Nhất Hạ trở lại công ty, thử gọi điện thoại cho Kỷ Hạo.
Di động Kỷ Hạo vẫn luôn tắt máy, Nhất Hạ lại thở dài một hơi, thấy Thẩm Võ vẻ mặt đồng tình nhìn mình, hơi hơi kéo kéo khóe miệng, cầm lấy con chuột, chuyên tâm công tác.
Thời điểm tan tầm, Nhất Hạ ra tới cửa, ngoài ý muốn phát hiện xe Cổ Nhạc ngừng ở dưới lầu công ty.
Thẩm Võ nhìn biểu tình của y, liếc mắt nhìn chiếc xe một cái, hỏi hắn: “Như thế nào?”
Nhất Hạ lắc lắc đầu, nói: “Không có gì.”
Chỉ là trùng hợp dừng ở chỗ này đi.
Nhất Hạ không có quên hôm nay đi đóng gói cùng Cổ Nhạc đối mặt.
Khi đó Cổ Nhạc rõ ràng cũng nhìn đến y, nhưng mà Cổ Nhạc cũng cũng không có gọi y, Nhất Hạ phỏng chừng, Cổ Nhạc kỳ thật cũng không phải rất muốn có cái gì đó liên quan đến y đi.
Nhất Hạ hơi hơi mỉm cười, bị Thẩm Võ ôm lấy bả vai kéo đi, nao nao.
“Đi, ta mời ngươi ăn cơm.”
Nhất Hạ bị lôi đến độ bước chân hỗ loạn, nghiêng người đứng ra phía sau, nói: “Không cần, ta còn muốn về nhà nấu cơm.”
“Làm cơm cái gì! Hắn nhất định về nhà ăn sao? Mỗi lần hắn trở tính, ngươi về đến nhà bận việc nấu ra một bàn đồ ăn chẳng phải ngồi đó một mình chờ cả đêm!” Thẩm Võ vẻ mặt hận sắt không thành thép, nói: “Thái độ ngươi phải hiếu thắng lên, biết không? Hắn không nghe lời ngươi như vậy còn cố gắng làm cái gì? Ngươi nên bỏ đói hắn, đói đến độ hắn nghe lời mới thôi, biết không?”
Nhất Hạ cười khổ.
Nhất Hạ bị hắn lôi đi vài bước, tránh thoát, nói: “Thật sự không cần.”
“Ta biết ngươi tốt với ta, chính là coi như Kỷ Hạo không trở lại ăn, trong nhà còn có một người khác chờ ăn a.”
Lời này của Nhất Hạ làm động tác Thẩm Võ dừng lại.
Thẩm Võ hai mắt chớp chớp, kỳ quái: “Mới mấy ngày a, bạn gái cũ cùng người tình lại đại chiến?”
“Chỗ nào a.” Nhất Hạ thấy Thẩm Võ trêu chọc Liền Tử, tức giận liếc hắn một cái, cười: “Kế nhà ta có một người mới đến thuê trọ, nga, đúng rồi, ngươi cũng biết đó, là tiểu tử ở công ty kia giúp ta đăng kí thông tin, ta có hỏi qua cùng cậu ta góp ăn chung……”
Nhất Hạ còn chưa nói xong, một bên mặt đã bị Thẩm Võ mạnh mẽ nhéo.
Nhất Hạ ăn đau, đem tay hắn đẩy ra: “Ngươi làm gì vậy?”
“Nhìn xem tuyến thần kinh ngươi là không tốt hay là không có đầu óc a. Ngươi không có cảm giác sao? Ngươi như thế nào đem người đối xử kém với ngươi hướng trong lòng ngực ôm lấy, ngươi là bác ái hay là thiếu bị chà đạp a?”
Nhất Hạ trừng hắn.
Hung ác trừng.
Thẩm Võ thấy y như vậy, cười khai, hướng bả vai y ôm lấy: “Không cần sinh khí! Ăn ngay nói thật thôi.”
Bỏ xuống một hồi ánh mắt hung ác, thở dài một hơi.
Thật là đời trước thiếu nợ mấy người này.
Nhất Hạ tránh ra cái tay trên vai, bỏ đi, Thẩm Võ chạy nhanh đuổi kịp, nói: “Đêm nay ta đến nhà các ngươi ăn cơm.”
“Không được!”
“Ta mang đồ ăn tới lấy lòng cũng không được?”
“Nói không được!”
Hai đại nam nhân một trước một sau giống như hai tiểu hài tử một hỏi một đáp, càng chạy càng xa.
Vẫn luôn ngồi ở trong xe Cổ Nhạc xuyên qua kính xe nhìn hai người bọn họ, hai mắt nhíu lại, mày cũng hơi hơi nhăn lại.
Thẩm Võ đến cuối cùng chung quy không thể thành công công tiến nhà Nhất Hạ.
Thẩm Võ nguyên bản là muốn Nhất Hạ hảo hảo dạy bảo Kỷ Hạo một phen, nhưng mà Nhất Hạ nói muốn cùng Kỷ Hạo hai người ngồi xuống hảo hảo nói chuyện, đã như vậy, Thẩm Võ cũng không miễn cưỡng hắn, đánh cái điện thoại, hẹn người, đi mất.
Nhất Hạ lại làm một bàn đồ ăn.
Tất cả đều là món Kỷ Hạo thích ăn nhất.
Chính là từ 7 giờ bắt đầu chờ, Nhất Hạ đợi thật lâu, Kỷ Hạo trước sau không thấy trở về.
Cố Gia có cấp Nhất Hạ gửi tin nhắn.
Nhất Hạ sau khi nhìn tin nhắn, gắp cho cậu một chén lớn đồ ăn, đi ra khỏi nhà.
Nhất Hạ ở chậu hoa trên hành lang đối diện với cửa nhà Cố Gia lấy ra chìa khóa Cố Gia lưu lại.
Nhất Hạ đi vào trong phòng, lấy màng bọc thực phẩm bọc lại, nhét vào tủ lạnh, sau đó thu dọn cái đống Cố Gia quang trên bàn TV, lui ra ngoài, khóa cửa lại.
Nhất Hạ về đến nhà lại đợi Kỷ Hạo thật lâu.
Kỷ Hạo không trở về, Nhất Hạ không ngừng gọi điện thoại cho cậu, kết quả đều là tắt máy.
Nhất Hạ có điểm phát hỏa, đầy bụng hờn dỗi.
Y một miếng cũng chưa ăn, ngồi ở đó, lại không cảm thấy đói.
Sắc trời, càng thêm đen.
Đồng hồ điểm mạnh báo đã 2h khuya, thức ăn trên bàn sớm đã lạnh ngắt, Nhất Hạ một đêm trước không ngủ, chịu không nổi, chờ Kỷ Hạo, ở trên sô pha ngủ quên.
Phòng khách tĩnh lặng thật lâu.
Thời gian trôi đi, Nhất Hạ đột nhiên bị cả kinh lôi tỉnh.
Nhất Hạ ngồi dậy, mông lung nhìn về phía ban công, một đạo tia chớp đem đêm tối xé rách, tiếng sấm cuồn cuộn, Nhất Hạ xoa xoa đôi mắt, hình như là trời muốn mưa, mày nhăn chặt, chạy nhanh ra thu quần áo.
Mưa to, nhanh chóng liền tầm tã rơi xuống.
Ban công đầy tiếng ầm ầm, lá cây bị mưa tạt đến rung động dữ dội.
Nhất Hạ đem quần áo thu hồi quăng trên sô pha, nhìn thời gian một chút, đồng hồ biểu hiện, là 4h khuya.
Nhất Hạ lại gọi điện thoại cho Kỷ Hạo.
Y thật lo lắng.
Mưa lớn như vậy, y không biết Kỷ Hạo hiện tại ở nào.
Nhấn gọi lại, không lâu sau, bên trong truyền đến tiếng nhạc, Kỷ Hạo rốt cuộc chịu khởi động máy, Nhất Hạ cầm microphone, vui sướng một hồi lâu, đột nhiên, sửng sốt.
Y nghe được tiếng chuông Kỷ Hạo.
Tiếng nhạc loáng thoáng xướng lên, Nhất Hạ mày nhăn chạt, đem microphone đặt ở trên bàn trà, nghiêng tai lắng nghe, hướng hướng thanh âm kia đi tới.
Nhất Hạ nghe được thanh âm kia là từ trong phòng tiểu Kỷ Hạo truyền đến.
Nhất Hạ ý đồ chuyển động then cửa, cửa không khóa, Nhất Hạ mở cửa thăm dò bên trong, tiểu Kỷ Hạo không biết trở về lúc nào, nằm ở trên giường, đã ngủ rồi.
Tâm Nhất Hạ lúc này mới thật sự buông xuống.
Y tay chân nhẹ nhàng đi vào, bước đến trước giường tiểu Kỷ Hạo, thấp giọng gọi cậu hai tiếng, thấy cậu không có phản ứng, giúp cậu đắp chăn.
Tiểu Kỷ Hạo ngủ thật giống trẻ con.
Vẻ mặt nhàn nhạt bình tĩnh, đôi mắt vô hại nhắm chặt, lông mi thật dài, có điểm vô tội, càng có điểm soái khí.
Nhất Hạ khóe miệng kéo ra.
Kỷ Hạo trước mắt làm Nhất Hạ nhớ tới Kỷ Hạo trước kia thời điểm là trẻ con.
Nhất Hạ nhẹ nhàng xoa xoa đầu tiểu Kỷ Hạo, cong miệng, ngay cái trán trơn bóng của tiểu Kỷ Hạo nhẹ nhàng hôn một cái.
Tiểu Kỷ Hạo mày hơi hơi nhíu.
Chi tiết nhỏ này, Nhất Hạ không có phát hiện.
Tia chớp lại lần nữa xẹt qua không trung, Nhất Hạ nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Y đứng dậy đi đến trước cửa sổ đem cửa sổ đóng lại, liếc mắt nhìn tiểu Kỷ Hạo một cái, nhẹ nhàng mở cửa phòng, đi ra ngoài.