Liền Tử không nghĩ tới Nhất Hạ sẽ nhanh như vậy trở về. Nhưng là nhìn y hai tay trống trơn, Liền Tử đoán được đã xảy ra chuyện gì.
Sự tình không có tiến triển, Nhất Hạ thực trầm mặc, A Lộ thực cấp bách thực táo bạo, bị Lao thúc răn dạy vài câu, tức tối trừng mắt nhìn Nhất Hạ một cái, đi ra bên ngoài.
Liền Tử vẫn luôn không nói chuyện.
Cô rất khó an tĩnh, ngốc bên cạnh Nhất Hạ, thẳng đến khi Nhất Hạ nói muốn đi về.
Cự tuyệt hảo ý đưa tiễn người khác, Liền Tử bồi Nhất Hạ lặng im đi một đoạn đường rất dài.
Bọn họ bước lên một chiếc xe buýt. Nhất Hạ ngồi dựa cửa sổ, lẳng lặng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe, không kêu một tiếng.
Trời bắt đầu trút mưa, từng giọt từng giọt rớt xuống, tuy rằng mưa nhỏ, lại dày đặc. Trên mặt đất thực mau hoàn toàn ướt nước. Phố cảnh biến hóa.
Trên xe rất nhiều người đều oán giận ra cửa quên mang dù, Liền Tử nhìn nhìn người chung quanh, lại nhìn về phía Nhất Hạ, Nhất Hạ lẳng lặng dựa trước cửa sổ, nhìn những giọt mưa táp vào cửa kính, không nói lời nào.
A Lộ vừa rồi vô cùng giận giữ.
Y bật thốt lên liền nói thậm chí không biết có đang còn sống Cổ Nhạc hay không, Nhất Hạ nghe xong thực tự trách, rất khó chịu.
Nhưng là nhìn tình huống trước mắt, cô cũng không biết an ủi y như thế nào, nói cái gì cũng đều uổng công.
Bất tri bất giác đã đến trạm. Liền Tử còn không kịp phản ứng, Nhất Hạ cũng đã đứng lên, xuống xe.
Đi vào ngõ nhỏ, bước lên thang lầu, hai người như bóng với hình, đến hành lang, Liền Tử đang muốn lấy chìa khóa ra, hai người nghe được tiếng đập cửa ngước mắt đi đến phía trước vừa thấy, nhìn đến một thân ảnh, Nhất Hạ ngẩn ra.
Người kia đứng ở cửa nhà Nhất Hạ.
Búi tóc vấn trang nhã, trang điểm khéo léo, một người phụ nữ hơi hơi lớn tuổi kéo vali trắng đứng trước cửa nhà Nhất Hạ, tay đeo một chiếc túi xách xinh đẹp, nhẹ nhàng gõ cửa.
Người phụ nữ đó thực rõ ràng nghe được tiếng bước chân.
Bà giật mình quay mặt, nhìn đến Nhất Hạ đứng ở phía cuối hành lang, đầu tiên là ngoài ý muốn, cuối cùng, trên mặt hiện lên tươi cười, nếp nhăn tinh tế cũng kéo theo.
“Nhất Hạ.” Người phụ nữ đó kêu một tiếng, Nhất Hạ nghe, tâm run lên.
Nhất Hạ đột nhiên vô thố. Thậm chí, y còn không có lý do khẩn trương. Y lùi lại một bước, cuối cùng, mới ý thức được mình hẳn là nên đi qua, vội vã tiến lên, lúc này mới phát hiện mình không có chìa khóa, muốn Liền Tử mở cửa.
Liền Tử không biết bà là ai, cảm thấy có điểm kỳ quái.
Cuối cùng, sau khi vào nhà, Nhất Hạ kêu một tiếng “Bội dì”, tiếp đón bà ngồi xuống, Liền Tử mới biết được bà là ai.
Người này chính là mẹ nuôi của Kỷ Hạo. Phong bao đỏ năm đó, đem Kỷ Hạo đi mất.
Liền Tử nhớ rõ người phụ nữ này mấy năm trước cùng chồng tới đây.
Khi đó cũng chỉ nghe Nhất Hạ nhắc qua, vẫn chưa gặp qua, chỉ là nghe nói hai vợ chồng bà đã đến đây, muốn khuyên Kỷ Hạo trở về.
Liền Tử nhìn bà đặt lên bàn trà một cái túi được buộc chặt, trong lòng có dự cảm xấu.
Cô nhìn chằm chằm vào cái bọc kia, lông mi giật giật, cô thậm chí nghĩ tới cái gì đó, khẩn trương nhìn về phía Nhất Hạ, Nhất Hạ lại hoàn toàn không cảm giác được, vào phòng bếp.
Bội dì phát hiện Liền Tử đang đánh giá mình, liền đối với Liền Tử hơi hơi mỉm cười, gật gật đầu.
Liền Tử lúc này mới ý thức được mình hoảng loạn như vậy nhìn chằm chằm vào người ta thực không lễ phép.
Cô hơi xấu hổ, cũng cười cười gật gật đầu, cuối cùng, thấy bà hết nhìn mình rồi lại nhìn về phía phòng bếp, làm như đối với việc cô có chìa khóa chỗ này có điểm nghi hoặc, liền nói: “Tôi không phải bạn gái anh ấy.”
Bội dì giật mình, ngay sau đó, mày giãn ra, mỉm cười: “Ta biết.”
Nghe dạng đáp án như thế, Liền Tử càng chớp mắt.
Bội dì tươi cười dần thay đổi thành bất đắc dĩ, nói: “Mấy năm nay về chuyện Nhất Hạ ta……”
Bội dì nhìn đến Nhất Hạ từ phòng bếp đi ra, câu nói kế tiếp không có nói.
Liền Tử nhìn về phía Nhất Hạ.
Nhất Hạ đưa cho dì Bội một ly trà nóng.
Nước trà quá nóng, Nhất Hạ đặt ly lên bàn trà, nhìn túi đồ trên bàn, nao nao.
Trong hốc mắt của dì Bội nước mắt không ngừng đảo quanh.
Bà nhìn ra được, Nhất Hạ có rất chuyện muốn hỏi mình, rất nhiều chuyện muốn biết. Bà nhìn Nhất Hạ thật lâu, môi hơi hơi nhấp nhấp, thấy Nhất Hạ ngồi xuống, bà đột nhiên rời khỏi sô pha quỳ trên mặt đất.
Cái quỳ này, làm Nhất Hạ cùng Liền Tử cả kinh.
Hai người trực tiếp nhảy lên, Nhất Hạ vộ vàng đỡ bà dậy, gấp gáp: “Dì làm gì vậy?”
Bội dì đã nghẹn ngào. Môi bà run rẩy, chỉ là mơ hồ nghe được bà đang nói ‘thực xin lỗi’.
Tâm Nhất Hạ đột nhiên căng thẳng. Y cùng Liền Tử liếc mắt nhìn nhau một cái, theo bản năng nhìn về phía cái túi kia.
Liền Tử nhìn Nhất Hạ, lại nhìn Bội dì, cuối cùng, đứng dậy thân thủ bước qua, mở túi ra.
Miếng vải trượt xuống, một lọ tro dần hiện ra, hai mắt Nhất Hạ trợn to, mặt tái nhợt, trong lòng có dự cảm, đôi môi bắt đầu run, tiếng run: “…… Ai?”
“Kỷ Hạo……”
Lời này, như sấm sét thẳng đánh vào trong lòng Nhất Hạ. Trong một cái chớp mắt, giống như toàn thân tê mỏi, nhưng là thực mau, đau đớn dọc theo thần kinh tràn ra toàn thân.
“Chờ một chút!…… Kỷ Hạo?” Liền Tử vẻ mặt mạc danh nhìn về phía Nhất Hạ.
Nước mắt Nhất Hạ đã rơi lã chã. Y không có biện pháp tiếp thu, y không tin, y thực tuyệt vọng.
Đứa em trai này là thân nhân duy nhất còn lại trên cõi đời này của Nhất Hạ. Từng ngày hi vọng đầy cõi lòng, đến cuối cùng, y lại như cũ phát hiện ra chỉ còn lại một mình mình. Hai bàn tay trắng, tâm tựa như bị người dùng cái dùi hung hăng thọc tiến vào, máu thịt đó, như đang chảy đầy đất.
“…… Chuyện khi nào?” Nhất Hạ thanh âm đã thấp đến không thể nghe thấy.
Bội dì đầy mặt đều là nước mắt, tay che miệng, khóc không thành tiếng, cuối cùng, thật lâu, từ trong miệng thốt ra được một ngày.
Nhất Hạ ngẩn ra, xoay mặt.
Y rất kinh ngạc.
Bởi vì sự tình thế nhưng phát sinh trước khi Kỷ Hạo giả “Về nhà”.
Nói như vậy……
“Kỷ Hạo…… giả…… Kỷ Hạo cùng các ngươi là quan hệ gì?”
“King cùng Kỷ Hạo là bạn thuở nhỏ.”
King……?
“Mẹ của của ta ở trong nhà King hầu hạ Ngọc lão phu nhân, bởi vì quan hệ như vậy, Kỷ Hạo từ nhỏ bầu bạn bên cạnh King, cùng King lớn lên.”
Bội dì thực bi thống, nước mắt liều mạng mà rơi xuống, kỳ thật tuổi bà không phải rất lớn, nhưng là bởi vì chuyện xảy ra mấy năm nay, tâm chí không thư thả, một năm một năm trôi qua dần suy héo.
Bà nói: “Năm đó, bởi vì một lần ngoài ý muốn, Kỷ Hạo trong lúc vô tình biết thân thế của mình……”
“Hắn tò mò về gia đình thực sự của mình. Hắn muốn trở về nhìn xem, muốn gặp người cùng chảy chung dòng máu với mình, hắn thuyết phục King, muốn King bồi hắn cùng nhau trở về, kết quả bởi vì qua không được trạm kiểm soát, ra khỏi sân bay, bị người trói lại bắt đi……”
Bội dì hít hít khí, tiếp nhận khăn giấy Liền Tử đưa đến, ấn nước mắt trên mặt, đối Nhất Hạ đem mọi việc nói ra.
Nhất Hạ càng nghe lòng càng thêm tự trách. Y càng nghe trong lòng càng khó chịu.
Có lẽ y lúc trước thật sự không nên đi một bước này. Không nên đưa Kỷ Hạo ra. Không nên ở trong tuyệt cảnh tuyệt vọng như vậy.
Nước mắt, vẫn luôn rơi xuống. Liền Tử đưa khăn giấy, y không có tiếp.
Liền Tử mím môi, thấy y khổ sở như vậy, cũng rất khổ sở, mím môi, đôi mắt chớp chớp, cái gì cũng không có làm.
“……King bởi vì chính mắt thấy bạn tốt ở trước mặt mình chết đi, bị kích thích, tiếp nhận một đoạn thời gian tinh thần trị liệu rất dài …… Mà Kỷ Hạo…… Bởi vì chuyện này toàn bởi vì hắn mới phát sinh, cho nên cái tên Kỷ Hạo, ở trước mặt Ngọc phu nhân, cũng trở thành cấm kỵ……”
“King đã sớm biết Kỷ Hạo đã không còn nữa……”
Tiêu tan ảo ảnh, so với bất luận cái gì đều tàn nhẫn hơn.
Nhất Hạ đôi môi run đến không được, cắn chặt không thể ngăn lại, nói: “Nguyên lai em trai tôi, đã sớm không còn nữa……” Thanh âm mang theo khóc gào.
Nhất Hạ trong lòng thực phức tạp, trái mong phải muốn, thậm chí không biết mình đang làm gì.
“Nhất Hạ……”
Nhất Hạ lắc đầu.
Liền Tử lo lắng thân thủ bắt lấy y, lại bị y tránh đi.
“Bởi vì King, cũng bởi vì sợ ta khó có thể tiếp thu…… Cho nên các ngươi đi đến đây cầu hắn trở về không thành, cùng hắn bày ra màn dối trá này?”
Lời nói dối này thật tàn nhẫn.
King tồn tại, khiến cho y đối với em trai mình mà hy vọng. Nhưng là King đi rồi, em trai y lại không có thể trở về. Bởi vì, em trai y sớm đã biến mất trên thế giới này ……
“Nhất Hạ……”
“Không cần kêu ta……” Nhất Hạ lắc đầu, thấp giọng, lại liều mạng mà lắc đầu.
Cảm xúc gần như hỏng mất, y nhìn lọ tro cốt trước mắt, thậm chí vô pháp đối mặt.
Y đứng dậy chạy về phòng.
Liền Tử muốn gọi y, lại bị Bội dì đè lại.
Bội dì lắc đầu.
Liền Tử mày nhíu chặt, nhất thời không biết làm sao bây giờ, không nghĩ, lúc này, di động đột nhiên vang.