Đại Thúc Phải Gả

Chương 101: Đàm luận



Thi Viêm nói xong liền đem khăn lông kéo ra ném ra ngoài.

Nhất Hạ ngẩn ra, Cổ Nhạc chớp mắt, Cổ Nhạc nhìn về phía Nhất Hạ, Nhất Hạ nhìn Cổ Nhạc, nhìn nhìn lại Thi Viêm, lùi về sau.

Mọi ngươi đem phòng tuyến cuối cùng bỏ xuống, này thuyết minh cho cái gì?

Nhất Hạ hai mắt chớp chớp, thấy Cổ Nhạc thân thủ muốn bắt được mình, tay co rụt lại, lại lui về sau.

“Tôi không quấy rầy các cậu.”

Nhất Hạ thực vô thố.

Y lập tức liền xoay người vòng qua giường lớn, đi chân trần hai bước một chạy xuống bậc thang đi đến chỗ sô pha.

Cổ Nhạc kêu y không được, mắt nhíu lại, môi khẽ nhấp, liếc trở lại trên giường, Thi Viêm lẳng lặng ở kia hút thuốc, dường như xem kịch vui nhìn chằm chằm hắn, cuối cùng, Cổ Nhạc dựng ngón cái: “Ngươi cường.”

“Luôn luôn đều rất mạnh.”

Thi Viêm mới không khách khí, khóe miệng giương lên, cười như không cười, trong giọng nói nhàn nhạt lộ ra khiêu khích.

Cổ Nhạc cười nhạo. Hắn lắc đầu, cười đến thật vô ngữ, chống eo ở kia húng hắng hai tiêng, đột nhiên kéo chăn lên, vừa thấy, quả nhiên……

“Ngươi CMN lớn như vậy mặc quần lót của ta nằm trên giường ta học người quấn khăn lông ra vẻ?”

Cổ Nhạc nói thật lớn.

Nguyên bản tính toán mở cửa đi ra ngoài Nhất Hạ còn cho rằng muốn đánh nhau rồi, hai mắt chớp chớp lại đi trở về sô pha, ngó xem bên này.

Bởi vì góc độ không đúng, Nhất Hạ không có nhìn đến Thi Viêm.

Thi Viêm bị vạch trần, cũng không hoảng hốt, lúc này mới thật sự cười.

Thi Viêm mặc trên người kỳ thật chính là quần của Cổ Nhạc.

Quần bơi, màu mè, Thi Viêm vừa rồi tắm rửa xong tiến vào “Đánh cướp”, vừa mới tròng lên hắn liền nghe được thanh âm bọn họ từ trong phòng tắm ra tới, cho nên tâm tư nghĩ lại, liền trực tiếp ngã xuống giường.

Thi Viêm sau đó thật đúng là ăn vạ ở trên giường Cổ Nhạc không đi.

Thi Viêm ngủ một bên, Nhất Hạ ngủ bên kia, Cổ Nhạc ngủ ở giữa ngăn cách hai người, đối Thi Viêm không ngừng chửi nhân tra trung cặn bã, nhưng là Thi Viêm sau khi nghe xong, thế nhưng đều cười, không có chút nào động khí.

“Ta cũng không biết các ngươi như vậy thục……”

Tắt đèn, Nhất Hạ đột nhiên nói một câu.

Đưa lưng về phía Cổ Nhạc, Thi Viêm mở bừng mắt, đang đợi câu tiếp theo của Nhất Hạ.

Thi Viêm từng khuyên Nhất Hạ, bảo y không cần gặp lại Cổ Nhạc.

Thi Viêm lẳng lặng đợi, chờ xem Nhất Hạ có thể nói tiếp hay không.

Nhưng là hắn không chờ được đến lúc Nhất Hạ mở miệng.

Ngược lại đưa lưng về phía Thi Viêm, Cổ Nhạc ôm chặt lấy Nhất Hạ, đem mặt vùi vào cần cổ Nhất Hạ, hút thật sâu hơi thở ngọt ngào hương sữa tắm thuộc về Nhất Hạ, lẩm bẩm: “Không thân…… Chúng ta không thân……”

Nhất Hạ không nói.

Thi Viêm cũng không nói gì.

Nhất Hạ nhìn Cổ Nhạc, càng nhìn, càng cảm thấy hắn cùng Kỷ Hạo có điểm giống nhau, không tự giác, thân thủ sờ lên mặt hắn.

Cổ Nhạc mở bừng mắt.

Hắn ngẩng đầu, nhỏ giọng hỏi Nhất Hạ: “Như thế nào?”

“Không có.” Nhất Hạ nhỏ giọng nói, thu hồi tay, xoay người đưa lưng về phía Cổ Nhạc, nhắm mắt lại.

Đêm, thâm trầm.

Nhất Hạ tiến vào mộng đẹp, hô hấp dần dần đều đặn.

Di động Thi Viêm đột nhiên rung lên.

Thi Viêm liếc mắt nhìn hai người đang ngủ một cái, đứng dậy tiếp điện thoại.

“Uy?”

Thi Viêm hướng ra phòng nhỏ.

Trong điện thoại truyền đến thanh âm nữ nhân, nhu nhu hỏi: “Đã ngủ rồi sao?”

“Ngủ rồi.”

Đầu kia điện thoại là trầm mặc.

Qua thật lâu, đầu kia điện thoại nói: “Ngày mai ngươi ăn sinh nhật, lại đây ăn một bữa cơm, thế nào?”

Thi Viêm trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng, nhàn nhạt: “Được.”

Đầu khi tỏ vẻ phóng khoáng, nói: “Ta cúp đây.”

Trò chuyện chặt đứt, trên mặt Thi Viêm hiện ra nhàn nhạt cười.

Hắn trở lại mép giường, lặng lẽ nằm xuống, không nghĩ, nguyên bản Cổ Nhạc đưa lưng về phía hắn đột nhiên: “Lão già?”

“Mẹ.”

“Làm gì?”

“Ăn cơm.”

Cổ Nhạc quay đầu qua.

Tấm tắc bảo lạ, hắn hỏi: “Còn nhớ rõ sinh nhật ngươi a? Còn tình nghĩa sao.”

Cổ Nhạc sở dĩ nói như vậy là có nguyên nhân.

Sinh nhật Thi Viêm, từ khi mẹ hắn làm bà tư Bùi gia, liền không bồi hắn nữa.

Bởi vì bà mỗi năm vào lúc này đều phải bồi Bùi Công đi du lịch.

Cho nên, Thi Viêm bị ném xuống đều cùng hội Cổ Nhạc mua say vượt qua.

“Liên quan gì đến mày.”

“Thiết ~” Cổ Nhạc cười nhạo, một câu hai ý nói: “Quan tâm một chút sao, người mới thay người xưa.”

Thi Viêm không nói lời nào.

Cuối cùng, Thi Viêm nói: “Rảnh như vậy đi quản chuyện người khác, còn không bằng trước quản việc của mình. Lộc Cộc Minh bị bắt, hắn nuốt rớt tất cả ở trên tay ngươi, ngươi lo lắng một chút phía Lỗ gia sẽ không gọi người lại đây ‘thăm hỏi’ ngươi là được rồi.”

“Xích ~” Cổ Nhạc sợ cũng chưa sợ quá.

Cổ Nhạc khinh bỉ: “Nói thật, ta trước kia rất bội phục hắn, bất quá không nghĩ tới, việc của hắn, tự mình cũng trị không được. Không phải một tiểu mao hài sao? Như vậy cũng không dám động.”

“Không phải nói như vậy, giữa Ngọc phu nhân cùng hắn …… Hợp tình hợp lý, hắn không muốn Ngọc phu nhân người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.”

Lỗ công kỳ thật không chịu tổn thương gì, Thi Viêm xem qua, lão nhân gia, chính là bị dọa mà thôi.

Nhưng là, người trong giang hồ thân bất do kỷ.

Lỗ công vì cái gì muốn ở bệnh viện lâu như vậy?

Đó là bởi vì hắn không biết kế tiếp nên làm cái gì bây giờ.

Ngồi vào vị trí đó, nhất định phải đối những kẻ động thủ với mình đại khai sát giới, phải đối mọi người cho một cái công đạo, bằng không, về sau hắn không có biện pháp phục chúng.

Nhưng là hiện tại động tới hắn chính là KING, là tôn tử duy nhất của Ngọc phu nhân, Lỗ công đối Ngọc lão phu nhân còn có tình cảm không thể cắt đứt, cho nên vẫn luôn giả chết, còn không cho Cố Gia làm gì, để cho Ngọc lão phu nhân một cơ hội xử lý.

Thi Viêm chớp mắt, cười: “Lúc trước khả năng King nhìn thấy điểm này, cho nên mới có chủ ý đánh Lỗ công.”

“Nữ nhân a……” Cổ Nhạc cảm thán: “Vì nhân tình chết, vì nhân tình vong, vì nhân tình bị nổ thiếu chút nữa vong.”

Thi Viêm cười nhạo.

“Ngươi thải văn ra có thể tốt hơn được không?”

“Không đọc qua sách, biết chữ là tốt rồi, còn bắt bẻ.”

Cổ Nhạc lật người lại, nằm thẳng, cuối cùng, lấy một cái gối ôm, ngồi dậy, lưng dựa gối, nửa nằm ở trên giường.

Thi Viêm sờ tới một gói thuốc lá đầu giường, lấy một cây ngậm vào trong miệng, cũng không châm lửa, mà nói: “Lộc Cộc Minh chết chắc rồi. Hắn ăn nhiều như vậy, Lỗ công vẫn luôn không bắt được người, hiện tại Ngọc phu nhân vừa ra mã, đã bị người mang lễ vật đưa trở về, Lỗ công cũng minh bạch, tội danh của KING cũng để hắn khiêng, Lỗ công tình nguyện không cần hàng hóa cũng sẽ không cho hắn cơ hội biện bạch, ta phỏng chừng…… Hắn không qua được ngày mai.”

“Không phải tốt sao, giải thoát rồi.” Cổ Nhạc khinh bỉ, nói mát: “Làm khó ta, còn nếu muốn biện pháp tiêu con số lớn như vậy……”

Được tiện nghi còn khoe mã, Thi Viêm nghe vậy, liếc hắn.

Cổ Nhạc cảm giác được tầm mắt hắn, nhìn về phía hắn, cuối cùng, đôi mắt chớp chớp, rất vô tội hỏi: “Như thế nào?”

“Muốn hay không hỗ trợ?” Thi Viêm định chia một phần canh.

Sự kiện kia nháo đến ồn ào huyên náo, Cổ Nhạc lá gan lại lớn, một người cũng gặm không được.

“Muộn rồi a, ngươi ba ta bảy.” Cổ Nhạc chớp mắt, nói: “Tiếng gió to như vậy, nhất thời đẩy đi cũng không được, ngươi không tìm ta, ta sớm hay muộn đều phải tìm được ngươi.”

Thi Viêm cười.

Kỳ thật hiện tại vẫn là không biết bao nhiêu.

Còn muốn xem Lỗ công có phải hay không thật sự không hề truy đống hàng hóa đó.

Nếu là nói, không cho Lộc Cộc Minh thì sẽ để Cổ Nhạc cung ra.

Nếu không cung ra, Cổ Nhạc nhặt được tiện nghi, nếu cung ra, Cổ Nhạc chết chắc rồi.

Cho nên, Cổ Nhạc còn đang xem tình thế.

Cuối cùng, Thi Viêm nói: “Ta đoán mấy ngày nay KING nhất định là quỳ gối trước giường bệnh.”

Cổ Nhạc nghe nói, ha hả cười nhẹ, xoay xoay ngón trỏ, nói: “Ta đoán…… Mấy ngày nay KING nhất định là nằm ở trên giường bệnh.”

Không phải đoán.

Cổ Nhạc chính là biết.

Lúc này Kỷ Hạo chính ngủ bò ở trên giường bệnh.

Mấy ngày hôm trước, hắn bị người lấy phương thức nửa cưỡng bách mang đi, bị Ngọc phu nhân vặn đưa đến trước mặt Lỗ công, bị nghiêm khắc quất roi, quỳ xuống đất nhận sai.

Hiện tại trên lưng tất cả đều là thương.

Hắn hôn hôn trầm trầm ghé vào giường, trên lưng rất đau, phát sốt cao, ngủ đến trời đất u ám.

Anh……

Nhớ bị Nhất Hạ bị khóa ở trong phòng, tiểu Kỷ Hạo vô ý thức lẩm bẩm, môi tái nhợt không tiếng động nhàn nhạt.

Nhất Hạ đột nhiên mở mắt ra.

Bởi vì, y ngủ, đột nhiên tim đập nhanh, đột nhiên, thực bất an.

Y không biết mình vì cái gì đột nhiên lại như vậy.

Y quay đầu nhìn Cổ Nhạc ôm lấy mình, Cổ Nhạc lúc này hai mắt đang nhắm, đã ngủ rồi.

Y nhẹ nhàng lấy tay Cổ Nhạc ra ngồi dậy.

Bừng tỉnh nên y có điểm bất an, có điểm bàng hoàng, có điểm bực bội, cuối cùng, nhất thời vô thố, y lặng lẽ đứng dậy, hướng phòng tắm đi vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.