"Mộ Thiên, anh sẽ không giận chứ?" Thư Diệu trở nên có chút lo lắng, anh không hy vọng nam nhân hiểu lầm mình, nhưng anh thừa nhận đã hơn nửa năm, sém chút nữa quên bẵng đi người này.
Trừ bỏ vài lần trước có cho người đến tìm nam nhân, nhưng nam nhân trong nhà không có người, cho nên sau đó cũgn không phái người đi tìm, kế hoạch của anh là tính toàn chờ công ty ổn định xong sẽ lại đi tìm. Nếu không phải hôm nay nhìn thấy hắn, anh có thể cả đời này cũng không muốn tìm kiếm người này.
Người này đã lưu lại cho anh, không giống như trước kia, tư vị như vậy....
"Tôi không gianạ, tôi chỉ là... hình hư hơi say, tôi thấy hơi choáng," Lâm Mộ Thiên hai má phiếm hồng, đầu óc trĩu nặng, hắn nghĩ mình say rồi, vẫy xvẫy đầu, phát hiện cảnh vật trước mắt nhòa cả đi.
"Mộ Thiên anh sao vậy? Là không thoải mái sao? Anh đừng làm tôi sợ!" Thư Diệu cũng phát hiện nam nhân không đúng, không thể nào mới chỉ uống một ly rượu liền say, anh vừa rồi lo lắng nam nhân không uống được nên cố ý chọn một chai rượu nhạt nhất.
"Tôi có hơi mệt, muốn đi nằm." Hai mắt Lâm Mộ Thiên phiếm hồng, hắn rất khó chịu, cảm giác có một bàn tay lạnh lẽo đặt lên đỉnh đầu mình, hắn biết đó là tay Thư Diệu.
"Chắc là hôm nay bị cảm nắng, nghỉ ngơi đi, hôm nay cũng đừng trở về."
"Không, tôi phải đi về...." Lâm Mộ Thiên nhớ đến cơ thể, một cỗ mê muội khiến hắn ngã vào giường.
"Bên nhà anh tôi sẽ cho người gọi đến, anh không cần lo lắng, đêm nay nghỉ ngơi cho tốt." Thư Diệu ngồi bên giường nhìn ngắm nam nhân đang bị mê muội tra tấn, sắc mặt nam nhân tái nhợt, bộ dáng có vẻ rất thống khổ.
Lâm Mộ Thiên lại không biết rằng, bộ dáng của mình lúc này khiến cho kẻ bên người nhớ lại một đêm hoang đường kia. Thư Diệu còn nhớ rõ, đêm đó, nam nhân uống rượu, nửa khóc nửa rên, phát ra thanh âm yếu ớt....
"Tôi cho người gọi bác sĩ, anh đừng lộn xộn, chỉ là bệnh vặt, đừng sợ." Thư Diệu nắm lấy tay Lâm Mộ Thiên, nhẹ giọng bên tai hắn, thanh âm ôn nhu của Thư Diệu khiến hắn tĩnh lặng lại.
"Ừm...." Lâm Mộ Thiên gật gật đầu, ánh mắt hồng hồng giống như một con thỏ bị thương, mang theo vài tia ngây ngốc.
****
Khi Thư Diệu gọi bác sĩ của gia đình đến, Lâm Mộ Thiên cả người bị vây trong trạng thái hôn mê, Thư Diệu để bác sĩ chuẩn đoán bệnh, bản thân kiên nhẫn ngồi chờ một bên.
Anh đã thay bộ y phục ở phà, đường cong của tấm lưng rất đẹp, khiến cho bọn người hầu nhịn không được ngoái nhìn nhiều lần, thiếu gia bọn họ trước kia là ngôi sao, Thư Diệu cho dù mặc áo ngủ ở nhà cũng rất tiêu sái, khiên cho người khác chú ý, đặc biệt là khi cười rộ lên, lọai tươi cười giống hư gió nhẹ mùa hè, ấm áp mà nhu hòa.
Giờ phút này, anh lại bởi vì lo lắng cho Lâm Mộ Thiên mà đôi mày tinh xảo nhíu chặt.
Trải qua một lúc chờ đợi thật lâu, bác sĩ cũng đỡ lấy mắt kính nói chuyện với Thư Diệu về tình trạng của Lâm Mộ Thiên: "Vị tiên sinh này là do vất vả lâu ngày quá độ nên mới có chuyện này, đây là cho tích lũy nhiều ngày mà thành, nghỉ ngơi hai ngày sẽ không sao."
"Kia trên người anh ấy còn có vết thương khác không?" Thư Diệu đột nhiên hỏi đến, ngay cả bác sĩ cũng sửng sốt một chút.
"Không có vết thương nào khác." Vị bác sĩ hiểu biết tươi cười, "Hiện tại thân thể của anh ta không tốt, cậu tốt nhất đừng làm việc này, nếu không sẽ phải nằm lâu đấy."
"Não cậu bị t*ng trùng ăn rồi à, cả ngày chỉ nghĩ những chuyện này, đi nhanh đi." Bác sĩ nhà Thư Diệu là người bạn óc luôn đầy chuyện xấu, lại có thể đem anh nghĩ thành như vậy.