King còn buồn ngủ, ở kia xoa đôi mắt, ngáp một cái, thốc thốc mi, hỏi: “Làm sao vậy?”
Bởi vì biểu tình hiện tại của Nhất Hạ, tựa như gặp quỷ.
King nhìn xem chung quanh, không phát hiện có đồ vật kỳ quái gì a.
Nhất Hạ thực cứng đờ mà lắc đầu.
Cuối cùng, y hỏi King: “…… Hôm nay ngày bao nhiêu?”
King cảm thấy có điểm không thể hiểu được.
Cậu nhìn về phía lịch.
Cậu thân thể nặng nề, bước chân tập tễnh đi qua, xé một tờ lịch, đối Nhất Hạ nói: “Ngày hôm qua không phải mới nói hôm nay muốn ăn hai phần bánh quẩy sao?”
Nói xong, cậu lại ngáp, gương mặt càng thêm trẻ con, đôi mắt mông mông sưng sưng, đem tờ lịch vừa xé xuống ném vào thùng rác, đi vào phòng tắm.
Nhất Hạ vừa thấy, thứ Bảy.
Nhà bọn họ cho tới nay có thói quen cuối tuần không làm bữa sáng.
King mỗi buổi sáng đều sẽ đi mua sữa đậu nành cùng bánh quẩy ở đầu phố trở về.
Nhất Hạ tâm khó có thể bình tĩnh.
Y đã phân không rõ rốt cuộc lúc trước hết thảy là mộng, hay là hiện tại cái này mới là mộng.
Nhất Hạ nghe được tiếng King ở trong phòng tắm làm rơi cái gì.
Y suy nghĩ thật lâu, đi qua, đứng ở cửa phòng tắm, thấy King đưa lưng về phía mình, đối diện gương, nhắm hai mắt, giương miệng ở kia thong thả kì cọ, Nhất Hạ do dự trong chốc lát, mở miệng: “King.”
King hoàn toàn không phản ứng.
Cậu vẫn mê mê ngốc ngốc, sắp ngủ mất.
Nhất Hạ kỳ quái. Nhất Hạ nghĩ nghĩ, đề cao âm lượng: “King?”
King hơi hơi có điểm phản ứng, ngốc tỉnh dậy quay người, thấy Nhất Hạ, khó hiểu: “Cạo cái gì?”
Nhất Hạ sửng sốt.
King thấy Nhất Hạ lại một bộ dáng gặp quỷ, có điểm không thể hiểu được.
Nhất Hạ vội đi ra ngoài.
Nhất Hạ hoảng thật sự, ngồi trên sô pha.
Có thể hay không là mộng?
Có thể hay không là mộng?
Nhất Hạ nhìn hết thảy trước mắt, mê mang, hoài nghi, không biết làm sao.
King thực mau liền từ bên trong đi ra.
Cậu đi tới, thấy Nhất Hạ bình tĩnh ngồi ở kia, vẻ mặt đầy suy nghĩ, thần sắc có dị, cảm thấy kỳ quái, đôi mắt vừa chuyển, hì hì cười thầm, chạy tới, thành công thơm một cái.
Nhất Hạ cả kinh: “Em làm gì?”
“Morning kiss!” King ra vẻ người lớn, tuyên bố: “Hảo, kế tiếp, đi mua bữa sáng.”
King nói, về phòng mình bộ thay quần áo liền hoả tốc ra cửa.
Nhất Hạ rất buồn bực, cuối cùng, nghĩ nghĩ, đi vào phòng.
Đại sứ heo, Nhất Hạ ngồi xuống mở nút đáy ra.
Không thấy chi phiếu, bên trong tất cả đều là tiền lẻ được gấp thành hình vuông, cái này làm cho Nhất Hạ mười hai vạn phần nghi hoặc.
Nhất Hạ lại đi đến tủ quần áo của mình.
Trong trí nhớ, một ít từng được y mang đi, sớm đã bị y giặt đến trắng bệch cũ nát, hiện giờ, biến thành bảy tám cái mới.
Có một bộ, ở trong thôn khiêng đồ vật không cẩn thận làm rách, hiện tại cũng hoàn hảo sạch sẽ mà treo ở tủ quần áo.
Nhất Hạ càng mê hoặc.
Y lùi về sau, ngã ngồi ở trên giường, nghĩ mãi không thông, nhìn đến bộ y phục hay dùng mặc hằng ngày, vội lấy ra xem, không nghĩ, túi tiền rớt ra một tờ xổ số.
Nhất Hạ vội nhặt lên xem, kết quả xổ số vẫn là hôm nay, trong một cái chớp mắt, Nhất Hạ không biết là mất mát hay là may mắn, một cái chớp mắt, trong lòng y đột nhiên nổi lên cái gì đó, trong lúc nhất thời, khó có thể miêu tả.
“…… Đã trở lại.”
Đây là chuyện tốt sao?
Nhất Hạ đi ra phòng khách.
Cuối cùng, nhìn hết thảy mọi thứ quen thuộc.
Nhất Hạ hốc mắt nhiệt lên.
Y đột nhiên, cười.
Nhất Hạ phóng khoáng thân tâm, sờ tới chìa khóa, như ngày thường thứ Bảy xuống lầu lấy báo.
Vừa lúc người ở công ty bưu chính đứng trước hòm thư nhét báo chí của mỗi hộ, Nhất Hạ xuống dưới vừa thấy gương mặt xa lạ, nao nao.
“Sớm a.” Người trẻ tuổi kia chủ động chào hỏi y.
Nhất Hạ vội vã gật gật đầu, cười, hỏi: “Như thế nào chưa thấy qua anh a, ngày thường không đều là Tiểu Hồ phát báo chí sao?”
“Tiểu Hồ? Nga, hắn xin nghỉ, trong khoảng thời gian này trong nhà có chút chuyện, kết quả liền đến lượt tôi phải tăng công việc a.”
“Nga……”
Nhất Hạ nhìn hòm thư nhà mình đã được nhét báo, liền mở hòm thư, lấy ra.
Nhất Hạ nhìn vào tờ báo, vừa lúc là hôm nay, thứ Bảy, tâm Nhất Hạ buông xuống một chút, ngước mắt đối người nọ cười, người nọ đã xong việc, hướng y vẫy tay, đi mất.
Tâm tình Nhất Hạ thực tốt.
Y suy nghĩ, nếu đã xuống dưới, vậy thuận tiện đến cửa hàng tiện lợi mua chút đồ ăn vặt, đợi lát nữa cùng Kỷ Hạo ở nhà xem phim rồi cùng ăn.
Y quyết định liền ra khỏi ngõ nhỏ, mắt thấy gần vào cửa hàng tiện lợi, y mới nhớ ra mình vừa rồi ra ngoài không mang theo tiền.
“…… Thật là.”
Nhất Hạ oán giận trí nhớ của mình, quay người lại, nhìn đến trước mắt một chiếc xe đang chạy lại, giật mình.
Lái xe chính là Cổ Nhạc.
Xe ngừng ở bên người Nhất Hạ, từ ghế phụ chính là MM hôm đó ở bữa cơm, đối Cổ Nhạc nói: “Anh chờ em một chút, em ra nhanh thôi.”
Cổ Nhạc gật đầu, MM tươi cười xinh đẹp, xuống xe vào bên trong cửa hàng.
Nhất Hạ hoàn toàn cương ở đó, trong lúc nhất thời còn không biết nên như thế nào, nhưng là ánh mắt chạm đến ngày trên tờ báo, y lại ngẩn ra.
Không đúng a.
Thời gian này, y cùng Cổ Nhạc còn không có nhận thức.
Nhất Hạ đột nhiên liền thả lỏng lại.
Y đột nhiên cảm thấy mình vừa rồi khẩn trương thật buồn cười.
Y thấy Cổ Nhạc nhàm chán ở đó hút thuốc, y đến gần, thực nghiêm túc mà đối Cổ Nhạc: “Chúng ta không quen biết HO?”
Một cái chớp mắt, Cổ Nhạc chớp mắt ngẩng đầu, đối diện tầm mắt Nhất Hạ, không thể hiểu được.
Nhất Hạ coi như phản ứng này của hắn chính là câu trả lời.
Trong lòng đột nhiên nổi lên vô tận mất mát, thậm chí còn có điểm đau, nhưng là y thực vui vẻ mà ở kia cười.
Cười đến đừng nói Cổ Nhạc, ngay cả người trên đường nhìn vào, đều cảm thấy có điểm không thể hiểu được.
Hết thảy đều làm lại từ đầu.
Đúng, đây đúng là thứ y muốn.
Nhất Hạ xác nhận gật gật đầu, đi mất.
Cổ Nhạc từ trong miệng rút ra điếu thuốc lá, kỳ quái.
Nhất Hạ về đến nhà lấy tốc độ cực nhanh rửa mặt chải đầu, thực mau, King đã trở về.
King như cũ là em trai mà y đau lòng nhất, Kỷ Hạo.
Nhất Hạ cùng cậu như môi cuối tuần bình thường, ở nhà xem một đống đĩa phim thuê được, mặc kệ tiêu ma sở hữu thời gian.
Giữa trưa Kỷ Hạo lại ăn no căng.
Hai chân cậu treo ở tay vịn sô pha, đầu gối đùi Nhất Hạ, vẫn luôn lẩm bẩm.
“Anh…… Em mệt quá.”
Tính trẻ con trên gương mặt, mày hơi hơi nhíu, chứa đầy làm nũng chọc Nhất Hạ hơi hơi mỉm cười.
Nhất Hạ xoa xoa mái tóc cậu, sờ sờ khuôn mặt sạch sẽ tuấn lãng, nói: “Vậy mau ngủ đi.”
“Nhưng cơ thể căng cứng quá a……” Tiểu Kỷ Hạo nói, lông mi thật dài hơi hơi run rẩy, thực rõ ràng, có điểm mơ màng sắp ngủ, cơm khí công tâm.
“Vậy đứng lên vận động một chút.”
“Em mệt quá này……”
Nhất Hạ lại cười.
Nhất Hạ biết cậu nói chống chế, không có biện pháp.
“Vậy trong lúc ngủ mơ vận động đi.”
“Ân, ý kiến hay……” Kỷ Hạo thực vừa lòng mà nhấp nhấp miệng, càng thêm trẻ con.
Nhất Hạ thấy cậu nhắm mắt lại, vuốt mái tóc cậu, lấy điều khiển từ xa, chỉnh nhỏ tiếng.
Sinh hoạt như vậy, nếu có thể, Nhất Hạ muốn cả đời liên tục tiếp diễn.
Bởi vì như vậy, ít nhất, y vẫn còn một thân nhân.
Thế giới này không hề chỉ còn lại một mình y.
Có công tác, có bằng hữu, có em trai mà mình đau lòng nhất.
Đã không còn những kẻ chỉ trích bắt y đưa ra lựa chọn, không còn những kẻ mang lòng tham đến độ dị dạng gọi là yêu say đắm, cái này mới là thứ y muốn nhất.
“…… Muốn thế nào……” Nhất Hạ nhẹ nhàng vỗ về đầu tóc Kỷ Hạo, vẻ mặt sủng nịch yêu say đắm, ôn nhu: “…… Mới có thể vĩnh viễn lưu lại…… Giờ khắc này……”
Tiểu Kỷ Hạo khóe miệng hơi hơi giơ lên.
Rất suất khí.
Giống như là đáp lại lời Nhất Hạ, giống như đại khuyển cẩu cẩu vô địch, cậu chôn mặt trên người Nhất Hạ, cọ cọ.
Nhất Hạ nhàn nhạt cười.
Tâm y giờ khắc này được lấp đến tràn đầy, giờ khắc này, phảng phất tất cả tối tăm cùng không an toàn cảm đều biến mất hầu như không còn, tâm y dần dần ấm lên.
Nhất Hạ sau đó cũng ngủ quên trên sô pha.
Khi tỉnh lại, như bình thường, là ở trên giường.
Tiểu Kỷ Hạo nằm bên cạnh mình, như hài đồng ôm chặt y, ngủ thật sâu.
Nhất Hạ hơi nghển cổ nhìn đồng hồ báo thức.
Vừa thấy đã là 8 giờ tối, Nhất Hạ sửng sốt một phen, vội vàng muốn đứng lên, lại không có biện pháp ngồi dậy.
Đêm nay cơm còn chưa có làm đâu.
“Kỷ Hạo.” Nhất Hạ lắc lắc Kỷ Hạo bên cạnh đã bị mình sảo đến nửa tỉnh: “Dậy, 8 giờ rồi.”
“Em xin nghỉ……” Tiểu Kỷ Hạo ngủ ngốc, cho rằng Nhất Hạ bảo mình dậy đi học, lông mi khẽ rung, cánh tay giang ở trên người Nhất Hạ thu hồi lại, mê mê ngốc ngốc ôm lấy gối đầu, úp lên đầu mình, quay người, tiếp tục bò ngủ.
Mắt thấy chăn đều bị Kỷ Hạo cuốn đi, Nhất Hạ tức giận mà liếc cậu.
Nhất Hạ đứng lên, đi rửa mặt chải đầu, trở về thấy Kỷ Hạo vẫn đang ngủ, thấy cậu không có biện pháp, đành phải vào phòng bếp.
Nhất Hạ nghĩ: Chờ làm xong cơm tối thì kêu cậu dậy.
Y mở tủ lạnh ra, bắt đầu kiểm kê đồ ăn tồn kho, đem đồ ăn lấy ra, Nhất Hạ đột nhiên nhớ tới giữa trưa đã đem toàn bộ thịt ăn hết rồi, liền mở cánh tủ trên, muốn tìm xem còn có cái gì.
Tủ trên kỳ thật nhét đầy.
Nhất Hạ sửa sang lại, giống như lấy hết ra đếm, đột nhiên lấy ra một cái bọc nhỏ, không biết bên trong là cái gì, Nhất Hạ vỗ vỗ túi nhìn kỹ không ra, tò mò thật sự, đành phải cởi bỏ bao nilon.
Kỳ quái, thứ này bao rất nhiều tầng, Nhất Hạ liên tiếp bóc ra 6 cái bao nilon màu trắng, cuối cùng, nhìn đến còn có cả đống giấy bọc phía trên, có chút buồn bực.
“Này là cái gì vậy.” Nhất Hạ cho rằng Kỷ Hạo lại đem đồ vật kỳ quái nhét vào trong tủ lạnh.
Y mở toàn bộ lớp báo ra, bên trong còn bao báo chí, một tầng lại một tầng, thẳng đến kia đồ vật kia lộ ra một góc, Nhất Hạ trong lòng “Lộp bộp” một chút.
Nhất Hạ vội vàng đem tất cả giấy bảo lột ra, mở hộpai, một đôi nhẫn kim cương giản lược chói mắt, nhìn đến thứ này này một cái chớp mắt, Nhất Hạ kinh ngạc một phen, thực mau, nước mắt tràn lên hốc mắt, rầm rầm, rơi xuống……