Nhìn hiệu trưởng rời đi tấm lưng kia tựa hồ có chút run rẩy, Lăng Vũ có chút nghi hoặc, bất quá lại bị một tràn tiếng hoan hô cắt ngang suy nghĩ.
Lăng Vũ nhanh chóng thu hồi tầm mắt, sau đó tập trung nhìn trên đài.
Phát hiện Bách Tiêu giờ phút này đang đứng ở trên đài, lại nhìn nhìn khắp nơi xung quanh, Lăng Vũ đoán rằng hắn đang tìm mình. Lăng Vũ đứng lên, sau đó múa may đôi tay, muốn cho Bách Tiêu chú ý.
Trong chốc lát, Bách Tiêu liền phát hiện Lăng Vũ đứng ở chỗ kia dùng sức múa may đôi tay. Hắn không nghĩ tới Lăng Vũ sẽ đứng xa như vậy.
Bách Tiêu nhìn phương hướng có Lăng Vũ cười cười.
Sau đó người MC giới thiệu đại diện tân sinh viên lên phát biểu.
Mà Lăng Vũ nhìn thấy Bách Tiêu tươi cười, trong lòng càng kích động.
Khi đến Bách Tiêu bắt đầu phát biểu, từ đáy lòng Lăng Vũ đột nhiên toát ra một cảm xúc đầy tự hào.
Nhìn thấy Tiêu Tiêu ở trên đài thần thái sáng chói nói năng lưu loát, sắc mặt không hề lộ ra một chút khẩn trương, chỉ có thong dong bình tĩnh. Nụ cười nhàn nhạt của Tiêu Tiêu làm người ở đây đều hòa tan vào trong đó.
Trong lòng của Lăng Vũ rất là kích động. Bởi vì theo tưởng tượng của Lăng Vũ chỉ cần có thể đứng ở trên đài đối mặt đông đảo người nói chuyện đã là rất ghê gớm.
Bởi vì nếu đổi lại là bản thân Lăng Vũ sẽ thực luống cuống. Chỉ cần nghĩ đến phải đứng ở trước mặt nhiều người nói chuyện, chân sẽ không tự giác bắt đầu run rẩy.
Cho nên hiện tại Lăng Vũ rất là sùng bái Tiêu Tiêu, cảm thấy Tiêu Tiêu chính là người ưu tú nhất.
Phát biểu xong, Bách Tiêu lập tức xuống đài, sau đó đi thẳng đến chỗ Lăng Vũ.
Hắn phát hiện ai kia vẫn còn đang ngẩn người, vẻ mặt sùng bái trực tiếp đánh bại kiên cường tự chủ của Bách Tiêu. Hắn phá lên cười ha ha.
Lăng Vũ còn đang đắm chìm trong ý nghĩ vì sao Tiêu Tiêu có thể lợi hại như thế, kinh ngạc nhìn Bách Tiêu cười đến vẻ mặt sáng lạn.
Chờ ý thức được Bách Tiêu đang cười mình, mặt Lăng Vũ lập tức xìu xuống, sau đó đen mặt nhìn Bách Tiêu cười đến ngăn không được, nghiêm túc nói.
"Tiêu Tiêu, sao em có thể giễu cợt anh? Có phải cảm thấy anh thực ngốc hay không? Anh chỉ biết lộ ra vẻ mặt sùng bái ngốc nghếch, cho nên khiến em cảm thấy buồn cười?"
Giọng Lăng Vũ buồn bực mang theo ủy khuất, làm Bách Tiêu lập tức ngưng cười, trong lòng cả kinh.
Xong rồi, anh họ đã nổi giận!
Bách Tiêu hiện tại hối hận vừa rồi không nhịn xuống, sao lập tức cười đến quá đáng như vậy.
Nhưng tưởng tượng đến bộ dáng ngây ngốc vừa rồi của anh họ, Bách Tiêu lại muốn cười. Chỉ là lần này hắn biết kiềm chế hơn, sau đó hắn lập tức nói sang chuyện khác.
"Anh họ, không phải nói muốn đi xem phòng ở sao? Bây giờ chúng ta đi thôi! Có lẽ đến giữa trưa, trước khi ăn cơm sẽ tìm được!"
Vốn đang vẻ mặt buồn bực, trong lòng bị tổn thương, Lăng Vũ vừa nghe đến đi tìm phòng ở, cảm xúc bi thương lập tức tan thành mây khói.
Sau đó mặt tươi cười, Lăng Vũ nói với Bách Tiêu.
"Phải! Phải! Hiện tại liền đi, tìm được phòng thì yên tâm, đỡ phải lo lắng."
Nói xong, Lăng Vũ liền lôi kéo Bách Tiêu đi hướng cửa. Nhưng nhìn thấy những người bên cạnh vẫn còn tham gia buổi lễ đón chào tân sinh viên, Lăng Vũ lại chần chờ, sau đó có chút lo lắng nhìn Bách Tiêu nói:
"Em cứ đi như vậy sao? Buổi lễ chào đón tân sinh viên còn chưa có kết thúc mà! Nói không chừng chốc lát sẽ có tuyên bố hoặc là chuyện gì khác? Hay chúng ta chờ thêm một chút đi! Anh không vội, buổi chiều tìm phòng cũng được!"
Nghe được lo lắng của anh họ, Bách Tiêu cho rằng không còn có cái gì nữa, cũng không để bụng nói.
"Không có việc gì, kế tiếp chính là những màn trình diễn văn nghệ nhàm chán, biểu diễn xong liền tan, không có chuyện gì nữa đâu! Chúng ta đi thôi! Tìm phòng ở xong, mỗi ngày em đều đến ăn cơm ké! Thôi, hay là em dứt khoát cũng đến ở cùng anh đi. Chúng ta thuê phòng lớn ở chung!"
"Không được. Anh sẽ không nấu cơm! Muốn anh nấu cho em ăn, đó là không có khả năng!"
Có lẽ giận dỗi vừa rồi còn chưa có tan hết, lúc này Lăng Vũ mang theo một chút ý đồ trả thù Bách Tiêu, liền nói như vậy.
Nhưng Bách Tiêu là ai. Hắn sao không nghe ra trong lời nói của Lăng Vũ mang theo ý trả thù.
Nhưng Lăng Vũ càng như vậy, trong lòng Bách Tiêu càng vui vẻ. Hắn chính là thích anh họ lộ ra biểu tình như vậy, muốn bao nhiêu đáng yêu thì có bấy nhiêu đáng yêu.
Chỉ cần đối đãi hắn đừng giống như đối đãi những người xấu tối hôm qua, anh họ muốn thế nào cũng được!
Bởi vì khi đó anh họ xác thật có chút khủng bố. Nếu thật sự anh họ đối đãi với hắn như vậy, thì mạng nhỏ của hắn thật sự sẽ chôn vùi ở trong tay anh họ. Bất quá những cái đó sẽ không bao giờ phát sinh, Bách Tiêu khẳng định như vậy.
"Anh không nấu cơm, không phải còn có em sao? Anh cũng đừng quên, anh không ở nhà mười năm, phần lớn thời gian đều là em giúp cậu mợ nấu cơm! Tay nghề của em còn được mợ rất khen ngợi đó! Cho nên chuyện nấu ăn anh không cần lo lắng!"
Bách Tiêu không để bụng nói.
Mà Lăng Vũ đối với chuyện đó kỳ thật đều biết rõ. Bởi vì trong thời gian ở nhà, ba mẹ có nói qua những chuyện đã xảy ra trong những năm qua.
Từ đáy lòng Lăng Vũ rất cảm tạ Tiêu Tiêu. Nếu không phải có hắn hỗ trợ chiếu cố, ba mẹ Lăng Vũ không biết sẽ trải qua những năm tháng kia như thế nào.<HunhHn786>
"Thật sao, vậy sau này em tới dạy anh làm cơm đi. Đến lúc anh biết, thì về sau nhiệm vụ nấu cơm liền giao cho anh!"
"Được! Không thành vấn đề. Bất quá muốn học nấu ăn ngon cũng không có dễ dàng đâu! Đến lúc đó đừng có la hét là quá phiền toái mà không học nha!"
"Yên tâm đi, nếu anh nói muốn học, anh khẳng định sẽ cố gắng học!"
Xác thật, Lăng Vũ những năm qua thay đổi lớn nhất chính là một khi đã quyết định làm gì thì sẽ không đổi ý, lại còn rất nghiêm túc đi làm.
Đương nhiên, việc vừa rồi cự tuyệt hiệu trưởng thì không tính, chuyện đó xác thật là ngoài ý muốn.
Mà không phải Lăng Vũ đã đáp ứng tiếp tục làm công việc hiệu trưởng giới thiệu rồi sao?
Nhưng nếu Lăng Vũ biết được việc mình đáp ứng nhận công việc này sẽ mang đến bao nhiêu phiền toái, có lẽ Lăng Vũ sẽ tình nguyện lựa chọn làm người lật lọng, là tiểu nhân thay đổi thất thường. Có lẽ như vậy thì cuộc sống bình lặng mà Lăng Vũ vẫn luôn hướng tới sẽ không bị phá vỡ.