Đại Thúc Ngự Lang Chiến

Chương 121: Hâm mộ



Tình cảm mãnh liệt qua đi, Lăng Vũ rốt cuộc duy trì không được ngất xỉu. Bách Tiêu nhìn người trong lòng ngực tự trách chính mình quá không khống chế.

Thế nhưng lại một lần nữa khiến Vũ ngất xỉu!

Đầy mặt hối hận, Bách Tiêu nhẹ nhàng ôm lấy Lăng Vũ, sau đó mới bắt đầu công tác rửa sạch. Khi tầm mắt dừng ở nơi thừa nhận quá độ, Bách Tiêu sợ ngây người. Trước mắt nhìn đến nơi đó đã sưng đỏ bất kham, thậm chí còn có chút tơ máu, làm tâm Bách Tiêu từng đợt co rút đau đớn. Trong lòng hắn đã hối hận chính mình không hạn chế tác cầu. Đau lòng nhìn người trong lòng ngực, sau đó hắn nhẹ nhàng hôn lên trán Lăng Vũ một cái, trong miệng nỉ non:

"Vũ! Thực xin lỗi, là em không tốt!"

Dựa theo chỉ dẫn của Lăng Vũ trước đó, Bách Tiêu bắt đầu công việc rửa sạch. Mỗi một động tác đều là mềm nhẹ, ánh mắt cũng thực chuyên chú. Thời điểm xong việc, Bách Tiêu mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó đem người vẫn luôn không tỉnh ôm ra khỏi phòng tắm, về phòng ngủ.

Nhẹ nhàng đem người đặt ở trên giường, lại cẩn thận giúp người trên đắp chăn đàng hoàng, Bách Tiêu mới trở lại phòng mình.

Bách Tiêu thay quần áo, sau đó lại về phòng Lăng Vũ. Ngồi ở trên giường, hắn dùng ánh mắt chứa đầy tình yêu nồng đậm nhìn chằm chằm đối phương. Hắn giơ tay, nhẹ nhàng xoa mặt Lăng Vũ.

Động tác chậm rãi vuốt ve làm Lăng Vũ trong lúc ngủ mơ thấy thoải mái, càng tới gần bàn tay Bách Tiêu, sau đó lại tiếp tục ngủ.

Nhìn người yêu giống mèo nhỏ làm nũng, Bách Tiêu lộ ra một nụ cười vô cùng sủng nịch. Sau đó hắn đứng lên đi ra ngoài. Bởi vì hắn nhớ tới người trên giường còn chưa có ăn gì. Từ tối hôm qua đến bây giờ đều trải qua vận động kịch liệt, tiêu hao cũng không ít sức lực, cho nên hiện tại hắn phải đi làm chút thức ăn thanh đạm, chờ người trên giường tỉnh lại liền có thể ăn.

Hiện tại Bách Tiêu trong lòng tràn đầy hạnh phúc, trên mặt tươi cười trước nay chưa hề có. Hắn phải quý trọng phần hạnh phúc có được không dễ này. Hắn sẽ yêu Vũ, làm cho Vũ không rời khỏi mình.

Mang theo tâm tư như vậy, Bách Tiêu lòng tràn đầy vui mừng đi vào phòng bếp, vì người hắn yêu làm bữa sáng ngon nhất.

Nghĩ đến ngày thường Vũ ăn món mình làm lộ ra vẻ mặt thỏa mãn, Bách Tiêu trong lòng liền đặc biệt vui vẻ. Hắn đã thành công khi nấu ra những món Vũ thích ăn. Điều hắn muốn nhất là Vũ có thể thích hết thảy của hắn.

Ý nghĩ như vậy làm hắn càng thêm thích xuống bếp. Mà đời này hắn cũng chỉ vì Vũ mà vào bếp.

Chờ hết thảy làm xong đã 11 giờ, sắp giữa trưa. Nghĩ đến người trên giường đã ngủ thật lâu, lại còn chưa có ăn, vì thế Bách Tiêu liền đi vào phòng Lăng Vũ, nhẹ nhàng đánh thức người trên giường.

Nghe đến Bách Tiêu nhẹ gọi nhẹ, Lăng Vũ có chút bất mãn bĩu môi, sau đó xoay người lại tiếp tục ngủ. Nhìn Lăng Vũ như vậy, Bách Tiêu cười khẽ, sau đó tiếp tục đánh thức người trên giường. Lâu như vậy không ăn cái gì, thời gian dài, dạ dày sẽ chịu không nổi, cho nên hắn chỉ có thể không đành lòng tiếp tục gọi người trên giường.

Đang ngủ say, Lăng Vũ bỗng nhiên nghe được một âm thanh gợi cảm, hơn nữa vẫn luôn không ngừng ở bên tai gọi tên của mình. Nhưng thật sự là quá mệt mỏi, thật sự không muốn tỉnh lại, vì thế Lăng Vũ tính toán bỏ qua âm thanh kia, tiếp tục ngủ.

Nhưng chủ nhân âm thanh kia tựa hồ không nghĩ buông tha, tiếp tục kêu tên của Lăng Vũ. Nếu không tỉnh lại, hắn sẽ vẫn luôn kêu như vậy, làm cho Lăng Vũ rất bất mãn ở trong lòng lẩm bẩm. Sau đó Lăng Vũ chậm rì rì mở mí mắt nặng trĩu, nhìn người không ngừng gọi mình.

Vừa mở mắt, Lăng Vũ liền nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Bách Tiêu đang tươi cười, nói:

"Vũ, dậy đi! Hiện tại đã sắp giữa trưa, buổi sáng anh cũng không ăn cái gì, cho nên hiện tại cần ăn một chút. Dậy, ngồi đây, em đi đem cháo lại đây!"

Đem Lăng Vũ đỡ ngồi dậy xong, Bách Tiêu vui vẻ chạy đi phòng bếp, đem cháo mình đã nấu tốt vào phòng Lăng Vũ. Sau đó hắn bắt đầu đút cho người trên giường ăn.

Vừa nghe Tiêu Tiêu nói mình nên ăn một chút gì, Lăng Vũ tức khắc cảm thấy đói đến không chịu được. Sau đó lại nghĩ đến Tiêu Tiêu làm đồ ăn rất ngon, Lăng Vũ muốn ăn lập tức. Ngồi ở trên giường, Lăng Vũ trông mong nhìn Bách Tiêu đi ra ngoài, nước miếng đã không biết nuốt mấy lần.

Tiêu Tiêu làm gì món ăn thật sự quá ngon, có phản ứng cũng là thực bình thường!

Tưởng tượng đến về sau Tiêu Tiêu có khả năng đều chỉ vì mình xuống bếp, trong lòng Lăng Vũ đặc biệt hạnh phúc.

Chưa từng có nghĩ đến mình thật sự sẽ cùng Tiêu Tiêu ở chung một chỗ. Ban đầu còn nghĩ Tiêu Tiêu nếu có bạn gái, vậy chính mình khẳng định liền không thể lại ăn những món Tiêu Tiêu làm. Thời điểm đó trong lòng mình còn có chút không thoải mái, lại còn có hâm mộ người có thể ăn những món Tiêu Tiêu làm. Nhưng mà hiện tại, mình thế nhưng thành cái người lúc trước mình hâm mộ, trong lòng hưng phấn không thể giải thích!

Nhìn người trước mắt hết sức chuyên chú đút mình ăn, Lăng Vũ trong lòng thực thỏa mãn, cũng thực cảm động.

Không nghĩ tới mình thế nhưng còn có thể lại một lần nữa có tình yêu. Mặc kệ về sau kết quả như thế nào, hiện tại vẫn nguyện ý yên tâm yêu. Dù hạnh phúc ngắn ngủi thì như thế nào, ít nhất mình đã từng có được!

Trong miệng tràn đầy cháo do Tiêu Tiêu dụng tâm nấu, Lăng Vũ thấy như ăn sơn hào mỹ vị. Ánh mắt thỏa mãn nhìn Bách Tiêu, lộ ra tươi cười vô cùng sáng lạn, làm Bách Tiêu cũng cười theo.

"Hương vị thế nào? Ăn ngon không?"

Bách Tiêu nhẹ nhàng hỏi. Tuy rằng đã từ ánh mắt thỏa mãn nhìn ra Vũ là thích ăn, nhưng hắn vẫn muốn chính tai nghe được Vũ tán thưởng.

Bởi vì âm thanh ôn nhuận như nước kia là thứ hắn thích nghe nhất. Nghe hoài không chán, chỉ cần nghe được giọng nói vô cùng êm tai của Vũ tán thưởng tay nghề mình, hắn liền sẽ cảm giác đây là một loại hưởng thụ.

"Ừ! Tiêu Tiêu làm gì cũng đều là món ngon!"

Lăng Vũ miệng đầy cháo, nghe Bách Tiêu dò hỏi, liền hàm hồ đáp lại. Sau đó còn dâng lên một nụ cười rạng rỡ, tựa hồ như vậy càng có thể biểu đạt chính mình thật sự thích.

Không ngoài ý muốn nghe được tán thưởng, Bách Tiêu trong lòng thực vui vẻ. Sau đó hắn tiến đến gần Lăng Vũ. Bên cái miệng nhỏ đang không ngừng ăn, ấn xuống cái hôn.

Bách Tiêu có động tác đột ngột, làm Lăng Vũ tức khắc mặt đỏ không biết làm sao, đành phải nhìn loạn khắp nơi. Mượn cái này che giấu thẹn thùng cùng xấu hổ.

Nhìn Lăng Vũ trước mắt mặt đỏ lên, Bách Tiêu tâm tình rất tốt, sau đó càng có ý xấu, ở trên mặt Lăng Vũ hôn thêm một cái. Nụ hôn của Bách Tiêu càng khiến mặt Lăng Vũ lại đỏ thêm vài phần. Trong lòng hắn sung sướng nghĩ:

Vũ như vậy thật đáng yêu! Về sau mình phải thường xuyên ăn vụng chút đậu hủ, như vậy liền có thể nhìn thấy Vũ vẻ mặt đáng yêu thế này!

Nhìn trong tay còn hơn nửa chén cháo, Bách Tiêu thu hồi chơi đùa, tiếp tục công việc đút cháo.

Hiện tại quan trọng nhất vẫn là cho Vũ ăn no. Như vậy Vũ mới có tinh thần cùng chính mình chơi đùa!

Ăn cháo Lăng Vũ bỗng nhiên nhớ tới tối hôm qua ở quán bar nhìn thấy Lăng Nặc, vì thế liền cùng Bách Tiêu nói.

"Tiêu Tiêu, ngày hôm qua thời điểm đón anh, em có thấy Tiểu Nặc ca hay không? Anh ấy cũng ở quán bar kia, hơn nữa lại là chủ quán bar đó!"

Lăng Vũ nghĩ đến anh họ trong lòng liền đặc biệt hâm mộ.

Tiểu Nặc ca chơi chung với mình từ nhỏ, hiện tại đã có sự nghiệp. Tuy rằng là chủ quán bar, nhưng cũng là ông chủ, cho nên cũng thực hâm mộ. Trái lại chính mình, đến bây giờ cũng chỉ là một nhân viên nhỏ trong công ty. Nếu ngày nào đó mất việc, có lẽ thật sự phải dựa vào số tiền kiếm được từ khi làm sát thủ!

Nghĩ như vậy, Lăng Vũ tâm tình có chút hạ xuống, cảm thấy chính mình tựa hồ thực vô dụng.

Nghe được Lăng Vũ nói, Bách Tiêu khẽ cau mày.

Lăng Nặc? Chính là anh họ con cậu cả. Mình từ khi biết chuyện cũng không phải thực thích người anh họ Lăng Nặc này, cho nên rất ít liên hệ. Nếu không phải bởi vì sau đó mình vẫn luôn ở tại nhà cậu mợ ba mẹ Vũ, có lẽ cùng anh họ kia càng không có giao thoa!

Nhưng ngày hôm qua hắn không thấy anh họ Lăng Nặc. Ngẫm lại đã thật lâu chưa thấy được người này. Bất quá hắn cũng không để ý. Đối với hắn người mình không có hảo cảm trước nay đều không để ý.

Mà lý do Bách Tiêu không thích anh họ Lăng Nặc cũng là có nguyên nhân. Bởi vì Lăng Nặc kia chỉ làm loạn, sinh hoạt cá nhân thập phần thối nát.

"Không thấy. Ngày hôm qua thời điểm em đến chỉ thấy Lam Phi ngồi ở bên cạnh anh, những người khác đều không có nhìn thấy!"

Bách Tiêu nhàn nhạt nói. Hắn không muốn Vũ của hắn cùng người xấu như vậy tiếp xúc. Hắn không muốn Vũ đơn thuần của mình bị người xấu dạy hư.

Nghe được Bách Tiêu nói khống thấy người, Lăng Vũ lại tiếp tục nói.

"Em biết không? Anh cảm thấy rất hâm mộ Tiểu Nặc ca. Anh ấy hiện tại có sự nghiệp, mà anh hiện tại cái gì cũng không có, cảm giác chính mình thật vô dụng nga!"

Lăng Vũ nhấp nhấp miệng nói. Kỳ thật Lăng Vũ cũng không hy vọng mình làm cái gì lớn lao, chỉ là nghĩ đến bên cạnh toàn người ưu tú, trong lòng vẫn tương đối rầu rĩ. Dù gì bản thân cũng là đàn ông 30 tuổi rồi.

Nghe được Lăng Vũ rõ ràng có chút hạ giọng, Bách Tiêu trấn an.

"Vũ cũng thực không tồi a! Sao vô dụng chứ? Đừng suy nghĩ bậy bạ, chỉ cần làm tốt công việc hiện tại là được, cái khác không cần nghĩ! Hơn nữa chưa chắc Tiểu Nặc ca đáng ngưỡng mộ như anh nghĩ đâu. Có lẽ anh ta cũng có phiền não! Cho nên chuyện gì cũng đừng chỉ xem mặt ngoài. Nói không chừng đó chỉ là bề ngoài, kỳ thật nội tâm anh ta cô độc thì sao? Cho nên chỉ cần sống vui vẻ, làm công việc gì cũng được!"

Bách Tiêu ôn nhu an ủi Lăng Vũ, nhưng trong lòng lại nói với chính mình.

Vũ, yên tâm! Em sẽ cho anh cuộc sống hạnh phúc. Đến lúc đó anh không cần đi hâm mộ những người khác!

Bách Tiêu nói, Lăng Vũ gật gật đầu, sau đó nghiêm túc ăn cháo.

Bỗng nhiên Lăng Vũ tựa hồ cảm thấy mình hình như đã quên cái gì.

Là cái gì chứ?

Lăng Vũ ở trong lòng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không ra kết quả, vì thế liền từ bỏ.

(Đáng thương cho Lam Phi cứ như vậy bị đại thúc của chúng ta bỏ qua!)

Khi hai người một đút một ăn, trong phòng Bách Tiêu truyền đến tiếng chuông di động. HunhHn786 Nghe được tiếng chuông báo có cuộc gọi đến, làm Bách Tiêu vốn đang muốn nâng cái muỗng đưa vào miệng Lăng Vũ, lập tức dừng lại động tác. Sau một chút, hắn lại tiếp tục động tác, tựa hồ cũng không muốn đi tiếp điện thoại.

Mà Lăng Vũ cũng nghe rồi, nhìn Bách Tiêu không muốn đi tiếp điện thoại liền thúc giục:

"Tiêu Tiêu, có điện thoại, nhanh đi nghe máy, đừng để người ta chờ lâu!"

Lăng Vũ thúc giục làm Bách Tiêu đành phải ngoan ngoãn buông chén muỗng trong tay, sau đó đi về phòng mình.

Đi vào phòng thấy di động bị chính mình ném ở trên giường, Bách Tiêu có chút không vui nhíu nhíu mày, sau đó cầm lấy di động nhìn nhìn. Vừa thấy tên người gọi, Bách Tiêu tức khắc bực bội đem điện thoại ném một bên, sau đó lại về phòng Lăng Vũ. Hắn làm bộ như không có việc gì, lấy chén cháo tiếp tục đút cho Lăng Vũ ăn.

Nhìn thấy nhanh như vậy Bách Tiêu đã trở về, Lăng Vũ có chút nghi hoặc. Mà phòng bên kia tiếng chuông vẫn còn kêu vang, vì thế Lăng Vũ liền hỏi.

"Không tiếp điện thoại. Tiêu Tiêu nhanh vậy đã qua đây, em không bắt máy à! Nếu là cuộc gọi quan trọng thì làm sao?"

Lăng Vũ lo lắng hỏi. Nghe tiếng chuông không ngừng kêu to, Lăng Vũ càng lo lắng nhìn Bách Tiêu.

Nhìn thấy Lăng Vũ vẻ mặt khó hiểu, Bách Tiêu cười cười an ủi nói.

"Cũng không có gì quan trọng, chính là một bạn học mà thôi, không có việc gì!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.