Nhất Hạ không có trả lời, tiếp tục đi tới phía trước, Kỷ Hạo đuổi theo, lại hỏi: “Hắn ta vừa rồi là hẹn hò anh phải không?”
Nhất Hạ mắt điếc tai ngơ, chuyên tâm nhìn phía trước mà bước tiếp.
Kỷ Hạo thấy anh bộ dáng trốn tránh khả nghi, lại đuổi theo, kéo anh lại, đứng chắn ngay trước mặt anh.
“Anh?”
Nhất Hạ mày nhăn lại.
Chuyện không có gì lớn, lại đứng trên phố lôi lôi kéo kéo.
Nhất Hạ nhìn nhìn chung quanh, còn sớm, trên đường không có nhiều người.
Nhất Hạ muốn tránh đi, không nghĩ Kỷ Hạo lại đứng chắn trước mặt mình, anh từng chút từng chút bị buộc đến chân tường.
Nhất Hạ có điểm phát hỏa.
Anh căng thẳng, ngẩng đầu lên, lại vừa lúc Kỷ Hạo cúi đầu, khoảng cách hai người cực gần đối diện nhau, một khuôn mặt tuấn tú phóng đại ở phía trước, Nhất Hạ trong lòng nôn nao.
Nếu không phải Kỷ Hạo không có làm ra động tác tiếp theo, cho dù là ai nhìn vào, đều cho rằng Kỷ Hạo đang chuẩn bị hôn anh.
“Anh, anh trong lòng khó chịu cái gì vậy?”
Kỷ Hạo chính là như vậy.
Nếu không phải bởi vì hai năm trước có một đoạn thời gian không mấy vui vẻ, cũng không đến nỗi chỉ cần là sự việc liên quan đến Nhất Hạ, cậu cái gì cũng đều muốn biết, cái gì cũng đều muốn quản.
Nhất Hạ chỉ cho rằng Kỷ Hạo chỉ là muốn tìm hiểu thêm về mình, muốn nắm thật chặt thân nhân duy nhất trên đời.
Nhưng mà, cứ như vậy truy vấn cùng quản thúc, có đôi khi làm Nhất Hạ cảm thấy thực đau đầu.
“Anh?”
Hơi thở nóng bỏng phun ở Nhất Hạ trên môi.
Kỷ Hạo cảm thấy Nhất Hạ quái quái.
Hỏi cái gì thì cứ đáp cái nấy thì tốt rồi a, như vậy thần bí, lại còn bỏ chạy, anh trong lòng giấu giếm mình cái gì a?
Kỷ Hạo bất mãn vì Nhất Hạ thất thần, thân thủ đem mặt Nhất Hạ xoay về phía mình muốn Nhất Hạ nhìn thẳng vào cậu.
“Có cái gì khiến anh không thể nói với em sao?”
Kỷ Hạo hai mắt tràn đầy lo lắng.
Không có chút khí thế chất vấn, mang theo một chút bất an cùng thấp thỏm, khuôn mặt tuấn tú còn mang nét trẻ con, lông mi thật dài không ngừng run rẩy, trông giống như con chó nhỏ sắp bị người ta vứt bỏ, mang theo một chút đáng thương cùng phỏng đoán, nhìn Nhất Hạ.
Nhất Hạ đối với ánh mắt như vậy không có chất miễn dịch.
Chính là, anh hiện tại không muốn nói.
Không nói thì sẽ không xảy ra việc gì, không phải sao?
Anh mấp máy miệng mình, cuối cùng, nói: “Tính cả lần vừa rồi, anh cũng mới chỉ gặp hắn có hai lần thôi.”
Nhất Hạ ý tứ là: Anh cùng Cố Gia kỳ thật không giống những gì Kỷ Hạo tưởng tượng.
Kỷ Hạo lông mi run run lên, nhìn Nhất Hạ thật lâu, thấy anh không giống như đang nói dối, chỉ bật ra một tiếng: “Nga.”
Kỷ Hạo đột nhiên hôn lên khóe miệng Nhất Hạ hôn một cái.
Nhất Hạ sửng sốt.
“Ăn ngon.”
Kỷ Hạo làm việc xấu thành công cười như tiểu ác ma.
Cậu thấy Nhất Hạ muốn vung tay giáo huấn mình, lập tức nhanh chân chạy thẳng lên trên lầu.
Nhất Hạ lại bực dọc, lại thấy quẫn bách, nhìn nhìn chung quanh, đường phố quang đãng, còn không có ai, trong lòng thầm cảm thấy may mắn, thầm mắng một câu, hướng lên trên lầu đi lên.
Kỷ hạo bị Nhất Hạ “Bạo lật” đối đãi. (kí đầu)
Miệng luôn lẩm bẩm chỉ là nụ hôn buổi sáng thôi mà, đi vào trong phòng, Kỷ Hạo xoa xoa đầu, vẻ mặt ủy khuất.
Nhất Hạ không để ý đến cậu, đem đồ đưa cho Liền Tử, thấy Liền Tử vẻ mặt nghiêm túc, có điểm lo lắng.
Nhưng mà, cuối cùng, Liền Tử từ trong phòng tắm bước ra, vẻ mặt rất nhẹ nhàng.
Cô đối Nhất Hạ lắc lắc đầu.
Nhất Hạ nhìn, lòng nhẹ nhõm hẳn, đạm đạm cười, chính là còn không có kịp vui, ngay sau đó, Liền Tử lại đứng ngay đó kêu như tiếng quạ chết.
Mực trên mặt nàng không chùi đi được.
Vẻ mặt cô đen thui, dùng cái gì tẩy, cũng đều không hết được.
Nhất Hạ lại nghĩ đến việc dùng cồn rửa.
Dù gì cồn cũng chuyên dùng để rửa mấy cái thứ dơ dơ không phải sao.
Chỉ là da mặt chung quy không thể so với da tay da chân, làn da quá non, dùng sức chà sát một hồi lâu, mực bị chùi đi lại không nhiều, mà làn da đã ửng đỏ lên đau đớn, không dùng được.
Nhất Hạ nhìn nhìn trên bàn thấy cả đống bông tẩy trang, hai mắt liếc đến trên người Kỷ Hạo.
Bởi vì Liền Tử vẫn còn đứng đó trừng mắt với Kỷ Hạo.
Nhưng Kỷ Hạo lại ra vẻ như ta đây chả có liên quan gì, chốc lát lại ăn khoai lát, chốc lát lại uống nước có ga, tựa như chỉ là người mua nước tương đi ngang qua, ở phòng khách đi tới đi lui, chính là bất quá có đi tới hỗ trợ.
Liền Tử thân thủ sờ tới chai cồn bằng thủy tinh định ném vô mặt cậu.
Kỷ Hạo nhìn thấy, cằm giương lên, ra vẻ khiêu khích làm Liền Tử hận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Phanh” một tiếng.
Cái chai bị vứt lên trên bàn.
Không phải Liền Tử không dám ném.
Chỉ là cô biết, ném, kẻ xui xẻo, phải thu thập dọn dẹp, cuối cùng vẫn là Nhất Hạ.
Không khí ương ngạnh.
Nhất Hạ thấy Liền Tử thu tay lại, biết cô đang cố gắng nhẫn nhịn.
Bước nhanh tới. Anh đem Kỷ Hạo kéo ra, nhìn nhìn đồng hồ treo tường, đem Kỷ Hạo đẩy ra cửa chính, cười gượng, đối Liền Tử nói: “Mua đồ ăn, giờ cũng không còn sớm, em trước nghỉ một chút, bọn anh đi mua đồ ăn, nấu cơm cho em.”
Vừa đầy vừa kéo, Kỷ Hạo bị Nhất Hạ thỉnh ra tận cửa.
Kỷ Hạo ghét nhất phải đến khu chợ chuyên bán thức ăn, muốn nói không đi, Nhất Hạ biết cậu muốn nói cái gì, lập tức nói: “Siêu thị.”
Kỷ Hạo nghe xong, thấy Nhất Hạ một hai bắt mình phải đi theo, đành phải đuổi kịp.
Nhất Hạ dọc theo đường đi nói dong dài.
Anh là đang giáo huấn Kỷ Hạo.
Từ trong nhà niệm đến ngoài ngõ, lại từ ngõ niệm đến siêu thị.
Nói đến khi Kỷ Hạo thấy phiền, Kỷ Hạo oán giận: “Anh nói đủ chưa a?”
“Em không phải chỉ vẽ lên mặt cô ta có chút thôi sao? Qua mấy ngày là có thể rửa sạch sẽ, có gì đặc biệt hơn người.”
Kỷ Hạo khó dạy khiến người ngoài chú ý, cũng làm Nhất Hạ nhăn mày.
Nhất Hạ bất mãn trừng mắt với cậu, nói: “Em đêm hôm khuya khoắt trộm chìa khóa vào phòng con gái còn tỏ ý không phục sao?”
Kỷ Hạo cũng nhăn chặt mày lại.
Cậu há mồm muốn biện giải, nhưng mà nghĩ đến việc ăn nói khó nghe sợ rằng Nhất Hạ trong mấy ngày sẽ không để ý đến mình, cậu đem hỏa trong lòng đè ép đi xuống, hậm hực đem mặt quay đi.
Nhất Hạ thấy cậu như vậy liền biết không thể nói được nữa.
Lại nói, Kỷ Hạo muốn tiêu lửa giận cũng không thể.
Nhất Hạ quay người đi.
Kỷ Hạo đẩy xe đựng đồ mua sắm đi theo phía sau.
Đi dạo một vòng, ai cũng không nói chuyện.
Nhất Hạ thấy thịt bò đang giảm giá đặc biệt, ở quầy đông lạnh đứng nhìn thật lâu.
Anh chọn lấy một miếng tốt, muốn Kỷ Hạo lấy bao nilon đưa cho mình, một bao nilon đưa tới, anh thân thủ liền tiếp lấy, xong xuôi liền quay qua phía xe đẩy quăng một cái, đầu vừa ngẩng lên, quay lại, phát hiện người đứng sau xe đẩy lại không phải là Kỷ Hạo, sửng sốt.