau khi giải quyết, ba người đều đi mát xa. Nam nhân không thích người khác chạm vào người mình nên chỉ ngồi bên cạnh xem tạp chí, mà ba người kia thì hưởng thụ chuyên viên mát xa phục vụ.

“Thanh Dương, tôi muốn……. Thanh Dương, cậu đã ngủ chưa……” Nam nhân vốn định nói Thanh Dương rằng y muốn đi ngủ trước, đáng tiếc Thanh Dương tựa hồ đang ngủ, nhắm mắt không có phản ứng, nam nhân cũng chỉ đành từ bỏ.

Tiểu Thái tựa hồ cũng đang ngủ.

Lúc này —

Nhiên Nghị lại mở to mắt nhìn về phía nam nhân: “Sao anh có thể không biết xấu hổ như vậy, anh muốn cái gì?” lời nói của hắn rất khó nghe, không để cho nam nhân một chút đường sống.

Nam nhân biết hắn đang vặn vẹo ý tứ của y, y cũng không tính quan tâm nhưng Nhiên Nghị cũng không dễ dàng bỏ qua: “Ngày đó lúc xuống máy bay, anh nói với tôi cái gì?” (lúc mấy người bị lạc đường rồi TD gọi máy bay riêng chở về ý:333)

Nam nhân rũ mắt xuống trả lời: “Tôi…… Tôi không nhớ……”

Kỳ thật y nhớ rõ, khi đó y bảo Nhiên Nghị không nên ăn nói trắng trợn như vậy, sớm hay muộn cũng xảy ra chuyện. Nhưng lúc đó y không xác định Nhiên Nghị có nghe thấy hay không, nên cũng không để trong lòng.

Không nghĩ tới hôm nay Nhiên Nghị lại hỏi y cái này.

“Anh nhớ!” Nhiên Nghị khẳng định vì ánh mắt nam nhân đang tránh né hắn. Hắn nhìn nam nhân đang hỗn loạn một lát, cười nhạo nói: “Tôi không cần anh nhắc nhở, anh là cái thứ gì chứ, dám ở trước mặt tôi nói như thế.”

Cái thứ gì?!

Nhiên Nghị lại còn nói y là thứ này thứ kia, y không phải đồ vật, y là người, y cũng sẽ khổ sở, y cũng sẽ giận……

“Tôi không phải đồ vật, tôi là người có máu có thịt, tôi chỉ là muốn nói với cậu không cần tới lúc đó mới hối hận……”

Nhiên Nghị khinh thường nở nụ cười, hắn bất mãn ngắt lời nam nhân: “Anh quản thân mình cho tốt trước đi, tôi thấy anh như vậy, cũng cảm thấy anh sống thật mệt, chuyện của tôi, không cần anh quản.”

Nam nhân rất giận nhưng y lại không tìm ra phương thức cùng Nhiên Nghị câu thông, y chỉ có thể rời đi trước. Y trầm mặc trở lại phòng Thanh Dương, trong khoảng thời gian này y đều ở cùng một chỗ với Thanh Dương. Nhưng Thanh Dương khác với Lâm Việt, Thanh Dương sẽ không bởi vậy mà ôm y, nam nhân cũng mơ hồ nhận thấy được Thanh Dương tựa hồ thích người khác chủ động.

Thật đáng tiếc, nam nhân cũng không phải loại chủ động, cho nên ngoại trừ tối hôm đó cùng Thanh Dương làm ra thì suốt một tháng này Thanh Dương cơ hồ cũng không cùng y làm tình. Nhưng bọn họ sẽ ôm nhau, sẽ hôn môi, ôm nhau ngủ giống như người yêu, cuộc sống vốn bình tĩnh như vậy, lại vì sự xuất hiện của Nhiên Nghị mà hoàn toàn đảo lộn.

Nhiên Nghị tựa hồ không có ý buông tha y, từ sau ngày đó, Nhiên Nghị liền thường xuyên tới trang viên tìm Thanh Dương (=.,= đồ mặt dày), đương nhiên cũng không ít được cơ hội chạm mặt với nam nhân. Bất quá hắn đều rất quy củ, trừ ngoài miệng thích châm chọc nam nhân ra, những cái khác đều không có vi phạm. Đây đều là do được Thanh Dương che chở, Nhiên Nghị mới không dám càn rỡ như vậy.

Rất nhanh, một tháng liền qua.

Thanh Dương bảo nam nhân ở thêm một thời gian nữa, nhưng cuối cùng nam nhân vẫn quyết định trở về. Y không thể trường kỳ ỷ lại Thanh Dương, tuy rằng bọn họ rất hợp, nhưng y cũng không muốn ảnh hưởng đến công việc của Thanh Dương. Y cũng biết gần đây Thanh Dương và Vĩnh Trình đang giải quyết chuyện ở khu giải trí, hơn nữa Nhiên Nghị thường xuyên đến trang viên. Y không muốn nhìn thấy Nhiên Nghị, cũng không muốn gây trở ngại Thanh Dương và Nhiên Nghị bàn chuyện, rất nhanh nam nhân liền chuyển về nhà.

Trước khi nam nhân đi, Thanh Dương gọi nam nhân lại, thản nhiên mời: “Cuối tuần rời bến chơi, có hứng thú không?”

“Xem tình hình đã, đến lúc đó rồi nói sau.”

“Uhm.” Thanh Dương miễn cưỡng gật đầu, bảo lái xe đưa nam nhân về nhà.

Trước khi đi, trong lúc vô ý ánh mắt nam nhân và ánh mắt Nhiên Nghị đứng ở phía sau Thanh Dương giao nhau. Trong mắt cái người luôn thương tổn y kia lộ ra hơi thở cuồng ngạo, giống như đang nói “Không dễ dàng buông tha anh như thế đâu.” (=.,=), khiến nam nhân vội vàng lên xe, không muốn lại nhìn vẻ mặt đùa cợt của Nhiên Nghị nữa.

Tối nay…

Nam nhân nhận được cú điện thoại của mấy lão bạn học gọi tới, nói là có buổi họp lớp. Mấy lão bạn học này đều là Lâm Mộ Thiên quen lúc học ở nước ngoài, tuy lúc ấy y chuyển trường ra nước ngoài nhưng chỉ học một nửa đã tạm nghỉ không học nữa, ngay cả văn bằng cũng chưa lấy, nhưng mấy lão bạn học vẫn còn nhớ y. Bình thường không có người bạn học nào mà nam nhân ôm tâm tình có thể gặp lại, nhưng vẫn đáp ứng lời mời đi tới hội sở cao cấp mà y từng được Lâm Việt giới thiệu.

Đúng vậy, cả trai lẫn gái họp mặt không có chọn nhà hàng mà là chọn hộp đêm cao cấp, nam nhân ăn mặc chỉnh tề đi tới, tới rồi nam nhân mới có chút hối hận.

Mấy lão bạn học này so với y đều sống rất tốt, y chỉ là ngôi sao mà thôi, còn những người khác không phải lão tổng của một doanh nghiệp lớn, thì chính là ở nước ngoài phát triển công ty riêng. Nam nhân may mắn đêm nay mình không có thất lễ, bất quá vì gặp được không ít lão bạn học khách khí, nên bị bạn học chuốc rượu.

“Đúng rồi, Lâm Mộ Thiên, nghe nói ông chủ của công ty anh rất giỏi, lại còn là người đàn ông hoàng kim độc thân. Thấy trên tạp chí nói quan hệ với anh cũng không tệ lắm, không biết anh có thể thay tôi an bài thời gian, cùng ông chủ anh gặp mặt hay không?”

Người nói chuyện là phu nhân lão tổng một doanh nghiệp nổi tiếng trong nước, cũng là bạn học của Lâm Mộ Thiên. Nếu không phải hôm nay ở trong này nhìn thấy y, thiếu chút nữa cô đã quên người này.

“Có thể, bất quá ông chủ tôi không thích đối tượng lớn tuổi hơn cậu ấy. Lê Lê, cô vẫn là tìm người khác thì tốt lắm……” Lâm Mộ Thiên uống chút rượu, nói chuyện có chút hàm hồ, đối phương cũng xem như y đang nói đùa.

“Tôi không có ý đó, chỉ nói đùa thôi, anh đừng khẩn trương.”

“Tôi không có khẩn trương……” Lâm Mộ Thiên lại bị chuốc mấy chén.

Lâm Mộ Thiên bị hai lão bạn học nam ở bên trong, không ngừng bị chuốc rượu, trong phòng thật ồn, trong óc nam nhân hỗn loạn, hai lão bạn học kia vươn tay vỗ vỗ lưng nam nhân.

“Mộ Thiên, xem ra trên tạp chí nói đều đúng, không phải anh đối với ông chủ anh ôm tình cảm đặc thù đó chứ!” Lão bạn học kinh ngạc mở to mắt.

“Đúng vậy! Nếu anh thích ông chủ anh thì thừa nhận đi, đây là thời đại gì rồi! Còn ai phản đối tự do yêu đương a!” Bên cạnh có người ồn ào.

“Cái gì…… tạp chí nào?” Nam nhân hàm hồ uống, nên đầu lưỡi có chút xót.

“Tạp chí giải trí đầu tháng á, chẳng lẽ anh không xem sao? Nói anh đối với ông chủ anh ôm tình cảm đặc thù, bị “ tuyết tàng* ” cũng không có nửa câu oán hận!” Lão bạn học ở bên cạnh nhắc nhở nam nhân. (*: ý là bị đóng băng ko đóng phim, ko lên tivi, ko xuất hiện ở các buổi lễ lớn)

“Không ấn tượng.” Nam nhân say khướt lắc đầu, “Tạp chí đều là viết bậy……”

Nam nhân uống một ngụm rượu, lão bạn học tựa hồ cũng cảm thấy hai nam nhân cùng một chỗ cũng không có gì cả, thậm chí còn có vài nữ nhân bắt đầu tán gẫu Lâm Mộ Thiên và ông chủ rất xứng.

“Tôi uống bia là được rồi, tôi không uống rượu tây.” Nam nhân ấp a ấp úng nói xong, lại bị chuốc mấy ly rượu. Trường hợp này làm sao để y uống bia, chỉ có nam nhân biết, chỉ cần y uống rượu tây sẽ say liền.

Mọi người đều đang nói chuyện trên trời đưới đất, vì đều là thương nhân, nên khó tránh khỏi sẽ nhắc tới chuyện trên thương trường, đương nhiên có người nhắc tới Vĩnh Trình. Có người nói hắn là thương nhân bất động sản phất lên nhanh nhất những năm gần đây, ở trong giới rất nổi tiếng, hơn nữa rất nhiều người muốn quen biết hắn.

Nam nhân nghe xong vẫn cười, y say khướt cầm cái ly: “Vĩnh…… Vĩnh Trình…… Là…… Là bạn tôi……” Y lắp bắp nói, mọi người đồng loạt quay qua nhìn y với ánh mắt không tin, vì những người này cũng không quá chú ý tới giới giải trí, cũng không biết chuyện nhóm nhạc trước kia, hơn nữa kia cũng là chuyện đã lâu rồi.

“Vĩnh Trình là bạn anh, vậy Thanh Dương là chồng tôi rồi!” Có một người phụ nữ nhìn Lâm Mộ Thiên không vừa mắt, cảm thấy nam nhân đang khoác lác, cô không tin nam nhân nên phản bác lại.

“Thanh Dương a……” ánh mắt Nam nhân mơ hồ ợ một cái, mặt y đỏ bừng, nhìn qua say túy luý, “Thanh Dương là lớp dưới của tôi, quan hệ tốt lắm, tốt lắm……”

“Ha ha ha, Lâm Mộ Thiên, anh vẫn là không cần uống, uống nữa ngay cả thủ trưởng cũng phải thành ba anh……” Những người đó vì nam nhân say rượu mà cười vang.

“Tôi nói thật đó.” Miệng nam nhân hàm hồ nói, tựa hồ muốn chứng minh gì đó, tiếp theo y nói, “Chúng ta còn…… Còn……”

“Còn nói cái gì?” Lão bạn học hưng trí bừng bừng truy vấn.

“Còn……” Nam nhân nói không ra miệng. Còn từng “làm”……

“Nói không được phải không, không có việc gì. Lâm Mộ Thiên, chúng tôi cũng sẽ không cười anh không tồn tại nổi, anh không cần tự ti cùng người khác kết thân như vậy.” Lão đồng học vỗ vỗ bả vai Lâm Mộ Thiên, mọi người đề nghị phải phạt rượu Lâm Mộ Thiên.

“Các người không tin cũng được, tôi thật sự……” Nam nhân lắp bắp một bên nói, một bên đẩy lão bạn học đang đưa rượu qua.

“Uống đi, phạt rượu phạt rượu!” Mọi người đều đang ồn ào, nam nhân cự tuyệt không được, kết quả đã bị rót xuống, nam nhân choáng váng tiếp tục nghe lão bạn học nói chuyện.

Mấy lão bạn học này nói từ chuyện danh lợi thương trường, cho tới ngôi sao giải trí, cuối cùng còn nói tới chính trị. Khi nam nhân nghe thấy có người nhắc tới tên Nhiên Nghị, y lắc lư buông cái ly, nam nhân uống rượu có chút bất mãn.

“Lâm Mộ Thiên, làm sao vậy? Chúng tôi nói tới cái gì khiến anh giận sao? Anh giận à?” Mấy lão bạn học vây quanh lại, vừa bực mình vừa buồn cười nhìn nam nhân.

“Không…… Không……” Nam nhân không quá cao hứng phất tay.

“Đúng vậy, Mộ Thiên, rất ít nhìn thấy anh như vậy, trước kia lúc ở trường, cái gì anh cũng có thể nhẫn. Anh ôn hòa như vậy, cũng sẽ có lúc tức giận à.” Mấy lão bạn học đều biết Lâm Mộ Thiên trước kia ở trường hiền đến mức luôn bị người khi dễ, đương nhiên người ngoài đều không biết kỳ thật Lâm Mộ Thiên là gạt cha bỏ học.

“Anh không cần nói với chúng tôi, ngay cả Nhiên Nghị viên anh cũng biết nha.” Không biết là ai đang hỏi, mọi người đều hùa theo muốn biết đáp án.

“Biết……” lúc này giọng Lâm Mộ Thiên trở nên vừa thấp lại vừa hàm hồ, nhỏ giọng cơ hồ nghe không rõ lắm.

Nhưng nhỏ thì nhỏ, cũng có người nghe được, còn lập lại một lần lời nam nhân. Mọi người đều cho rằng nam nhân uống rượu say cũng không thèm để ý, cũng không có cho là thật, mấy lão bạn học dùng sức chuốc rượu Lâm Mộ Thiên.

“Người ta nói người trong giới giải trí có thể uống, mấy bữa cơm xã giao bình thường khẳng định đã luyện ra, tới nào tới nào, uống nữa uống nữa……”

Đối mặt lão bạn học mời rượu, nam nhân đẩy ra mấy lần: “Tôi uống bia…… Không…… Không uống rượu……” Nhưng cuối cùng nam nhân vẫn bị chuốc tới mê man, ngay cả nói chuyện đầu lưỡi cũng tê dại.

Ngay lúc nam nhân bị người chuốc rượu, cửa phòng bị người đẩy ra, một thân ảnh thon dài lọt vào mắt mọi người, nhất thời, trong phòng lặng ngắt như tờ.

Nam nhân bị chuốc say khướt được người đỡ đứng lên……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.