Đại Thúc Ngộ Thượng Lang

Chương 311



Cùng bọn họ một chỗ, đương nhiên tránh không được tiếp xúc thân mật. Tối đó nam nhân không có trở về, y không biết Nhiên Nghị rốt cuộc đã đi chưa?? Khi y được Vĩnh Trình ôm ở trên đùi, được Thư Diệu hôn, cũng đồng thời được Lâm Việt âu yếm cùng yêu thương, nam nhân mới cảm giác được một chút ấm áp. Ít nhất bọn họ đối với nam nhân là thật tâm, nam nhân có thể rõ ràng cảm giác được……

Gần đây  Thư Diệu tựa hồ còn chưa buông tha cho việc tìm kiếm Nhiên Nghị, chẳng qua khi Thư Diệu cùng y một chỗ sẽ không nhắc tới Nhiên Nghị, toàn bộ đều về tới quỹ đạo bình thường. Lâm Việt và Vĩnh Trình ngoại trừ cùng Thanh Dương làm khu giải trí ra, cũng rất bận; Lâm Việt vội vàng bồi dưỡng A Nhạc, Vĩnh Trình bận rộn việc kinh doanh bất động sản của hắn. Cho dù bận rộn như thế, bọn họ cũng sẽ không bỏ mặc nam nhân, trừ phi nam nhân không muốn, bọn họ đều sẽ để nam nhân nghỉ ngơi.

Mà thời gian này, buổi tối nam nhân sẽ tranh thủ đi tìm Thanh Dương uống trà. Bởi vì buổi tối Thanh Dương có rất nhiều thời gian bồi y nói chuyện, bọn họ chỉ đơn thuần nói chuyện phiếm mà thôi. Nam nhân có khi sẽ ở trang viên Thanh Dương nghỉ ngơi, y dựa vào vai Thanh Dương nhắm mắt lại ngủ.

Y cũng từng hỏi qua Thanh Dương, sự kiện của Nhiên Nghị có phải hắn làm hay không, Thanh Dương cũng không phủ nhận: “Lúc trước đúng là tôi thay mấy lão già bên chính phủ thu thập Nhiên Nghị, tôi cũng chỉ muốn giáo huấn hắn mà thôi, cũng không có muốn cho hắn chết, muốn hắn chết là mấy lão già kia.” Giọng hắn miễn cưỡng, hắn cũng không muốn quản mấy chuyện linh tinh.

Hắn giáo huấn Nhiên Nghị là vì thay nam nhân xả giận, hắn để cho Nhiên Nghị gia nhập khu giải trí rồi mới làm suy sụp Nhiên Nghị, hắn nhiều nhất cũng chỉ làm tới bước đó. Ngày đó hắn ở hội trường nhìn thấy Nhiên Nghị mang nam nhân đi, hắn sai vệ sĩ đi theo, cũng chỉ vì lo lắng những người bên chính phủ phát hiện hành tung của bọn họ, sẽ liên lụy đến nam nhân mà thôi, hắn không muốn Nhiên Nghị chết.

Nếu hắn muốn Nhiên Nghị chết, cũng sẽ không lưu Nhiên Nghị đến bây giờ. Thanh Dương làm việc luôn rất đúng mực, hắn không muốn làm quá căng, như vậy đối với ai cũng không tốt.

Nam nhân ở Lâm Việt bên kia có thể tìm thấy yêu thương.

Ở Thanh Dương bên này có thể tìm được thân thiết cùng che chở.

Ở nơi đó của Thư Diệu lại có thể đạt được ôn nhu, ngay cả ở chỗ Vĩnh Trình cũng có thể cảm giác được an toàn và yên tâm. Tất cả đều tràn đầy tình yêu, sự bảo hộ và yêu thương.

Nhưng là……

Trong số những nam nhân từng cùng y có quan hệ không tầm thường, duy độc chỉ có Nhiên Nghị gây cho y thương tâm cùng khổ sở. Y vốn không muốn để ý tới, một lần hai lần thì không sao cả, nhưng thời gian dài thì không thể.

Y cũng sẽ khổ sở, y cũng sẽ đau lòng, y là đàn ông, y cũng không muốn người khác xem thường. Y cũng hy vọng được người khác tôn trọng, nhưng Nhiên Nghị gây cho y chỉ là khổ sở và đau xót.

Cho dù y có thể nhẫn, cũng vô pháp chịu được lòng tự trọng bị người nào đó vô tình giẫm lên.

Nam nhân tựa vào trên vai Thanh Dương, an vị ở khu vườn sau trang viên của Thanh Dương, dựa vào Thanh Dương an nhàn ngủ. Thanh Dương ôm nam nhân, không có quấy rầy nam nhân nghỉ ngơi.

Hắn nhẹ nhàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt nam nhân, không biết nam nhân mơ thấy cái gì mà sầu bi nhàn nhạt giữa hàng mi của nam nhân dần dần tán đi, thay vào đó là nụ cười vừa ngọt ngào lại vừa cay đắng.

Khóe miệng nam nhân nhợt nhạt nhếch lên, ướt át nơi khóe mắt trên lông mi nồng đậm, ở trong gió rung rung……

Thanh Dương ôm sát nam nhân, tiếng hít thở nhợt nhạt của nam nhân ngay tại bên tai, xung quanh yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng chim hót, cùng với tiếng nước chảy róc rách. Thanh Dương gọi thủ hạ tới bảo họ đem chăn đến, rất nhanh một chiếc chăn cẩm tú mềm nhẵn như tơ được đưa tới. Thanh Dương sợ nam nhân cảm lạnh nên thay nam nhân đắp chăn.

Nam nhân nhẹ nhàng động đậy, dựa vào Thanh Dương càng gần, chẳng qua nam nhân không có tỉnh. Y vẫn đang ngủ, thoải mái tham luyến, chiếm lấy cái ôm ấm áp của Thanh Dương.

Ngày hôm sau trước khi nam nhân về nhà, Thanh Dương rất trực tiếp hỏi nam nhân: “Nhiên Nghị có phải đang ở chỗ anh hay không?”

“……”

Nam nhân trầm mặc, y không biết làm thế nào mà Thanh Dương lại biết nhưng Thanh Dương không có tiếp tục truy vấn. Thanh Dương nói nam nhân yên tâm, nói với nam nhân cũng không phải hắn muốn giết Nhiên Nghị, khiến nam nhân an tâm.

Không phải Thanh Dương muốn đối phó Nhiên Nghị là tốt rồi, nam nhân không muốn nhìn thấy bọn họ càng nháo càng căng. Về phần khu giải trí của Thanh Dương, Nhiên Nghị có đầu tư hay không, kỳ thật cũng như nhau.

Nam nhân ở bên ngoài lưu lại ba ngày mới về nhà, y nghĩ mấy ngày nay Nhiên Nghị đã được người ở nước ngoài phái tới đón đi rồi, y nghĩ tới về nhà sau sẽ không gặp Nhiên Nghị nữa, cũng không cần chuẩn bị đối mặt nụ hôn mỗi ngày khi về nhà, cũng không cần một bên bị Nhiên Nghị triền miên hôn sâu, một bên cảm thấy mình đang bị vô tình đùa bỡn, nam nhân thật mâu thuẫn……

Lúc y mở cửa, ngay cả tay cũng đang phát run.

Nhưng vừa mới tiến vào cửa, y liền nhìn thấy Nhiên Nghị ngồi ở trên giường, tựa hồ cả đêm không ngủ, bộ dạng thật mỏi mệt. Cửa tủ quần áo của nam nhân bị mở ra, quần áo trong tủ đều bị kéo xuống đất.

Bức tranh mà rất lâu trước kia Nhiên Nghị ở hội từ thiện mua về tặng cho Thư Diệu bị đặt ở trên giường, trên giường còn có một gói to, nam nhân liếc mắt một cái liền nhận ra gói to quen thuộc kia. Y đương nhiên biết bên trong gói to kia chứa một triệu mà Nhiên Nghị lúc trước cho y, tiền này một đồng nam nhân cũng chưa đụng qua.

Y vốn muốn tìm cơ hội trả lại cho Nhiên Nghị nhưng vẫn tìm không ra thời điểm thích hợp, phương thức thích hợp, cho nên gói to kia liền vẫn bị y bỏ quên ở trong tủ quần áo. Bức tranh kia y sợ dơ, cũng đặt ở trong tủ quần áo.

Nam nhân thong thả đóng cửa lại, từ một khắc kia nam nhân xuất hiện, Nhiên Nghị liền không nói được một lời nhìn chằm chằm nam nhân. Thẳng đến khi nam nhân tiến tới tủ quần áo thu dọn đống quần áo kia, Nhiên Nghị mới mở miệng……

“Anh đã trở lại rồi.” Giọng Nhiên Nghị nghe vào thật bình tĩnh, không chút bất mãn, ngược lại có vẻ thật tiều tụy.

Nam nhân dừng nửa ngày mới gật đầu: “Ừ.” Y nhặt lên từng bộ quần áo xếp lại, một lần nữa bỏ vào ngăn tủ, y biết Nhiên Nghị đang ở bên cạnh nhìn y, nhưng y như thế nào cũng không có biện pháp đối mặt với ánh mắt mãnh liệt tràn ngập truy vấn kia của Nhiên Nghị.

Trong phòng thật im lặng, trầm mặc nửa ngày sau, mới nghe thấy Nhiên Nghị lại mở miệng: “Mấy ngày nay anh đi đâu? Không cho phép không nhìn tôi, không cho phép không trả lời tôi, anh phải trả lời tôi. (=.,=)” Hắn bá đạo mệnh lệnh nam nhân, lại vững như Thái Sơn ngồi ở bên giường, im lặng nhìn chằm chằm nam nhân đang thu dọn đồ trong phòng. Nhìn thấy nam nhân không trả lời, trong lòng hắn quả thật dị thường không yên.

“Tôi tới chỗ Vĩnh Trình, nhà mới của cậu ấy đã trang hoàng xong rồi, tôi qua nhìn xem liền ở lại nơi đó.” Nam nhân vẫn rất thành thực đem hành trình mấy ngày nay đều nói cho Nhiên Nghị: “Sau Lâm Việt và Thư Diệu cũng tới, Thư Diệu gần đây vẫn còn đang tìm cậu, bất quá tôi không nói cho cậu ấy là cậu ở chỗ tôi. Hơn nữa gần đây Lâm Việt đang phụ trách công trình giai đoạn hai của khu giải trí, khu giải trí bên kia cũng phát triển rất thuận lợi……”

Không phải Nhiên Nghị muốn nghe những cái đó, hắn muốn biết mấy ngày nay nam nhân ở bên ngoài có bị người chạm qua hay không??? Nhưng dựa theo tình hình trước mắt xem ra, nam nhân là có bị người chạm qua……

Nam nhân phát hiện Nhiên Nghị trầm mặc, y chậm rãi nói: “Ngày hôm qua tôi tới chỗ Thanh Dương……” Lo lắng đến xung đột giữa Thanh Dương và Nhiên Nghị, vốn y không tính nói nhưng y không muốn nói dối.

Cuối cùng y vẫn nói……

Trên đường trở về, nam nhân đã suy nghĩ rất nhiều khả năng, dựa theo thời gian mà tính, mấy ngày nay người ở nước ngoài sẽ đến đón Nhiên Nghị rời đi, y nghĩ Nhiên Nghị đã rời đi rồi. Nam nhân cảm thấy Nhiên Nghị đi hẳn sẽ không nói cho y, nên y không về nhà, cho Nhiên Nghị lý do có thể biến mất. Ở trong mắt nam nhân, Nhiên Nghị tựa như hạt cát nắm không được, tùy thời đều sẽ biến mất.

Nhưng là……

Nhiên Nghị lại không có rời đi……

Lâm Mộ Thiên một bên thu dọn quần áo dưới sàn, một bên nói với Nhiên Nghị: “Tôi nghĩ tới cậu đi rồi, người bên nước ngoài còn chưa tới đón cậu sao, không phải nói mấy ngày nữa sẽ đến sao?”

“Còn cần vài ngày nữa.” Nhiên Nghị nhìn chằm chằm nam nhân, hắn mân chặt môi, nhìn động tác nam nhân. Hắn luôn cảm thấy nam nhân giống như muốn đuổi hắn đi: “Anh cứ như vậy vội vã đuổi tôi đi?”

“Tôi không có.”

Nam nhân chậm rãi đóng lại cửa tủ quần áo, y cũng không gấp đến độ đuổi Nhiên Nghị đi, y chỉ cảm thấy Nhiên Nghị rời khỏi thì so với ở lại chỗ của y an toàn hơn nhiều.

Nhiên Nghị đứng lên ngăn lại nam nhân chuẩn bị đi phòng bếp, nam nhân bị Nhiên Nghị chặn ở cửa, lui cũng không được tiến cũng không xong.

“Cậu hẳn là còn chưa ăn cơm, tôi đi nấu cơm cho cậu……” Nam nhân thấp giọng nói xong đã nghĩ vươn tay đẩy Nhiên Nghị ra, bằng không y cũng không có biện pháp xuống bếp.

Hai tay nam nhân bị Nhiên Nghị gắt gao bắt lấy, nam nhân bất an bảo Nhiên Nghị buông y ra, nhưng Nhiên Nghị làm sao có thể. Hắn ở nhà chờ nam nhân tới ba ngày, rốt cục chờ tới khi nam nhân trở về, nhưng nghe nam nhân chính mồm thừa nhận ba ngày này y đều cùng bọn họ một chỗ, bọn họ như thế nào có khả năng buông tha cơ hội tốt như vậy mà không ôm nam nhân.

Nhiên Nghị hỏi nam nhân: “Anh cứ như vậy thích bệnh quỷ kia? Hắn muốn hại tôi, anh còn chủ động đi yêu thương nhung nhớ, anh là không phải nghĩ tôi đã chết rồi?! (=.,= ca mún thúc thờ ca a)” Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm nam nhân, cái tay nắm tay nam nhân đang dần dần buộc chặt.

“Không có.” Nam nhân lắc đầu, y có vẻ có chút vô lực, “Thanh Dương cậu ấy không hại cậu, là do cậu bình thường đắc tội những người bên chính phủ, không phải Thanh Dương……”

Mặc kệ có phải Thanh Dương hay không, mặc kệ là ai muốn giết, mặc kệ là ai sẽ đối phó hắn, nhưng hắn nhìn thấy nam nhân đối với Thanh Dương để ý như thế, hắn chính là không thoải mái, chính là không vui. Hắn thậm chí bắt đầu hối hận lúc trước tại sao phải đem nam nhân giao cho Lâm Việt và Thanh Dương, vì Thư Diệu, hắn thậm chí đối với nam nhân làm ra nhiều chuyện quá phận như vậy. Kết quả là ở thời điểm hắn nghèo túng lại có nam nhân ở bên cạnh hắn, Nhiên Nghị cảm thấy mọi chuyện đều thập phần buồn cười.

Nhiên Nghị cảm thấy chính mình thật giống như bị vận mệnh hung hăng bài bố, mơ hồ bên trong dường như đã định sẵn. Hắn thế nhưng cảm thấy lúc này bản thân là cỡ nào buồn cười như vậy, bi ai như vậy……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.