"Mẹ...." Lâm Việt thần trí không rõ thì thào, tựa người vào trong lòng Lâm Mộ Thiên.
Lâm Mộ Thiên thực ngây ngẩn cả người.
Cúi đầu nhìn xuống thiếu niên say rượu, trong ánh mắt tràn ngập nỗi buồn, mái tóc đen mềm mại dán vào sườn mặt tinh xảo, cái mũi nhỏ thẳng, đôi môi mỏng manh khẽ mím lại, khuôn mặt ôn nhu.
Lâm Mộ Thiên cả kinh không dám động, hắn thật không ngờ Lâm Việt lại gọi mẹ, hắn biết Lâm Việt từ nhỏ vẫn sống cùng người đàn bà kia, ba hắn cho tới bây giờ cũng không thừa nhận tồn tại của Lâm Việt, để Lâm Việt lại Lâm gia thực không có địa vị, liền cùng người đàn bà kia ở trong một căn phòng nhỏ ở một biệt thự bên cạnh.
Lâm Việt lúc đó thực đáng thương, Lâm Việt nho nhỏ luôn một mình ngồi trong bụi hoa nhìn những đứa trẻ đang chơi đùa ở xa xa, mỗi lần Lâm Mộ Thiên nghĩ đến muốn gọi Lâm Việt cùng chơi, Lâm Việt liền quyệt miệng chạy vào trong phòng.
Cho đến ngày hôm đó....
Hắn vô tình nhìn thấy người đàn bà kia cùng người làm vườn trong nhà kính trồng hoa....
Hắn còn nhớ rõ ngày đó là ba ba bảo hắn gọi Lâm Việt đến thu phòng, khi đó ba ba muốn đưa Lâm Việt ra nước ngoài học, tuy rằng bình thường ba ba đối với Lâm Việt rất hờ hững, nhưng hắn cũng cảm thấy ba ba thực để ý Lâm Việt, hắn biết ba ba là muốn đưa Lâm Việt ra nước ngoài, trên danh nghĩa là trục xuất "con hoang" trong miệng người đời, kỳ thật là không muốn Lâm Việt ở lại Lâm gia bị người xem thường.
Hắn đã làm một việc không biết là đúng hay sai, hắn đem chuyện người đàn bà kia cùng người làm vườn nói cho ba ba, hắn nhớ rõ vẻ mặt tức giận của ba ba lúc ấy, đó là phẫn nộ mà hắn chưa từng gặp, thậm chí mang theo thương cảm....
"Me... con nhớ mẹ..." Thanh âm của Lâm Việt đánh gảy hồi tượng của hắn.
Thời gian giống như đã qua đi thật lâu, mấy năm nay bọn họ đã thay đổi rất nhiều, hắn đã không còn là thiếu niên mười mấy tuổi, Lâm Việt cũng không còn là tiểu nam hài vài ba tuổi, nhìn khung cảnh lao vun vút ngoài cửa sổ, trong lòng có gì đó lắng đọng lại.
Sau khi xuống xe, Lâm Mộ Thiên cẩn thận nâng Lâm Việt vào nhà, Lâm Việt miệng lẩm bẩm vài tiếng, hắn không nghe rõ Lâm Việt tột cùng là nói cái gì, chỉ một đường đỡ Lâm Việt vào biệt thự.
"Cẩn thận một chút, sàn nhà rất trơn!"
"Ta.... nôn nôn..." Lâm Việt vừa mới vào cửa liền nôn cả ra người Lâm Mộ Thiên.
Lâm Mộ Thiên cũng không dám bỏ tay ra, nếu hiện giờ thả tay ra, Lâm Việt sẽ ngã xuống, hắn đành phải phù Lâm Việt lên lầu, đặt lên giường, nhìn Lâm Việt nằm trên giường lẩm bẩm.
Hắn vốn cứ như vậy trực tiếp rời đi, chính là còn một việc ngăn cản hắn, đem vết dơ trên người rửa sạch xong, thuận tiện lau sạch vết dơ trên sàn nhà, hắn không thể cứ như vậy mà đi, nghĩ đến nếu ngày mai buổi sáng Lâm Việt tỉnh lại, nhìn mấy thứ trên đất, nói không chừng lại nôn mửa, hắn vẫn nhẫn nại thu dọn sạch sẽ.