hư Diệu cười cười, chậm rãi nói với hắn: "Anh nếu khôgn quen, chúng ta đi thôi vậy."
Lâm Mộ Thiên gật gật đầu, hai người một trước một sau vừa ra cửa, chợt nghe căn phòng VIP kế bên truyền đến một tiếng rên rỉ trầm thấp....
"Ư.... Uhm... Hôn em.... Ôm em...."
"Ư a.... A a a.... Thật thoải mái...."
"A ư.... A.... Mau lên mau lên nhanh chút nữa....."
Hai người giống như bị sét đánh trúng, xấu hổ sửng sốt! Tiếng rên rỉ cao vút kia cứ tiếp tục, khiến kẻ khác nghe được mặt đỏ tim đập, hai người cách vách lại ở nơi thế này làm tình....
Chuyện giữa thanh thiên bạch nhật này, hơn nữa thanh âm làm "đàn bà" kia tựa hồ còn thực hưởng thụ, nam nhân lại nhớ đến ký ức khủng bố của mình, gương mặt vốn hồng hồng trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
Thư Diệu phát hiện vẻ mặt hắn biến hóa, Thư Diệu rất nhanh lôi kéo hắn rời khỏi nơi này, Thư Diệu thề không bao giờ.... dẫn hắn đến phòng tắm chết tiệt này nữa @
Hai người đến tột cùng là ra khỏi phòng tắm hơi thế nào, phỏng chừng cả hai cũng không rõ.
Tiếng nhạc đệm nho nhỏ cũng không phản ứng được tâm tình của hai người, hai người tựa hồ đều không thể quên được chuyện vừa rồi, ai cũng khôgn nhắc lại, kế tiếp Lâm Mộ Thiên rất phối hợp với Thư Diệu, cùng Thư Diệu đi đánh golf.
Thư Diệu nhìn kỹ thuật đánh golf của hắn với con mắt khác xưa, không nghĩ đến nam nhân này cư nhiên vẫn là một cao thủ, nhưng nam nhân lại khiêm tốn nói lúc ở nước ngoài thường thường chơi, hai người coi như đi qua một ngày vui vẻ.
Chính là nam nhân khờ dại còn không biết, còn có một tên đang nổi trận lôi đình, giờ phút này đang ở trong nhà hắn, đợi hắn trở về.....
***
Đã lâu không thong thả chơi đùa một ngày, điều này khiến Lâm Mộ Thiên nhớ lại cuộc sống lúc còn đi học, hắn cảm thấy Thư Diệu thực sự rất tốt, chẳng những cho hắn nghỉ, còn cho hắn thêm tiền lương, tuy rằng tiền công ở công trường có ít, nhưng hắn biết Thư Diệu muốn giúp mình, hắn mang theo tươi cười, phất tay tạm biệt Thư Diệu.
Lâm Mộ Thiên lấy chìa khóa mở cửa, Tâm Nghi ở trong bếp chạy đi ra, thần tình tươi cười nghênh đón chồng mình, hắn nhìn ra bộ dáng vui vẻ của vợ, trong lòng ấm áp.
"Anh ta còn bò được về à." Trong phòng khách truyền đến tiếng cười nhạo, trong thanh âm kia có một cỗ tức giận khó hiểu.
Lâm Mộ Thiên cả người run lên, sợ đến mức tiền lẻ cùng chìa khóa trong tay rơi mất, hắn chật vật ngồi xuông nhặt, run rẩy bắt tay đi vào kiểm từng đồng trên mặt đất, Tâm Nghi đánh giá hai người, cũng không lên tiếng ngồi xuôgn thay n thu thập.
"Anh.... anh đi tiếp.... Lâm Việt.... đi, em.... nhặt là được...." Tâm Nghi nói lắp bảo nam nhân đi chiêu đãi "khách", hắn khó xử đứng lên, lại đứng bất động tại chỗ.
Lâm Việt nhìn thấy bộ dáng sợ hãi của hắn, phiền táo cau mày, Lâm Việt cầm điều khiển trong tay, không ngừng ấn đến ấn đi, TV cũng sắp bị hỏng, xucng không phát hiện động tác của Lâm Việt dừng lại. Hắn vài lần muốn nhắc nhở Lâm Việt, nhưng tiếng nói vừa ra đến miệng lại cứng ngắc nuốt xuống.
"Chơi vui lắm à?" Giọng Lâm Việt không cao không thấp hỏi Lâm Mộ Thiên.
Lâm Mộ Thiên đọc không hiểu vẻ mặt của Lâm Việt, hắn vốn nghĩ muốn gật đầu, nhưng nhìn được tầm mắt như dao găm của Lâm Việt quét đến đây, hắn liền cứng ngắc không dám động đậy, gật đầu cũng không được, không gật cũng không được, không biết là phải làm sao.