Lăng Vũ lắc lắc đầu, dù sao việc này chỉ có chờ Tiểu Hạo nói mới biết là chuyện gì xảy ra. Mà hiện tại quan trọng nhất chính là Tiểu Hạo nhờ phải tận tay giao thư cho Phương Na.
Hiện tại cũng không có biện pháp tận tay giao cho Phương Na nha! Bởi vì Phương Na đã xuất ngoại du lịch!
Mà Lăng Vũ cũng không biết Phương Na khi nào trở về, bất quá đến công ty có thể hỏi các đồng nghiệp số di động của Phương Na.
Có lẽ gọi điện thoại nói cho Phương Na chuyện này!
Nghĩ như vậy, Lăng Vũ liền quyết định ngày mai đi làm lại hỏi thăm một chút chuyện này.
Chỉ là không biết Tiểu Hạo vì cái gì bị giam cầm. Chẳng lẽ Tiểu Hạo làm cái gì khiến ba hắn tức giận sao?
Bất quá Lăng Vũ cũng không quá lo lắng tình cảnh Tiểu Hạo hiện tại. Dù sao cũng là ở nhà. Mà người giam cầm hắn lại là ba hắn, cho nên không có gì phải lo lắng.
Có lẽ đây là hành động bình thường khi bậc cha mẹ muốn dạy dỗ con cái!
Tại nhà Âu Dương, trong phòng Âu Dương Hạo.
"Phổ Hoa nói xem, Vũ ca ca rốt cuộc có đem lá thư kia giao cho Na tỷ tỷ chưa! Như thế nào đã qua nhiều ngày mà còn chưa có hành động! Thật là gấp chết tôi! A... Tôi hỏi anh, anh rốt cuộc có gửi đi hay không?"
Âu Dương Hạo ở trong phòng cơ hồ là phát điên đi tới đi lui, sau đó chất vấn người đứng ở bên cửa sổ Lý Phổ Hoa, trợ thủ kiêm bạn tốt.
"Thiếu gia, cậu phải tin tưởng tôi nha! Tôi thật sự có gửi thư đi. Tuy rằng lúc ấy tôi cũng thực vội vàng giao cho nhân viên tới thu kiện. Nhưng xác định tôi đã gửi đi rồi!"
Phổ Hoa nói làm Âu Dương Hạo càng phát điên. Hắn đã bị giam cầm hơn nửa tháng, không biết Vũ ca ca hiện tại thế nào, có lo lắng hay không, có nhớ hắn hay không.
Hắn không nghĩ tới động tác của ba hắn lại nhanh như vậy, không cho hắn kịp chuẩn bị, liền đột nhiên tập kích. Cái này làm cho hắn căn bản không cách kháng cự. Khi bị đưa về nhà, liền trực tiếp ném hắn vào trong phòng. Mà bị nhốt cùng hắn còn có Lý Phổ Hoa luôn làm trợ thủ cho hắn.
Xem ra lần này ba làm thật sự, cả Phổ Hoa cũng bị nhốt ở nơi này. Mà ngoài cửa còn có hai người vạm vỡ canh gác.
Vô luận dụ dỗ thế nào, lớn tiếng tức giận chửi mắng ra sao, hai người kia vẫn không chút sứt mẻ, căn bản không thèm để ý. Phảng phất chính mình giống như không khí. Thật là tức chết. Muốn đi cầu cứu, lại không thể liên hệ với bên ngoài, công cụ liên lạc cũng không có!
Hai người liền bắt đầu cuộc sống thời nguyên thủy lạc hậu, chỉ có đèn bàn là đồ vật tiên tiến nhất trong phòng. Vừa đáng thương vừa đáng buồn cho hai người, mỗi ngày giải trí chính là tôi nhìn cậu cậu nhìn tôi, không có cái khác HunhHn786.
Thật vất vả tìm được một cuốn sổ ghi chép phía dưới bàn. Lúc ấy Âu Dương Hạo cao hứng muốn xỉu, mau đem những tờ giấy nâng lên. Hắn hiện tại đầu óc đều là Vũ ca ca, mà những tờ giấy vừa lúc cho hắn một cơ hội.
Nếu không thể dùng công cụ thông tin liên hệ cùng bên ngoài, vậy gửi thư cũng có thể chứ!
Tìm ra bút, Âu Dương Hạo liền bắt đầu viết thư cho Phương Na cầu cứu. Bởi vì chỉ có người phụ nữ này mới có phương pháp đem hắn đi ra ngoài. Chỉ là viết thư xong, hai người lại bắt đầu vẻ mặt đau khổ.
Thư đã viết xong, nhưng nên làm như thế nào gửi đi?
Đây là câu hỏi Phổ Hoa đưa ra. Lúc ấy Phổ Hoa nói ra, Âu Dương Hạo thiếu chút nữa liền đem đầu Phổ Hoa đập vào bàn.
Ai kêu ở tình huống gay cấn như vậy lại nói toạt ra, như đánh vào mặt. Không thể uyển chuyển nhắc nhở sao?
Hại hắn vốn đang hứng thú tăng cao, cảm xúc tức khắc bị câu nói của Phổ Hoa tưới nước lạnh thấu xương.
Chỉ là tựa hồ lần này ông trời như nghe được khẩn cầu của hai kẻ đáng thương. Trong công ty Âu Dương gia có một dự án vào giờ phút này xảy ra một chút vấn đề nhỏ, mà dự án lại phải thông qua tay Phổ Hoa, cho nên Phổ Hoa cần đứng giải quyết.
Vì thế bọn họ có được cơ hội hiếm hoi. Tuy rằng Phổ Hoa không thể trực tiếp thông báo cho Phương Na tới cứu, nhưng vẫn có thể lợi dụng phương thức chuyển phát nhanh gửi thư đi ra ngoài. Bọn họ liền chờ mong lá thư kia có thể nhanh tới tay Phương Na.
Chỉ là bọn họ lại một lần nữa phát điên, lại còn có chút kinh hồn táng đảm một hồi.
Nếu không phải hai người gác cửa không miệt mài đi theo nhân viên chuyển phát nhanh thì thư bị trả về có lẽ đã bị giao cho Âu Dương Phong. Mà mấy tờ giấy quý giá cuối cùng trong phòng khẳng định cũng sẽ bị lấy đi!
Chỉ là nghĩ như vậy, hai người trong phòng đều sợ hãi nhìn cửa.
Nhìn nguyên nhân thư bị trả về, Âu Dương Hạo liền có loại xúc động muốn đem Phương Na xé nát. Bởi vì nguyên nhân thế nhưng là sai địa chỉ. Mà khiến cho sai địa chỉ cũng chỉ có một lý do, đó chính bà chị luôn sa đọa của Âu Dương Hạo lại có tình nhân mới, chỗ ở hiện tại khẳng định là đã đổi.
Thật vất vả có cơ hội cứ như vậy bị mất trắng, hai người cho nhau vẻ mặt đau khổ, một câu cũng nói không nên lời.
Ở trong phòng, không có bất luận cái gì giải trí, hai người đã bắt đầu cáu kỉnh. Âu Dương Hạo đặc biệt nghiêm trọng.
Khi hai người cho rằng thật sự cứ như vậy bị nhốt suốt đời, cơ hội lại một lần nữa rơi xuống hai người đã tuyệt vọng.
Bạn thân của ba Âu Dương Hạo tới Âu Dương gia chơi. Trong quá trình nói chuyện cùng Âu Dương Phong có đề cập tới Âu Dương Hạo ưu tú, vì thế người đó liền yêu cầu trông thấy Âu Dương thiếu gia oai phong một cõi trên thương trường. Bất đắc dĩ Âu Dương Phong đành phải nói người hầu đi dẫn Âu Dương Hạo đến.
Mà Phổ Hoa phát hiện đây là một cơ hội tốt, lập tức nói người hầu ở bên ngoài chờ một lát.
Hai người liền bắt đầu muốn lợi dụng cơ hội thật vất vả mới có này. Mà lúc này Âu Dương Hạo bỗng nhiên nghĩ đến Phương Na cùng Lăng Vũ làm cùng một công ty. Nếu tìm không thấy Phương Na, vậy nhờ Lăng Vũ chuyển giao thư cho Phương Na thì tốt rồi.
Phương pháp này lập tức khiến Âu Dương Hạo kích động bắt đầu cầm bút viết thư gửi Vũ ca ca của hắn.
Phổ Hoa tò mò hỏi Âu Dương Hạo vì cái gì không trực tiếp nhờ Lăng Vũ nghĩ cách giúp bọn họ. Đáp án của Âu Dương Hạo lại là:
Không muốn Vũ ca ca mạo hiểm! Nếu xảy ra chuyện gì, vậy khẳng định sẽ hối hận chết! Để cho Vũ ca ca ở bên ngoài chờ thôi!
Âu Dương Hạo trả lời làm Phổ Hoa nhẹ mím môi, sau đó gật gật đầu. Vì thế hai người liền bắt đầu chuẩn bị ứng biến.
Bởi vì Âu Dương Phong chủ yếu giam cầm Âu Dương Hạo, cho nên khi Âu Dương Hạo đi ra, một người canh giữ liền đi theo Âu Dương Hạo, mà một người khác vẫn là thủ ở cửa.
Nhìn người đứng ở cửa mặt vô biểu tình, Phổ Hoa liền nói dối chính mình bệnh cũ lại tái phát, cần đi lấy thuốc. Vốn dĩ Phổ Hoa yêu cầu người kia đi cùng. Chỉ là người này thâm ý nhìn thoáng qua Phổ Hoa, sau đó liền gật gật đầu.
Phổ Hoa kích động thiếu chút nữa kêu to. Kích động không thôi hắn chỉ lo hướng bên ngoài chạy, cũng không chú ý tới người phía sau lộ ra nghiền ngẫm, lại có chút sủng nịch tươi cười.
Cứ như vậy bọn họ có được cơ hội thứ hai. Mà lần này gửi thư đi ra ngoài chuyển phát nhanh cũng không trả lại. Chỉ là hiện tại đã qua hơn một tuần, mà bọn họ cũng không có được giải cứu. Phát điên, Âu Dương Hạo mới chất vấn Phổ Hoa rốt cuộc có đem thư gửi đi hay không. Nhưng Phổ Hoa nói khiến Âu Dương Hạo thực bất đắc dĩ.
Chẳng lẽ thật sự phải tiếp tục ở tại đây chịu dày vò khổ sở vì nhớ Vũ ca ca?
Âu Dương Hạo tuyệt vọng, ở trong lòng hỏi chính mình. Hắn không biết vì cái gì ba hắn nổi trận lôi đình như vậy. Tuy rằng thích đồng tính xác thật không thể dễ tiếp thu, nhưng phản ứng như thế cũng quá mức thô bạo. Tựa hồ trong mắt ông ta đồng tính nên đi tìm chết.
Cúi đầu, Âu Dương Hạo đã không sức lực đi suy xét nhiều. Hắn hiện tại hy vọng ngày nào đó người ba lãnh khốc có thể đại phát từ bi thả hắn ra ngoài. Bởi vì hắn thật sự là quá nhớ Vũ ca ca.
Không biết Vũ ca ca hiện tại thế nào? Không có mình ở cạnh, to con không biết có ăn vụng đậu hủ Vũ ca ca?
Hắn đã sớm nhìn ra to con thích Vũ ca ca, lần này hắn rời đi vui vẻ nhất khẳng định là to con kia. Đã không có hắn trở ngại, cơ hội to con cùng Vũ ca ca ở chung một chỗ xem như càng ngày càng nhiều.
Ý niệm này làm Âu Dương Hạo lại một lần nữa phát cuồng, sau đó đi phát tiết. Mà phát tiết chính là đá cửa phòng.