Lâm Mộ Thiên bị hôn trở tay không kịp, tay Nhiên Nghị giữ chặt đầu y. Nụ hôn gần như thô lỗ này khiến nam nhân thở không nổi. Nam nhân cảm giác được đầu lưỡi nóng ướt chui vào trong miệng y, mãnh liệt vô lễ lại không chút nào ôn nhu dùng sức mút đôi môi y. Nam nhân phục hồi tinh thần liền đẩy Nhiên Nghị ra, môi y đã bị Nhiên Nghị hôn có chút sưng đỏ.
Nhiên Nghị do thân thể bị thương mà không có trọng tâm nên ngã xuống giường, ôm miệng vết thương vì đau đớn mà nhíu mày. Hắn chỉ muốn cho nam nhân một nụ hôn “trừng phạt” nho nhỏ, không nghĩ tới nam nhân cũng dám đẩy hắn ra. Nhiên Nghị ôm miệng vết thương cũng không làm ra chuyện vượt rào đối với nam nhân nữa, lúc nãy hắn nói muốn “cưỡng gian” nam nhân, cũng chỉ là hù dọa nam nhân mà thôi.
Bất quá, nam nhân đã quy củ hơn rất nhiều, không cần hắn nhắc lại, nam nhân đã chủ động đi phòng bếp nấu ăn cho hắn. Hắn biết nam nhân sợ hắn, nhưng là, Nhiên Nghị còn ôm cảm giác chán ghét chùi không đi kia, nuốt thức ăn mà nam nhân đút cho hắn. Mà buổi tối lúc đi ngủ, nam nhân cũng sẽ không cùng ngủ với Nhiên Nghị, không thay đổi định luật là: Nhiên Nghị ngủ giường, nam nhân ngủ sô pha.
Suốt một tuần, nam nhân đều bận rộn vượt qua. Một mặt vội vàng quay phim, một mặt còn phải chiếu cố Nhiên Nghị đang bị thương, y không thể báo nguy, cũng không thể nói với nhóm Thư Diệu……
Chuyện Nhiên Nghị ở trong nhà y, y không thể tiết lộ ra ngoài, chuyện này không phải chuyện nhỏ. Mỗi lần y đi ra ngoài mua thuốc hay đổ rác, đều phải rất cẩn thận.
Bộ sô pha nhiễm máu kia phải rửa sạch sau đó mới đem ra bên ngoài, vì đã không còn sô pha nên trong nhà trở nên rộng hơn một chút. Vì hiện tại Nhiên Nghị ở chỗ y, cũng không biết tới lúc nào mới rời đi nên nam nhân đi mua một cái tủ quần áo về. Lúc trước cái tủ nhỏ trong nhà kia chỉ có thể chứa đủ quần áo y, hơn nữa nghĩ tới Nhiên Nghị cũng không thể luôn mặc quần áo y nên y hỏi đồng nghiệp nhỏ tuổi xem thanh niên hiện tại thích kiểu quần áo như thế nào.
Nam nhân còn cố ý nhờ người đi mua một ít quần áo, vì y không tiện ra mặt. Khi y mang theo một đống quần áo trở về, Nhiên Nghị còn đang ngủ trên giường.
Nhiên Nghị căn bản là không để ý tới y.
Nam nhân đem đồ đạc bỏ vào trong ngăn tủ, dù hiện tại Nhiên Nghị không để ý tới y, cũng không thèm nhìn tới quần áo y mua nhưng nói tóm lại cuối cùng Nhiên Nghị cũng phải mặc. Mấy ngày nay vết thương của Nhiên Nghị so với trước đã tốt hơn chút, đã xuống dưới đi được rồi, chẳng qua mỗi ngày Nhiên Nghị đều buồn rầu ở nhà, cũng rất ít cùng nam nhân trao đổi, ngoại trừ xem tin tức và ăn cơm ra hắn liền ngủ.
Ngày như vậy giằng co hơn nửa tháng, Nhiên Nghị ngoại trừ sai sử nam nhân, cơ hồ cũng không cùng nam nhân nói chuyện. Bình thường nam nhân quay phim cũng rất bận, cho nên về nhà bận xong liền nghỉ ngơi.
Vì Nhiên Nghị xảy ra chuyện nên đám Thư Diệu đều vội vàng giải quyết chuyện Nhiên Nghị. Thanh Dương cũng một lần nữa lo chuyện đầu tư khu giải trí, cũng không có thời gian tìm đến y, như vậy cũng miễn đi việc y lo lắng Nhiên Nghị bị phát hiện mà khổ não.
Nam nhân cũng muốn mở miệng hỏi Nhiên Nghị khi nào thì rời đi, mỗi lần nói đến bên miệng y đều hỏi không ra. Ngẫm lại thì Nhiên Nghị đúng là không có chỗ để đi, chỉ là buổi tối ngủ thật không tiện, sô pha cũng ném rồi, cho nam nhân vạn lá gan y cũng không dám cùng Nhiên Nghị đồng giường. Nửa tháng nay mỗi ngày nam nhân đều ngã ra đất nghỉ, không dám cùng Nhiên Nghị ngủ.
Hiện tại Nhiên Nghị tuy rằng có thể đi được, nhưng hành động vẫn rất không tiện, nam nhân luôn luôn phải thay hắn đổi thuốc. Hơn nữa Nhiên Nghị lại không thể tắm rửa, có nam nhân thay hắn chà người.
Làm đau hắn một chút, Nhiên Nghị sẽ mất hứng nói với nam nhân: “Anh đã từng chà lưng chưa, anh làm cho tôi thương càng thêm thương, kiếp sau anh nuôi tôi không? (=.,= nuôi cái đầu nhà ngươi)” Mỗi lần nói xong, hắn đều đẩy nam nhân ra.
Kỳ thật nam nhân cũng hiểu được, Nhiên Nghị trong một đêm từ một tinh anh chính trường biến thành bình dân, cái loại tâm tình chênh lệch này dù là ai cũng không tiếp nhận được. Cho nên dù Nhiên Nghị phát giận với y, y cũng xem như không nghe thấy.
Nếu hiện tại ngay cả y cũng muốn đuổi Nhiên Nghị ra, kia Nhiên Nghị nhất định sẽ chết……
Nam nhân đứng ở phòng bếp nấu đồ ăn, hôm nay vì A Nhạc xảy ra chút vấn đề nên đạo diễn cho cả đoàn nghỉ ngơi. Phần diễn hôm nay lưu lại ngày mai quay, nên hôm nay nam nhân về nhà rất sớm.
Nam nhân dùng một giờ làm xong đồ ăn, vì y không biết Nhiên Nghị thích ăn cái gì, cho nên y cân nhắc mua một vài món mà Lâm Việt thích ăn, đều là thanh niên nên hẳn là khẩu vị cũng không sai biệt lắm.
Nhưng nam nhân nghĩ sai rồi, Nhiên Nghị chưa ăn mấy miếng đã không ăn nữa, cuối cùng còn hừ vài tiếng: “Khó ăn muốn chết.” Hắn hoàn toàn không cảm kích, cho dù như vậy nam nhân cũng không có nói gì.
Y không có tâm tình cùng Nhiên Nghị so đo, hắn thích ăn liền ăn, không thích ăn thì không ăn, nam nhân cũng sẽ không miễn cưỡng. Về mấy lời nói vô lễ của Nhiên Nghị, nam nhân coi như chưa nghe thấy gì, tự mình làm chuyện của mình. Thẳng đến buổi tối lúc nghỉ ngơi, y mới chính thức được yên tĩnh, vì Nhiên Nghị ngủ chưa bao giờ ngáy, hơn nữa yên lặng quỷ dị, nam nhân thậm chí hoài nghi rốt cuộc là ngủ hay không ngủ.
Đêm nay.
Vì lúc nãy nam nhân rót nước cho Nhiên Nghị quá nóng nên Nhiên Nghị uống xong còn mắng nam nhân vô dụng. Trong khoảng thời gian này nam nhân thật sự là nhịn hắn vô số lần, nam nhân vừa ngủ xuống, chuông cửa liền vang lên.
Nhiên Nghị cảnh giác từ trên giường chậm rãi ngồi dậy……
Nam nhân cũng kích động đứng lên, thấp giọng nói với Nhiên Nghị: “Cậu trước trốn vào trong tủ áo đi, có thể là…… Có thể là Lâm Việt tới ……” giọng nam nhân đều đang run rẩy.
Nhiên Nghị cười lạnh nhìn chằm chằm nam nhân, nhìn thấy dáng vẻ nam nhân khẩn trương, hắn đã muốn mắng nam nhân: “Tại sao muốn tôi trốn, anh bảo hắn cút không phải xong sao.” Hắn bốc đồng yêu cầu nam nhân đi làm chuyện không có khả năng.
Chuông cửa còn đang tiếp tục vang —
Nam nhân thật sốt ruột: “Cậu không trốn, nếu bị phát hiện, cậu tự gánh hậu quả …… Cậu không tin Lâm Việt, có phải giờ cậu tính cho cậu ấy biết cậu còn sống phải không……”
“……” Ánh mắt Nhiên Nghị lạnh như băng nhìn chằm chằm nam nhân, hắn không nhúc nhích, tựa hồ đang tự hỏi lời nam nhân nói.
“Cậu…… Cậu không tin tôi sao……”
“……”
“Cậu không tin tôi, cũng không sao cả.” Nam nhân cúi đầu, ánh mắt y lóe lên nhìn Nhiên Nghị ngồi ở trên giường: “Cậu hẳn chỉ nên tin tưởng chính cậu, hiện tại là trốn, hay là không trốn, chính cậu lựa chọn……”
“Lâm Mộ Thiên, anh có ý gì?” Nhiên Nghị không kiên nhẫn mặt nhăn chặt mày, “Anh dám uy hiếp tôi?” ngữ khí hắn không tốt, khiến nam nhân thực bị thương.
“Giờ tôi phải đi mở cửa.”
“Anh dám!?”
“Nếu tôi không mở cửa ra, Lâm Việt sẽ đá cửa vào.”
Nhiên Nghị mân môi, không nói.
Nhiên Nghị đẩy nam nhân đang chắn ở trước mắt ra, mặt không biểu tình mở tủ quần áo. Nam nhân nhìn động tác hắn có chút thong thả nên y giúp Nhiên Nghị đi vào, cẩn thận đóng cửa lại sau đó nam nhân mới ra bên ngoài mở cửa.
Mở cửa ra —
Khác với dự đoán của nam nhân, người xuất hiện ở cửa không phải Lâm Việt mà là Thư Diệu. Nam nhân không nghĩ tới Thư Diệu sẽ xuất hiện, ít nhiều y cũng có chút giật mình.
“Đã trễ thế này rồi sao cậu lại tới đây?” Nam nhân cảm thấy mình giống như hỏi sai rồi, vì Thư Diệu trên cơ bản đều tùy lúc tới chỗ y, chính là thời gian này Nhiên Nghị đang xảy ra chuyện…
Bộ dạng Thư Diệu cũng rất mỏi mệt, gần đây hắn vì chuyện Nhiên Nghị mà phiền thấu tâm. Nam nhân cũng hiểu tâm tình hắn nên không hỏi Thư Diệu rốt cuộc làm sao vậy, chỉ bảo Thư Diệu nghỉ ngơi cho tốt.
Thư Diệu ôm nam nhân đến trên giường, hắn mệt ngay cả quần áo cũng không muốn thay: “Sao trên người anh có mùi thuốc vậy?” Thư Diệu chôn đầu ở trong cổ nam nhân thong thả cọ cọ.
“Không……”
Nam nhân khẩn trương không biết giải thích như thế nào, lúc nãy y vừa thay Nhiên Nghị đổi thuốc, trên người khó tránh khỏi có chút mùi thuốc. Bất quá cũng may, sau đó Thư Diệu không có tiếp tục hỏi nhiều, điều này làm cho nam nhân thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Đêm nay cậu muốn lưu lại sao?” Nam nhân nhỏ giọng hỏi Thư Diệu: “Cậu muốn tắm rửa hay không, tôi đi xả nước cho cậu.”
“Không cần.”
Giọng Thư Diệu không cao không thấp, hắn ôn nhu ôm nam nhân, đem nam nhân đặt ở trên giường, ôn nhu hôn hai má nam nhân, nam nhân cự tuyệt không được Thư Diệu đối đãi ôn nhu.
Hắn khiến nam nhân quên đi mệt mỏi trước đó, hơi thở ôn nhu bao phủ nam nhân, nam nhân quên trong nhà còn có một người đang trốn trong tủ quần áo. Thư Diệu hôn y, y không có kháng cự, ngược lại thật dịu ngoan tiếp nhận……
Nam nhân căn bản không biết, Nhiên Nghị tránh ở trong ngăn tủ, đang có bao nhiêu tức giận, có bao nhiêu ý muốn muốn đánh y, Nhiên Nghị mới đầu cũng nghĩ người tới là Lâm Việt, nhưng khi hắn nhìn thấy người vào là Thư Diệu, hắn liền trở nên càng thêm tức giận _ đã trễ như vậy Thư Diệu còn tới nhà nam nhân, còn có vẻ xem đây như nhà mình vậy.
Thậm chí khi hắn ôm nam nhân, hôn nam nhân, nam nhân thế nhưng không có phản kháng, không hề bất mãn, không có một chút oán giận, ngược lại lộ ra vẻ mặt mà từ trước tới giờ Nhiên Nghị chưa từng thấy quá……
Nam nhân đang thẹn thùng.
Xuyên thấu qua khe hở, Nhiên Nghị có thể thấy rõ ràng nhất cử nhất động ở bên ngoài, chính là Thư Diệu không biết sự tồn tại của hắn, mà nam nhân cũng tựa hồ quên mất hắn. Nhiên Nghị thế nhưng trong lòng cảm thấy kỳ quái không thể khống chế……
Nhìn thấy hai người bên ngoài ôn nhu hôn sâu, Nhiên Nghị lửa giận ly tâm càng thêm tràn đầy, nếu không phải hiện tại hắn không tiện, nếu không, hắn thật muốn xông ra ngoài cho nam nhân mấy bạt tai rồi hung hăng mắng y, chỉ trích y không biết xấu hổ.
Nhưng là..
Tình huống hiện tại của hắn không thể đi ra, hắn không tiện hiện thân. Khi nhìn thấy nam nhân vì sự ôn nhu của Thư Diệu mà chậm rãi rũ mắt, tâm tình Nhiên Nghị vốn lo lắng, thế nhưng kỳ quái xuất hiện bất an và rung chuyển trước nay chưa từng có