Khi đứng trước cánh cửa phòng có tấm biển ghi Hiệu trưởng, Lăng Vũ đột nhiên phát hiện mình có chút khẩn trương.
Đứng ở chỗ này làm Lăng Vũ nhớ tới trước đây khi còn học sơ trung, cao trung mình thường xuyên bị chủ nhiệm lớp cùng Hiệu trưởng kêu đi nói chuyện.
Khi đó thành tích học tập của Lăng Vũ rất kém, kém đến mỗi giáo viên không ai muốn quản, cũng mặc cho kém càng kém hơn.
Nhưng mà mỗi lần có kỳ xét duyệt thành tích, sợ phát sinh cái gì ngoài ý muốn, giáo viên muốn bỏ qua cũng bỏ qua không được. Mỗi lần đều nháo đến chủ nhiệm lớp phải tìm Lăng Vũ nói chuyện, hoặc là gởi thông báo tới phụ huynh, sau đó liền sẽ bị gọi vào phòng Hiệu trưởng.
Lúc ấy muốn có bao nhiêu đáng thương thì Lăng Vũ liền có bấy nhiêu đáng thương. Rõ ràng không làm cái gì xấu, mà giáo viên một mực chắc chắn là Lăng Vũ luôn làm những chuyện xấu.
Lăng Vũ muốn đi giải thích, những giáo viên đó đều không cho cơ hội, có lẽ bởi vì thành tích quá kém cỏi đi.
Những không phải có những học sinh ngoại hình xinh đẹp đáng yêu, dù học tập không tốt thì giáo viên cũng thích sao? Vậy vì cái gì mình không được giáo viên thích?
Lăng Vũ nghĩ mà buồn bực.
Mà mỗi lần chỉ cần đi gặp chủ nhiệm lớp hoặc là Hiệu trưởng thì đều sẽ bị phạt đến khuya mới có thể được ba mẹ đón về.
Có lẽ là bởi vì lý do này Lăng Vũ đối với giáo viên, chủ nhiệm lớp, Hiệu trưởng sinh ra ám ảnh, nên mới có thể chán ghét đi học đến như vậy.
Bách Tiêu cảm nhận được Lăng Vũ có chút sợ hãi, vỗ vỗ tay Lăng Vũ, an ủi.
Sau đó Bách Tiêu bước đến gõ cửa phòng Hiệu trưởng.
Chỉ chốc lát sau, bên trong truyền đến giọng nói mời vào.
Bách Tiêu đẩy cửa ra, sau đó kéo Lăng Vũ cùng nhau đi vào.
Đi vào trong văn phòng, đập vào mắt hai người chính là trang trí thực cổ điển, làm cho trong lòng bọn họ có chút kinh ngạc. Dù sao hiện tại văn phòng được trang trí cổ điển như vậy có chút hiếm.
Một bàn làm việc rất lớn, mặt trên để rất nhiều văn kiện cùng đồ vật linh tinh.
Bên cạnh bàn làm việc, trên sô pha đang ngồi một vị trung niên khoảng năm mươi tuổi, tóc thưa có chút hói, cả người thoạt nhìn bộ dáng rất có học thức.
Vị này hẳn là Hiệu trưởng mà bọn họ muốn gặp. Bách Tiêu lấy lại bình tĩnh trước, hướng về phía vị Hiệu trưởng cũng đang đánh giá bọn họ, giới thiệu về mình cùng anh họ.
"Hiệu trưởng, xin chào ngài! Em là tân sinh viên khoa quản lý, em tên Bách Tiêu, vị này chính là anh họ của em, tên Lăng Vũ."
Nghe được người tới chính là Bách Tiêu, Thủ khoa năm nay, Hiệu trưởng lập tức lộ ra biểu tình vui sướng, sau đó tiếp đón.
"Xin chào, em chính là Bách Tiêu à. Ngày hôm qua vừa nói chuyện điện thoại cùng mẹ em, hôm nay em liền đến! Tới đây, ngồi vào bên này!"
"Cảm ơn Hiệu trưởng!"
Nói xong, Bách Tiêu lôi kéo Lăng Vũ ngồi xuống sô pha bên cạnh.
"Hai người lại đây là muốn hỏi về công việc của vị tiên sinh này ở trường đúng không?!"
"Đúng vậy, Hiệu trưởng, không biết ở chỗ này có công việc gì thích hợp cho anh họ em hay không?"
"Kỳ thật, mẹ em cũng đã nói cùng ta. Do vị tiên sinh này kỳ thật là muốn tới học tập, ta cũng suy xét rồi, hiện tại ở trường này không có công việc gì thích hợp cho cậu ấy. Cậu ấy còn muốn lợi dụng thời gian trống để đi dự thính các tiết học, nếu thật sự nhận công tác ở trường phỏng chừng cũng không có thời gian đi nghe giảng bài. Mà hiện tại vừa đúng lúc ta có một người bạn tốt cần một người giúp việc. Mỗi tháng người đó chỉ ở nhà một ngày, cho nên cần có người giúp quét dọn vệ sinh nhà cửa. Ta thấy nếu vị tiên sinh này đồng ý, ta có thể giới thiệu tới đó."
Nghe được Hiệu trưởng nói, trong lòng Lăng Vũ có chút kích động, cảm thấy sao có chuyện tốt như vậy.<HunhHn768>
"Thầy... Hiệu trưởng, ta cảm thấy ta có thể đồng ý, chỉ là không biết đối phương có yêu cầu gì không?"
Kỳ thật Lăng Vũ cảm thấy có công việc hay không cũng không sao cả, hiện tại quan trọng nhất chính là có thể đến trường này, đi cảm thụ bầu không khí đại học. Yêu cầu của Lăng Vũ cũng không nhiều.
"Cũng không có yêu cầu gì, chính là quy định khi hắn trở về ngày đó cậu có thể tới nhà hắn là được. Nếu cậu đáp ứng rồi, hiện tại ta sẽ đem số điện thoại cùng địa chỉ cho cậu. Cậu cũng đem số của cậu cho ta, đến lúc đó người bạn của ta sẽ trực tiếp liên hệ với cậu."
Nghe được đối phương muốn số điện thoại di động của mình, Lăng Vũ có chút khó xử. Từ khi trở về đến bây giờ còn chưa có đi mua điện thoại di động.
"Hiệu trưởng, ta hiện tại còn chưa có di động, chờ ta đi mua rồi, đến lúc đó lại nói cho ngài được không?"
Lăng Vũ có chút ngượng ngùng nói.
"Cũng được, đến lúc đó có số lại nói cho ta cũng không sao. Nếu cậu đã đáp ứng rồi, ta đây liền giúp cậu sắp xếp chỗ ở. Cứ ở trong trường đi, đây cũng tiện đi nghe giảng bài, mà khoản phí cũng giống những sinh viên khác trong trường thôi! Như vậy không biết cậu có thể chấp nhận hay không?"
Nghe được hiệu trưởng còn giúp chỗ ở, chỉ là yêu cầu đóng chút phí trọ là được, Lăng Vũ cảm thấy đúng là quá tốt. Vốn dĩ có chút sợ hãi Hiệu trưởng vào giờ phút này cũng không còn chút sợ hãi nào.
Không nghĩ tới, cũng không phải mọi Hiệu trưởng đều giống nhau!
Lăng Vũ trong lòng vui vẻ, nhanh chóng gật gật đầu đồng ý sắp xếp của Hiệu trưởng, sau đó vui vẻ nhìn về phía Bách Tiêu bên cạnh.
Bách Tiêu tiếp nhận ánh mắt vui mừng của Lăng Vũ trong lòng cũng thực vui vẻ. Bất quá nếu anh họ có thể ở trong trường, vậy nếu xin cho anh họ đến ở cùng hắn thì không phải càng hoàn mỹ hơn sao.
Vì thế hắn liền hướng Hiệu trưởng đưa ra ý nghĩ của chính mình.
"Vậy có thể cho hai chúng em ở cùng một phòng hay không, như vậy cũng tiện chăm sóc cho nhau."
Bách Tiêu dùng ánh mắt vô cùng chờ mong tương tác với Hiệu trưởng.
Nhưng mà...
"Cái này có thể không được. Cậu ấy không phải sinh viên của trường, nếu hai người ở cùng một chỗ sẽ có phiền toái không cần thiết, cũng hy vọng hai người có thể hiểu cho khó xử của ta."
Hiệu trưởng thành khẩn biểu đạt lập trường.
Nghe được Hiệu trưởng nói như vậy, bọn họ cũng không yêu cầu cái gì nữa, chỉ có thể chấp nhận sắp xếp như vậy.
Hai người hướng Hiệu trưởng nói lời cảm tạ xong, liền rời khỏi văn phòng của Hiệu trưởng.
Nhìn bóng hai người rời đi, nụ cười tươi rói của Hiệu trưởng vừa rồi cũng biến mất, trở nên suy tư. Sau đó ông cầm lấy điện thoại di động bấm một dãy số.
Đầu bên kia cất tiếng nói, Hiệu trưởng lập tức thay đổi bộ dạng học giả khiến cho người ta sùng kính thành cung kính hạ mình.
"An tiên sinh, ta đã chiếu theo ý tứ của ngài làm tốt mọi thứ. Vị Lăng Vũ kia cũng đã đáp ứng đề nghị rồi. Chỉ là hiện tại cậu ấy chưa có điện thoại di động, chờ khi mua xong sẽ nói cho ta số của cậu ấy. Lúc đó, ta lại đem dãy số nói cho ngài biết. Hiện tại cậu ấy cũng được sắp xếp ở trong trường học này, chỉ vì không cho cậu ấy hoài nghi, cho nên ta đã áp dụng một khoảng phí trọ theo chế độ của sinh viên trường."
........
"Không phiền, không phiền gì cả, chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức. So với tài trợ của An tiên sinh đối với trường học mà nói, chút việc nhỏ này chỉ là việc vặt vãnh mà thôi."
.......
"Ngài nói Bách Tiêu sao? Hắn yêu cầu được ở cùng phòng với anh họ, nhưng mà ta đã dùng quy định của trường mà cự tuyệt, cho nên bọn họ sẽ không ở cùng một chỗ."
.......
"Dạ, cảm ơn! Ta sẽ dựa theo ý tứ của ngài mà làm, sẽ chiếu cố tốt cho Lăng tiên sinh."
.......
"An tiên sinh, ngài quá khách khí, năm nay ngài tài trợ đã đủ nhiều, không cần bởi vì chuyện này mà tài trợ tăng thêm."
......
"Thôi vậy, ta xin đại diện trường học hướng ngài nói lời cảm tạ. Về sau có chuyện gì cứ việc phân phó là được. Dạ xin phép dừng lại, ngài là người bận rộn, ta cũng không muốn quấy rầy."
Kết thúc liên lạc điện thoại, nét mặt Hiệu trưởng toả sáng thu hồi điện thoại, sau đó ngồi trở lại sô pha, bắt đầu phẩm trà.