Đại Thúc Ngự Lang Chiến

Chương 70: Nhận lỗi



Vòng đến phía sau lưng Lăng Vũ, An Diệp vươn đôi tay đem người đang bận rộn kéo vào trong lòng ngực mình.

Một nụ hôn ướt át tức khắc dừng ở sau cổ Lăng Vũ. Hơi thở thô nặng nóng rực không ngừng phun ở chỗ da mẫn cảm đang lộ ra ở phía sau.

Cảm nhận được thân thể nóng bỏng dán ở phía sau, Lăng Vũ tức khắc cứng đờ lại, rồi liền mạnh mẽ muốn tránh thoát cái ôm ấp.

An Diệp cùng cái bàn kẹp chặt Lăng Vũ ở giữa. Khi cảm nhận được động tác giãy giụa của Lăng Vũ, hắn tức khắc gia tăng lực ôm của tay ở hai bên hông Lăng Vũ, sau đó làm càn hôn xuống.

Lăng Vũ có chút hoảng sợ. Thật không biết sự tình sẽ phát triển đến nước này. Rõ ràng vừa rồi còn cảm thấy người này thực chính khí, lại không nghĩ tới thế nhưng đối phương làm ra chuyện như vậy. Chuyện này làm cho Lăng Vũ có chút tức giận.

Mà khi người phía sau ép sát Lăng Vũ phát hiện có chút khác thường, tức khắc ngừng nhúc nhích.

Đó là biến hóa rất quen thuộc. Tuy rằng bản thân đã mười năm không có trải qua chuyện quan hệ thân xác, nhưng ở buổi tối hoặc là sáng sớm đều sẽ sinh ra phản ứng như vậy.

Mà hiện tại người này thế nhưng...

Ý nghĩ như vậy tức khắc làm chuông cảnh báo trong đầu Lăng Vũ kêu vang. Cảm giác nguy cơ chậm rãi tập kích đại não.

Không được, cứ tiếp tục như thế này khẳng định sẽ xảy ra chuyện!

Mà người phía sau lại mạnh mẽ như thế. Từ lực đạo của gông cùm trói buộc bên hông có thể biết người này không tầm thường.

Đương nhiên Lăng Vũ cũng có thể dùng võ lực để giải quyết, cũng có thể chạy thoát. Chỉ là người này...

Hiện tại Lăng Vũ đã có chút hối hận khi quyết định tiếp tục tới nơi này làm việc. Ngày hôm qua gặp sự việc kia, hôm nay lại gặp sự tình như vầy, đã vượt qua phạm vi lý giải của Lăng Vũ rồi.

Mà ở thời điểm Lăng Vũ đang suy nghĩ, An Diệp phía sau động tác càng lúc càng làm càn.

Một bàn tay trực tiếp đem áo sơ mi màu trắng của Lăng Vũ từ bên trong lôi ra. Sau đó tay hắn duỗi vào trong, bắt đầu đùa bỡn hai điểm trước ngực Lăng Vũ.

Mà An Diệp có động tác khiêu khích như vậy, thiếu chút nữa làm Lăng Vũ xụi lơ ở trên bàn. Vì thế Lăng Vũ cố gắng mạnh mẽ tránh thoát.

Tuy rằng đối phương có sức lực rất lớn, nhưng Lăng Vũ cũng không phải người yếu ớt, cứ để mặc người khác xem như cá trên thớt chờ xẻ thịt.

Hiện tại cũng mặc kệ đối phương là ai, có phải lãnh đạo trực tiếp của mình hay không, chỉ cần có thể thoát khỏi nơi nguy hiểm này, làm cái gì cũng được.

Khi hai người đang lôi kéo giằng co, cửa văn phòng lại bị gõ vang lên.

Mà An Diệp đang trong dục vọng dâng cao, tức khắc tức giận nhìn về phía cánh cửa bị gõ vang.

Vốn dĩ hắn tính toán không để ý tới. Nhưng khi nghe người bên ngoài báo nội dung, An Diệp ngừng động tác xâm phạm Lăng Vũ. Sau đó có chút không nỡ mà buông ra Lăng Vũ đang bị hắn trói buộc ở trong ngực.

Khi đạt được tự do, Lăng Vũ tức khắc nhanh chóng chạy ra xa khỏi An Diệp một khoảng cách, sau đó dùng ánh mắt phòng bị nhìn người đàn ông trước mặt.

Nhìn động tác của Lăng Vũ, An Diệp có chút buồn cười. Bất quá hiện tại hắn không có thời gian náo loạn cùng Lăng Vũ.

Người khách quan trọng có hẹn với hắn hiện tại sắp lên đây, trước mắt hắn chỉ có thể tha cho con mồi lần này. Vì thế hắn hướng Lăng Vũ vẫy vẫy tay, ý bảo có thể rời đi.

Mà hắn giống như không phát sinh cái gì. Thong dong bình tĩnh bắt đầu sửa sang lại quần áo và mặt bàn do vừa rồi giãy giụa làm cho có chút hỗn độn.

Lăng Vũ nhận được chỉ thị xong, không có tạm dừng nửa giây, liền nhanh chóng rút khỏi căn phòng khiến người ta hít thở không thông.

Vừa ra khỏi văn phòng Tổng giám đốc, Lăng Vũ giống như được trọng sinh. Phòng bị cùng lo lắng cũng cùng nhau tiêu tán đi, chỉ là lòng vẫn còn sợ hãi.

Tự nhủ mình vẫn nên ít tới tầng lầu này, tận lực tránh cái vị cấp trên thâm tàng bất lộ kia.

Chậm rãi thả lỏng tâm tình, Lăng Vũ bắt đầu hướng đến thang máy đi xuống lầu dưới.

Sau khi trở lại phòng làm việc, Lăng Vũ có chút xụi lơ ngồi ở trên ghế thở.

Sau khi thở phào nhẹ nhõm một hơi, Lăng Vũ lại ngồi thẳng thân mình, cầm lấy cái ly ngày hôm qua Âu Dương Hạo mới mua cho, đi tới chỗ dành để pha trà uống nước.

Nhìn dòng nước nóng chậm rãi chảy vào cái ly, Lăng Vũ lại nghĩ tới chuyện mới phát sinh lúc nãy.

Chuyện vừa rồi xác thật vượt qua phạm vi tiếp thu mà Lăng Vũ có khả năng lý giải.<HunhHn786>

Xem ra cuộc sống của mình về sau, khẳng định sẽ không quá an ổn. Có người lãnh đạo như vậy, mà mình lại ký hợp đồng 5 năm. Mình khẳng định phải tiếp tục ở lại đây làm việc sao?

Đương nhiên, nếu người kia tiếp tục có hành vi quấy rối như vậy thì đành phải hủy hợp đồng thôi. Tiền vi phạm hợp đồng vẫn trả nổi, chỉ là có chút đáng tiếc.

Tuy rằng tiền kia tới cũng không sạch sẽ, nhưng cũng xem như là công sức vào sinh ra tử trong mười năm mà có. Nếu cứ cho không như vậy xác thật có chút không đành lòng. Bất quá vì về sau được yên ổn, có lẽ phải làm như vậy thôi. Dù sao cố gắng kiếm lại là được, về sau lại nỗ lực nhiều hơn thì được rồi.

Nghĩ như vậy, trong lòng Lăng Vũ có chút nhẹ nhàng hơn, tức khắc tâm tình tốt không ít.

Đột nhiên mu bàn tay truyền đến cảm giác nóng rực, làm Lăng Vũ lập tức bưng cái ly nhảy ra sau một chút. Sau đó đem cái ly đặt ở bàn bên cạnh.

Nhìn mu bàn tay bị nước sôi làm đỏ lên, Lăng Vũ lập tức đem lên miệng thổi thổi. Sau đó chậm rãi xoa nắn, để giảm bớt đau đớn.

Lúc này, một cái khăn giấy xuất hiện ở trước mặt Lăng Vũ.

Lăng Vũ quay đầu lại nhìn người đưa khăn giấy cho mình. Khi nhìn thấy người đến là ai, Lăng Vũ có chút kinh ngạc nhìn đối phương, cũng quên mất tiếp nhận khăn giấy đối phương đưa qua.

Người nọ nhìn Lăng Vũ vẻ mặt ngây ngốc, có chút buồn cười, rồi lại nhịn xuống, sau đó trực tiếp đem khăn giấy nhét vào trong tay Lăng Vũ, nói.

"Trên quần áo cậu đều là nước, nhanh lau khô. Bộ dáng này cũng không tốt đi ra ngoài gặp người ta."

Nói xong, người kia cũng không quay đầu lại rời khỏi phòng pha trà uống nước.

Mà Lăng Vũ ngơ ngác nhìn khăn giấy trong tay, lúc sau mới phản ứng lại.

Đây là người kia cho mình.

Ngực lập tức dâng lên một sự cảm kích, sau đó bắt đầu lau nước trên người. Lại phát hiện trong khăn giấy còn có một tờ giấy nhỏ.

Mở ra xem nội dung viết trên giấy, trên mặt Lăng Vũ chậm rãi xuất hiện nụ cười nhu hòa.

Sau đó thu hồi tờ giấy, hồi tưởng nội dung vừa đọc.

"Chuyện ngày hôm qua là tôi không đúng. Buổi chiều sau khi tan tầm, chúng ta đến chỗ nào ăn một bữa đi, coi như tôi nhận lỗi! Hy vọng cậu có thể nể mặt mà tới chỗ hẹn. Không gặp không về! Phương Na "

Nếu con gái người ta cũng cúi đầu hướng mình nhận sai như vậy, còn mời đi ăn nhận lỗi, vậy mình khẳng định phải đến chỗ hẹn thôi. Bằng không mình cũng không phóng khoáng rồi!

Nghĩ như vậy Lăng Vũ quyết định sau khi tan tầm liền đáp ứng đi ăn cùng Phương Na.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.